Tối hôm đó, Triệu Thanh Tuyết háo hức vô cùng. Cô cũng muốn chồng cô đến tham gia ngày lễ tốt nghiệp của mình nhưng anh nhiều việc như thế, cô định qua thư phòng nói với anh. Đúng trước thư phòng, chuẩn bị vặn tay nắm cửa, lại nghe thấy tiếng nói của anh, chắc hẳn là anh đang nói chuyện với ai đó.
" Hàn Tổng, ngày mai có việc quan trọng, cần phải bàn bạc với các cổ đông lớn của Hàn Thị. Anh nhất định phải có mặt. "
" Chủ tịch, anh có lịch hẹn gặp mặt với giám đốc của ba nhãn hàng nổi tiếng. Nhất định phải gặp mặt. "
" Chủ tịch, ngày mai… "
Sau đó là những tiếng nói của từng cổ đông của Hàn Thị.
Sau đó là những công việc ngày mai của Hàn Dương Phong, những giọng nói liên tiếp vang lên Cô áp sát tai vào cánh cửa để nghe, thật sự rất thất vọng nhưng phải làm gì bây giờ, chồng cô nhiều việc, cô không trách anh được. Triệu Thanh Tuyết thẫn thờ đi về phòng, phải giữ tâm trạng thật tốt cho ngày mai, cái ngày cô mong chờ sau bốn năm Đại Học.
Bước chân lên giường ngủ, Triệu Thanh Tuyết cố gắng nhắm mắt ngủ một giấc nhưng cô không tài nào ngủ được. Đành đứng dậy thắp đèn và lấy một cuốn sách ra đọc.
Trong căn phòng, tiếng gõ bàn phím liên tục, máy tính bảng bên trái đang tham gia cuộc họp trực tuyến.
- “ Hàn Tổng, thật sự phải họp bằng hình thức này sao? ” một vị cổ đông nói
- “ Ngày mai là ngày cô ấy mong chờ nhất, bốn năm rồi. Mải mê kiếm tiền để làm gì, kiếm nhiều tiền cũng không thể đổi lại nụ cười của cô ấy. Chi bằng không cần số tiền đó còn hơn, tiền có thể kiếm lại được nhưng nụ cười của vợ tôi liệu có dễ dàng lấy lại không? Tôi biết rõ hiện tại cô ấy rất thất vọng, vô cùng thất vọng. ”
- “ Vậy thì tất cả chúng ta, cứ làm theo ý của Hàn Tổng đi. ”
Tất cả mọi người gật đầu, ngụ ý đồng thuận. Cảm giác của Hàn Dương Phong, họ hiểu vì họ đã từng trải qua.
Vị cổ đông lớn gật đầu, ông thật sự khâm phục Hàn Dương Phong. Gắn bó với Hàn Thị bao nhiêu năm, chứng kiến hôn nhân của cố chủ tịch Hàn Dương Quyết và giờ Hàn Dương Phong là chủ tịch đương nhiệm. Quả nhiên là cha con, thật sự giống nhau.
- “ Vậy còn buổi hẹn ngày mai? Thế nào ạ? ” Trần Đức lên tiếng, anh nghĩ chủ tịch cũng sẽ hủy những buổi hẹn quan trọng này
- “ Chuyển sang ngày khác, nếu như họ không hài lòng thì cứ hủy, không việc gì phải nài nỉ. ”
- “ Vâng ”
10h, cũng là lúc buổi họp kết thúc, mọi người ai ai cũng nghỉ ngơi, chỉ riêng mình Hàn Dương Phong vẫn còn thức. Ánh đèn trong thư phòng vẫn sáng, đèn điện ngoài đường đã tắt, cả thành phố chìm trong giấc ngủ sâu, anh cố gắng hoàn thiện văn kiện ngày mai, tạo cho vợ anh một bất ngờ thật lớn.
Thời điểm 12h khuya, bây giờ mới là lúc Hàn Dương Phong đi ngủ. Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng, tắt điện, bỏ quyển sách ra khỏi tay vợ, có lẽ vợ anh đang đọc sách rồi ngủ quên đây mà. Hàn Dương Phong hôn lên trán cô, ôm vợ vào lòng, ngày mai sẽ là một ngày thật đặc biệt.
Triệu Thanh Tuyết tỉnh giấc vào sáng sớm, cảm giác bị ai đó ôm chặt. Cô ngước mắt nhìn lên, cô đoán anh sẽ đi sớm. Triệu Thanh Tuyết không nghĩ nhiều, tiếp tục giấc ngủ, anh gánh trên vai trọng trách lớn, cô không trách anh được.
Hàn Dương Phong rời khỏi nhà từ rất sớm, dù sao ngày hôm nay ba mẹ anh và ba vợ anh cũng sẽ đến Đại Học Đông Hoa chúc mừng cô. Anh đã vạch ra kế hoạch tạo bất ngờ cho vợ, càng nghĩ đến anh càng thấy vui.
Triệu Thanh Tuyết ngủ dậy thì không còn thấy người bên cạnh đâu. Cô mệt mỏi đi vào phòng tắm, chuẩn bị đến trường.
Bên phía Hàn Dương Quyết, Thẩm Ngọc Vân và Triệu Lâm cũng đang chuẩn bị đến Đại Học Đông Hoa, chúc mừng lễ tốt nghiệp của cô.