Đêm nay là đêm tân hôn của hai người, là đêm mà các cặp đôi yêu nhau mong chờ nhất. Nhưng Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết lại không như vậy, Hàn Dương Phong còn bận chút việc nên chỉ có một mình cô về biệt thự.
Nhìn biệt thự rộng lớn trước mắt, Triệu Thanh Tuyết không khỏi cảm thán. Vệ sĩ mở cửa cho cô, vừa bước vào cô đã gặp được người đàn ông trung niên, có lẽ là quản gia ở đây.
- “ Thiếu Phu Nhân, tôi là Nhiếp Long, quản gia ở đây. Thiếu Phu Nhân cần gì cứ gọi tôi, Thiếu Gia sẽ sớm về đây thôi ạ. ”
- “ Dạ, cháu chào bác, cứ gọi cháu là Thanh Tuyết, khi nào anh ta về thì phiền bác nói với anh ta lên gặp cháu một chút ạ. ” Triệu Thanh Tuyết lễ phép nói
Nhiếp Long nghe danh tiếng về Đại Tiểu Thư Triệu Gia đã lâu, nay được gặp mặt, quả nhiên đúng như lời đồn.
- “ Được rồi, bác sẽ nói với Thiếu Gia. Cháu cứ lên phòng nghỉ ngơi. ”
- “ Dạ cháu cảm ơn ạ ”
Triệu Thanh Tuyết nói xong, cô bước lên cầu thang với chiếc váy cưới vừa to vừa nặng. Cô mãi mới đi vào phòng được.
Đồ của cô đã được để vào góc tường, cô rất muốn thay chiếc váy cưới này ra nhưng làm sao để cởi.
- “ Aizzz, vướng víu quá. Đi tìm giấy bút trước đã. ”
Triệu Thanh Tuyết tìm xung quanh, mở ngăn kéo ra thì cũng tìm được giấy và bút. Cô viết lên đó một bản hợp đồng hôn nhân hoàn chỉnh, thời hạn chính là một năm. Một năm sau cô sẽ ly hôn.
Cô viết xong, sau đó đặt lên bàn. Ít phút sau, có một hầu nữ lên giúp cô thay váy cưới. Triệu Thanh Tuyết mới thấy thoải mái hẳn, cô đi tắm rửa tẩy trang rồi đi ngủ.
11h đêm, Hàn Dương Phong mới về đến nhà trong bộ dạng say khướt. Nhiếp Long nghe thấy tiếng động cơ xe, cô chạy ra đỡ Thiếu Gia của mình.
Hàn Dương Phong ngồi xuống sofa, mùi rượu nồng nặc. Nhiếp Long đưa anh lên phòng, Triệu Thanh Tuyết đang ngủ, cô nghe thấy tiếng gõ cửa đành phải tính giấc. Vừa mở cửa đã thấy Nhiếp Long đỡ Hàn Dương Phong đang say rượu.
- “ Thanh Tuyết, Thiếu Gia say rượu. Bác chưa thể nói với cậu ấy được. ”
- “ Dạ không sao ạ, bác để anh ta cho cháu, bác pha giúp cháu nước giải rượu với ạ. ” Triệu Thanh Tuyết
- “ Được rồi, bác đi làm ngay. ”
Triệu Thanh Tuyết ôm cơ thể Hàn Dương Phong từ tay Nhiếp Long, cô mệt mỏi đưa anh nằm lên giường.
- “ Anh thật biết cách hành hạ người khác. ”
Triệu Thanh Tuyết nhìn anh nói, cô vào phòng tắm lấy chậu nước và khăn lau. Cô cởi giày và áo lau người cho anh, lần đầu tiên như thế này cũng khá ngại ngùng. Cô định sẽ bàn bạc với anh về hợp đồng hôn nhân nhưng xem ra không được rồi, phải chờ đến ngày mai.
Một lát sau, Nhiếp Long mang nước giải rượu đến. Cô bảo ông mau chóng đi nghỉ ngơi, bây giờ cũng khuya rồi. Triệu Thanh Tuyết cho anh uống, dọn dẹp rồi đi ngủ, tất nhiên là được ngăn cách giữa một chiếc gối dài.
Sáng hôm sau, Hàn Dương Phong tỉnh dậy, đầu cũng không thấy đau. Tư thế ngủ đêm qua và hiện tại hoàn toàn khác nhau, anh không hiểu sao cô lại ôm anh thế này, dù không biết nguyên do nhưng trong lòng anh thấy rất hạnh phúc.
Triệu Thanh Tuyết choàng tỉnh dậy, bởi lẽ vì đi học nên cô có thói quen dậy sớm, cô cảm giác cơ thể bị ai đó ôm lấy.
- “ Tại sao anh lại ôm tôi? ” Triệu Thanh Tuyết ngu ngơ hỏi
- “ Anh làm sao biết được, ngủ dậy đã thấy như thế. Vợ chồng ôm nhau là chuyện bình thường, em thắc mắc cái gì. ” Hàn Dương Phong ôm cô chặt hơn, đáp
- “ Bỏ ra, tôi là thú nhồi bông của anh chắc. Tránh ra, tôi đưa cho anh cái này. ”
- “ Cái gì? ”
- “ Bỏ tôi ra để tôi đi lấy. ”
Triệu Thanh Tuyết gỡ tay Hàn Dương Phong ra, cô lấy bản hợp đồng hôn nhân đưa ra trước mặt anh.
Hàn Dương Phong nhìn qua, anh không nghĩ ngợi gì nhiều, cũng chẳng tức giận. Anh xé vụn bản hợp đồng hôn nhân trước mặt cô. Triệu Thanh Tuyết ngỡ ngàng, cô cất công viết nó, ấy vậy mà anh lại xé nó trước mặt cô.
- “ Em nhớ cho kĩ, đừng bao giờ đề cập đến vấn đề này trước mặt anh. Trừ khi anh muốn, còn không đừng mơ tưởng đến chuyện này. ”
- “ Tại sao vậy? Tôi không muốn, tôi muốn ly hôn. Một năm, tôi sẽ bên cạnh anh một năm. Một năm sau chúng ta hãy ly hôn đi. ”
- “ Hoắc Bảo Minh là bạn em, Hoắc Thị vốn rất cần sự hợp tác với Hàn Thị. Em nên hiểu vị thế của anh ở Trung Quốc này như thế nào. ”
- “ Anh đe doạ tôi sao? ”
- “ Không hề, anh không hề đe doạ. Hoắc Tổng cần hợp đồng này, anh không có nó cũng chẳng sao. Anh chẳng mất gì. Chỉ cần em không ly hôn, mọi việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều. ”
- “ Anh khốn nạn vừa phải thôi, anh rõ ràng là đang đe doạ tôi. ”
- “ Anh đối với em đã là rất nhân từ rồi, em đừng để anh phải khốn nạn với em. Nhanh rồi xuống ăn sáng, em đừng để anh phải nghe hai chữ ly hôn thêm một lần nào nữa. ”
Hàn Dương Phong bước ra khỏi phòng, cửa bị anh đập mạnh khiến Triệu Thanh Tuyết cũng thấy rùng mình. Đây chẳng lẽ là hậu quả khi chọc giận anh sao?