Màn đêm buông xuống,tuyết rơi đầy rẫy những con đường đông đúc nơi tập trung những con người có lối sống thượng lưu ở Bắc Kinh.
Chỉ còn hai ngày nữa thôi cũng sẽ tới ngày kết hôn của Lục Diệp Bằng và Lam Lam sẽ diễn ra tại khách sạn của gia đình cô.
Đám cưới gần tới bao nhiêu thì tâm trạng của Lam Lam nặng nề bấy nhiêu. Nhiều lúc cô muốn buông bỏ tất cả bỏ đi thật xa.....Nhưng cô không thể nào làm được vì một khi cô bỏ đi thì Lục Diệp Bằng sẽ công khai chuyện xấu của cô.Như vậy,gia đình sẽ ra sao khi cô đã làm xấu mặt cả gia đình. Khi ba cô lại là một Nghị Viên có tiếng tăm rất lớn còn mẹ cô lại là một Hiệu Trưởng của một Trường danh giá lớn nhất ở Bắc Kinh.
Còn người đàn ông đó sẽ ra sao khi anh ta biết được điểm yếu nhất của cô chính là con gái của cô và cũng là con gái anh ta....
Trái tim Lam Lam càng lúc càng dâng lên một cảm giác đau đớn không thể gọi tên. Cô cảm giác như nó đang rỉ ra từng giọt máu nhỏ li ti thấm hết cả cơ thể của cô.
Hôm nay, Lam Lam muốn qua nhà Tiểu Sơ ở lại bên cạnh con gái cưng An Nhiên của cô trước khi đám cưới được diễn ra. Cô sẽ tranh thủ mọi lúc được ở gần con bé vì sau khi cô về làm vợ của Lục Diệp Bằng thì chắc có lẽ thời gian của cô sẽ rất khó gặp được con gái cưng của mình.
Khi Lam Lam chuẩn bị đồ sang nhà của Tiểu Sơ thì cửa phòng của cô bất ngờ được mở ra.Người bước vào lại là người biết hết tất cả sự thật mà Lam Lam đang che giấu.
Lam Lam ngẩn người trước những suy nghĩ trong đầu của mình khiến khi Tiểu Ni bước vào cũng phải thầm thở dài lắc đầu nhìn cô cháu gái luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt cả nhà.
“Lam Lam!Con không sao chứ?"Tiểu Ni quơ tay trước mặt Lam Lam.
Lam Lam bỗng giựt mình, ánh mắt vô hồn lập tức biến mất thay vào đó là sắc mặt bình tĩnh khẽ ngẩng mặt lên nhìn cô của mình.
“Dạ không....Không có gì đâu.Cô kiếm cháu có việc gì sao?"
Tiểu Ni ngồi xuống bên cạnh khẽ xoa đầu Lam Lam
“Con vẫn suy nghĩ chuyện của An Nhiên sao?"
Lam Lam nghe xong chỉ biết im lặng cụp mắt xuống.
Đúng như Tiểu Ni đã dự đoán trong lòng.Lam Lam vẫn còn lo lắng cho cô con gái bé nhỏ của mình.Cô nắm tay Lam Lam và đưa ra một lời hứa.
“ Con đừng lo lắng, cô sẽ chăm sóc thay cháu"
Lam Lam không kìm chế xoay đầu ôm chặt Tiểu Ni vào lòng, giọng nói đè nén trong lòng từ từ vang lên.
“Tội An Nhiên lắm cô ơi! Con bé lúc nào cũng muốn ở bên cạnh con.Lúc trước con gặp con bé đã ít bây giờ còn ít hơn. Con chỉ sợ sau này An Nhiên sẽ ghét người mẹ này như con"
“Con ngốc quá. An Nhiên từ khi sinh ra là một đứa rất hiểu chuyện lại ngoan ngoãn nữa. Con bé sẽ thông cảm cho con thôi!”Tiểu Ni trấn an cháu gái.
Lam Lam mím môi, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra. Đúng như vậy, An Nhiên là một cô con gái mà luôn luôn hiểu chuyện. Từ khi sinh ra con bé chưa hề làm cho cô phải buồn phiền mà thậm chí còn làm cho cô thấy tự hào khi cô sinh ra một tiểu thiên thần tài giỏi trong mắt nhiều người.
“Chỉ ba tháng thôi, con sẽ về với con bé".
“Hả... Là sao?" Tiểu Ni khó hiểu.
Lam Lam biết mình đã lỡ lời liền lắc đầu theo tiềm thức. Rồi mỉm cười ngượng với Tiểu Ni.
“Không có gì, con chỉ nói vu vơ như vậy thôi?"
“Thật không? Con không có gì giấu cô chứ?”Tiểu Ni đa nghi.
Tim Lam Lam chợt đập thật nhanh lên. Hai mắt trợn lên.
“Dạ.... Không, không.. Thật mà,cô không tin cháu sao? "
“Tin.... Nhưng biểu hiện của cháu những ngày qua không qua mắt được cô đâu. Nhưng nếu cháu không muốn nói cô cũng không ép"Tiểu Ni là người nuôi Lam Lam từ nhỏ đến lớn.Chuyện gì của cháu gái làm sao qua mắt được cô.
Một lúc sau, Tiểu Ni liền đứng lên.
“Thôi cô về phòng, con ráng nghỉ ngơi sớm.Sắp làm cô dâu rồi. Cô muốn thấy cháu của cô xinh đẹp vào ngày hôm đó".
Tiểu Ni đi rồi thì Lam Lam mới thở phào nhẹ nhõm.Cô biết sẽ không qua mắt được người cô của mình.
Năm ấy khi cô mang thai chỉ mới tháng thứ ba mà đã bị Tiểu Ni phát hiện. Nhưng trái với sự tức giận mà cô luôn tưởng tượng trong đầu thì cô được sự yêu thương,chăm sóc khoan thứ từ người cô của cô của mình.
Tiểu Ni chỉ nói với Lam Lam một câu mà khiến cô ghi nhớ tới tận bây giờ:"Tình cảnh của con giống hệt cô năm xưa khi mang thai Thiên Dật thì làm sao cô lại có tư cách trách mắng con."
Cô Tiểu Ni giống như là một người mẹ thứ hai đã sinh cô ra. Thậm chí cô Tiểu Ni còn hiểu cô hơn là người mẹ mà đã sinh ra cô nữa.
Nhưng bây giờ chuyện mà cô đang giấu Tiểu Ni là chuyện cô phải ký hợp đồng kết hôn với ba của An Nhiên trong vòng ba tháng. Cô biết nếu cô nói ra bây giờ chắc chắn cô Tiểu Ni sẽ ngăn cản cái đám cưới không cho nó sẽ diễn ra….Nhưng cô phải đánh cược một lần…vì cô…vì Tiểu An Nhiên nữa.
********
Rời khỏi nhà, Lam Lam liền lái xe đến thẳng nhà của Tiểu Sơ.Trên con đường giống như tiếng lòng của cô vậy. Nó yên lặng đến mức cô cảm giác như chỉ có một mình cô đang chạy lên trên con đường không ồn ào,không có những tiếng còi xe hối thúc.
Lam Lam luôn nhớ hình ảnh 5 năm trước khi cô phải thay thế Dương Tiểu Vy nằm dưới thân của anh ta thì bây giờ cô lại thay thế cô ta tiếp tục làm vợ của anh.
Cô tự cười chế giễu bản thân mình không ra gì, không mạnh mẽ đứng lên phản đối cuộc hôn nhân dối trá này.
Tại sao chứ, có phải cô đã yêu anh. Nên mới chấp nhận đánh đổi bản thân của mình như vậy không?….Hay cô lại muốn,cho cả cô và anh một cơ hội thử thách,xem cả hai có thể yêu nhau được không,có thể làm vợ chồng và cho An Nhiên một gia đình hoàn chỉnh không?
Ô tô dừng lại ngay một ngã tư. Lúc này Lam Lam mới uể oải mở cửa xe đi ra. Cô ngẩng đầu lên nhìn một trên tầng lầu trên cao. Nơi An Nhiên cũng đang mong ngóng cô từng ngày.
Chuông cửa vang lên.
Tiểu Sơ liền đi ra mở cửa.
“Cậu đến rồi à!An Nhiên đợi cậu từ nãy giờ".
Lam Lam vừa bước vào liền vội vàng tìm kiếm con gái ngay lập tức.
“Mẹ ơi! " An Nhiên vừa trong phòng tắm đi ra nhìn thấy cô liền hét lên.
Cô bé không ngại mình mới tắm xong trên người còn chưa mặc quần áo liền nhảy cẩn lên ôm chầm lấy Lam Lam.
“Mẹ ơi! Con đợi mẹ từ hồi chiều đến giờ" Cô bé vừa nói vừa làm nũng với Lam Lam.
Lam Lam mím môi, đau lòng ôm con gái
“Mẹ cũng nhớ cục cưng của mẹ nhiều lắm!"
Lam Lam ôm con gái một lúc,sau đó cô lại chính là người mặc quần áo và đút từng muỗng cơm cho con gái. Cô chỉ muốn dành những thời gian ít ỏi này để được chăm sóc con gái của mình.
Ngay lúc này Lam Lam chợt hối hận khi về đây. Nếu như cô kiên quyết ở lại Thái Lan thì mọi chuyện cũng không đi tới bước đường cùng này.
Bây giờ có phải cô nên dừng lại rồi không?
Từ nãy giờ An Nhiên không biết có phải suy nghĩ cũng như mẹ mình không mà cô bé cũng im lặng chỉ lâu lâu lại ngẩng mặt lên nhìn Lam Lam nhưng muốn nói gì đó.
Linh cảm của một người mẹ đã khiến Lam Lam hiểu ngay con gái đang muốn nói gì với cô.Nhưng con bé cứ ngập ngừng khiến tâm trạng của cô có phần lo lắng.
“Bảo bối của mẹ muốn nói gì với mẹ sao? Con cứ việc nói, mẹ muốn nghe"
Tiếng nói của Lam Lam đã giúp cho An Nhiên có thêm một chút động lực để nói ra một câu hỏi mà cô bé đã đè nén suốt mấy ngày nay.
“Mẹ ơi! Mẹ đi lấy chồng sao?" Câu nói non nớt của An Nhiên đã làm cho Lam Lam và Tiểu Sơ giựt bắn mình lên nhìn về nhau.
Tiểu Sơ hiểu ngay được ánh mắt Lam Lam đang nhìn về phía cô là gì. Cô liền huơ tay liên tục gấp gáp nói.
“Không... Mình không có nói cho An Nhiên nghe việc đó."
“Mẹ ơi!Mẹ Sơ không phải là người nói đâu".
An Nhiên nói xong thì chạy vào căn phòng của mình lấy chiếc cặp đi học ra trước mặt hai người. Cô bé lấy từ bên trong lấy ra một tờ báo có hình ảnh của mẹ của mình và một người đàn ông với một tựa đề to lớn được nằm chính giữa:"Tổng Giám Đốc Lục Thị Lục Diệp Bằng Sẽ Kết Hôn Với Thiên Kim Tiểu Thư Nghị Viên Tần. Tần Lam Lam"
Cả Lam Lam và Tiểu Sơ đều lặng im khi nhìn thấy tờ báo.
“Cái này con thấy cô giáo ở trường đang xem, con mới xin cô giáo đọc cho con nghe. Cô giáo còn khen mẹ và chú ấy rất là xứng đôi nữa!”An Nhiên buồn tuổi khẽ nói.
Một cảm giác chua xót liền hiện lên trong ánh mắt của Lam Lam.Cô đau lòng thay cho An Nhiên. Cô bước thẳng xuống ghế quỳ gối trước mặt An Nhiên ôm con gái vào lòng.
“Mẹ xin lỗ con gái nhiều lắm! Con đừng giận mẹ. Chỉ ba tháng thôi mẹ sẽ về với con gái. Chúng ta sẽ không xa nhau nữa đâu!”Cô nói xong cũng rơi nước mắt trên áo con gái.
“Hu hu... Mẹ ơi! Mẹ đừng phải lo cho con, con sẽ ngoan,con hứa với mẹ con sẽ ngoan ngoãn học thật giỏi cho mẹ vui".An Nhiên cũng khóc theo cô.
“Mẹ ơi....! " An Nhiên vuốt nước mắt trên khoé mắt mẹ mình rồi khẽ kêu cô.
“Hửm... Con muốn nói gì,con cứ nói "
“Sau này mẹ mà có gặp con hay con có gặp mẹ, con cũng sẽ không gọi mẹ là mẹ. Hai chúng ta hãy xem nhau là người xa lạ,có như vậy chuyện con là con gái mẹ sẽ không bị bại lộ"An Nhiên đưa ra một điều kiện khiến Lam Lam và Tiểu Sơ nghe xong liền sững sờ ngạc nhiên về sự hiểu chuyện của cô bé.
Lam Lam không ngờ con gái của mình lại đọc được suy nghĩ và sự lo lắng của mẹ mình.
An Nhiên hiểu chuyện bao nhiêu thì cô lại câm ghét bản thân mình bấy nhiêu.
Con bé chỉ mới 4 tuổi mà ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức mà ngay cả chính bản thân Lam Lam chưa bao giờ làm được.
“Nhưng con gái không được xa cách mẹ khi mẹ đến thăm con nha, mẹ sẽ mua nhiều đồ chơi cho cô công chúa nhỏ của mẹ".Lam Lam cưng nựng con gái như một viên bảo bối trên tay.
“Dạ... Con sẽ ở đây chờ mẹ!”
Sau khi Lam Lam nghe được những lời nói của An Nhiên thì càng lúc cô càng tự trách cô không làm được một người mẹ tốt đã để cho con bé chỉ mới tí tuổi đầu mà đã có những suy nghĩ khiến người lớn như cô nghe xong cũng phải kính nể con gái của mình hơn.
Năm xưa khi cô sinh con bé ra có lúc cô rất chán ghét con bé.Vì con bé là vật cản,đối với tương lai của cô.... Nhưng dần dần cô bé sinh ra và lớn lên trong vòng tay của cô. An Nhiên rất hiếu thảo và cực kì hiểu chuyện không bao giờ quấy rầy khi mẹ mình đang học. Con bé chỉ an tĩnh ngồi một góc nào đó để ngắm mẹ của mình.
Có lẽ trong thế giới của An Nhiên chỉ biết tới cô là mẹ của mình mà thôi.Cô bé muốn mẹ mình được hạnh phúc thì con bé phải đành chấp nhận chịu hi sinh không sống cùng cô.... Để cô còn bước tiếp tương lai thực hiện những ước mơ mà còn đang ấp ủ trong lòng mình.
Lam Lam lặng yên nhìn cô con gái bé nhỏ đang say giấc nồng nằm trên giường. Khi ngủ An Nhiên không hề giống Ái My hay Gia Gia và Gia Bảo cứ lăn lộn ngọ ngoạy mà cô bé ngủ trong rất yên lặng không hề có một cử động nhẹ. Đây có lẽ là bản tính mà cô đã truyền lại cho con bé.Cô lúc ngủ cũng y như vậy rất là yên tĩnh.
“Có việc gì mình mong cậu hãy thông báo cho mình biết, đừng giấu giếm chuyện gì liên quan tới con gái của mình".Lam Lam vừa vuốt An Nhiên vừa ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Sơ khẽ nói.
Tiểu Sơ cảm nhận được dạo gần đây ánh mắt của Lam Lam nhìn cô rất là kỳ lạ, trong lời nói của cô ấy còn có một chút ám chỉ gì đó khiến cô phải rùng mình lên.
Tiểu Sơ gật đầu.
“Ừm.....Mình sẽ chăm sóc cho con bé".
“Sơ.... Cậu thật sự không có chuyện gì giấu mình thật sao?" Lam Lam bất ngờ hỏi.
Tiểu Sơ không hiểu.
Cô liền ngẫm nghĩ một lúc.Cô chưa từng giấu giếm người bạn thân này bất cứ chuyện gì. Nhưng tại sao hôm nay cô ấy lại hỏi như vậy.
Thấy Tiểu Sơ vẫn cố tình không muốn nói thì cơn bực tức trong lòng Lam Lam liền dâng lên, cô không đợi Tiểu Sơ nói gì liền mạnh mẽ kéo cô ấy ra khỏi phòng