Buổi tối...
Lam Lam khoát lên mình chiếc váy mà Lục Diệp Bằng đã chọn. Cô cũng không ngờ anh lại có mắt thẩm mỹ đến như vậy,làm cho cô rất thích chiếc váy này. Đây cũng là lần đầu tiên cô được tặng quà từ người đàn ông. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ được ai tặng thứ gì ngoài gia đình và bạn bè của cô. Đặc biệt người tặng lần này lại là người đàn ông cô thầm yêu bấy lâu nay.
Cô đứng trước gương xoay tới xoay lui vài vòng,miệng thì luôn cười tươi. Gương mặt tràn đầy vui vẻ.
Đúng lúc này,Lục Diệp Bằng cũng đã thay bộ âu phục màu đen đang từ phòng tắm bước đi ra.Cảnh tượng bên ngoài làm khoé môi anh nở một nụ cười.
Anh đi khẽ nhẹ nhàng bước tới,chỉ một giây sau anh đã ôm cả thân hình cô vào lòng.
Lam Lam giựt mình ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương,nhìn anh đang ôm chầm lấy sau lưng cô. Làm cô cũng không thể nào dám nhúc nhích mặc cho anh muốn làm gì làm.
" Em mặc chiếc váy này đẹp lắm" Anh nhìn cô trong gương tán thưởng.
Thật sự cô rất đẹp...
Lúc anh chọn chiếc váy này cho cô anh đã suy nghĩ rất nhiều. Không biết cô mặc có đẹp không? Có thích chiếc váy này không? Thích món quà anh tặng cô không?
Rất rất nhiều suy nghĩ được nhảy lên trong đầu anh khi anh cầm chiếc váy này trên tay. Anh lo cô sẽ không chấp nhận chiếc váy như không chấp nhận anh làm chồng của cô vậy.
" Chiếc váy này rất đẹp... Cảm ơn anh! " Rất lâu sau,cô mới cất tiếng nói.
Anh ôm chặt cô, giơ tay vuốt nhẹ cạnh tay mảnh khảnh của cô, khẽ nói.
" Em thích là được! "
Lúc này, anh đưa chiếc mũi cao kiêu ngạo của anh cọ nhẹ vào sau gáy cô cắn nhẹ thì thầm.
" Vợ anh hôm nay thật là xinh đẹp.... Anh thật sự.... Muốn trải qua cảm giác... Đó!"
Lam Lam nghe xong,có một chút khó hiểu,cô rụt rè xoay người lại nhìn với ánh mắt đa nghị
" Cảm giác đó... Là sao?"Càng ngày người đàn ông này càng nói chuyện làm cho cô cảm nhận anh đang có chuyện gì đó đang giấu cô thì phải?Không biết anh đang nghĩ gì trong đầu nữa.
Trái tim Lục Diệp Bằng vô thức giựt mình nhẹ,đôi mắt mông lung nhìn sang một hướng khác. Xém chút nữa anh lại nói hớ một chuyện mà anh đã lừa cô nữa rồi.
" Diệp Bằng....!”Lam Lam phát ra tiếng gọi như tiếng mèo con kêu tên anh,cô nghiên đầu nhìn thẳng vào mắt anh hỏi" Anh sao vậy...? "
Trái tim Lục Diệp Bằng rung lên một nhịp vì tiếng nói của cô, hôm nay cô có thể kêu tên anh như vậy có nghĩa cô cũng đang từ từ rung động với anh có phải không?
Lục Diệp Bằng lại kéo cô lại ôm chặt eo cô tiếp tục,khẽ lắc đầu.
" Không có gì.... Anh chỉ thấy hôm nay em thật sự rất xinh đẹp đấy!"
Anh cố tình lẫn tránh sang chuyện khác.
Nhưng cũng không thể phủ nhận ngày hôm nay cô thật sự rất đẹp.Nếu như có thể đem cô ra so sánh thì chiếc váy trên người cô đang mặc rất hợp với cái tên biệt danh của cô "Phù Thuỷ Hội Họa"
Một chiếc váy màu đen huyền bí trải dài xuống dưới,cách thiết kế Tây Âu pha một chút Á Đông tạo nên một chiếc váy quý phái và sang trọng.Trên chiếc váy hở một phần vai và phía sau có lớp ren khoe trọn tấm lưng trắng tuyết của cô ra bên ngoài.Dưới lớp ánh đèn càng tôn lên làng da trắng sáng của người con gái xinh đẹp.Phần eo thì siếc chặt lại, đính rất nhiều đá nhỏ li ti có phần hơi cầu kì. Lên trên một chút,phần ngực được hở ra khoét sâu vào khiến cho vòng một không to mà cũng không nhỏ, vừa đủ trên người cô lập tức lộ ra bên ngoài.Một điểm nhấn duy nhất trên chiếc váy này là màng xẻ tà phía dưới lấp loá đôi chân dài miên man của cô lúc ẩn lúc hiện.
Lam Lam nghe xong ngượng ngùng, đỏ mặt.Lục Diệp Bằng thấy vậy nâng mặt cô lên,cười nhẹ rồi cúi đầu hôn thật sâu vào môi cô.
" Chúng ta đi thôi Bà xã...!"Một cậu nói nhẹ nhàng của anh đã khiến cho trái tim của Lam Lam càng lúc càng đập mạnh hơn,gương mặt cũng đỏ lên rất nhiều.
Bây giờ cô mới cảm nhận đôi bàn tay của anh thật lo lớn lại còn rất ấm áp,anh nắm tay cô như nắm trọn cả thế giới của cô vậy.Nếu có thể cô muốn ước An Nhiên có thể ở đây cùng với anh và cô tạo thành một nhà ba người.Cô nghĩ không những cô mà con gái chắc chắn sẽ hạnh phúc vì đã được gặp ba của mình.
*********
Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn Candogan nằm ở giao lộ của Phố Sloane và Phố Pont và tòa nhà mới kết hợp một ngân hàng cũ ở góc đường.
Khi Lục Diệp Bằng và Lam Lam tới nơi cũng rất đúng lúc,buổi tiệc cũng sắp được bắt đầu.
Lam Lam hai mắt sáng rực nhìn một vòng nơi đây,cô không ngờ lại đẹp đến hơn trí tưởng tượng của cô nữa.Ở đây có khác gì là một toà lâu đài bước ra từ truyện tranh đâu.
Cô nghiên đầu qua nhìn anh ngẫm nghĩ.Người đàn ông này là người như thế nào?Cô biết anh làm Tông Giám Đốc của một Tập Đoàn nhưng anh cũng không thể nào quen biết rộng rãi mà còn tổ chức nơi xa hoa như thế.Xét nơi đây có những người này còn nổi tiếng và giàu có gấp mười lần anh. Anh cũng chỉ nói là buổi tiệc nhỏ nhưng xem ra nhỏ của anh là đây sao?
Lục Diệp Bằng nhận ra sự cảnh giác trong đôi mắt của cô.Có lẽ cô lo sợ trước anh.Đôi môi anh nhếch lên một nụ cười nhẹ,khẽ nói:
" Anh còn nhiều thứ em có thể còn chưa biết..."
Lam Lam cứng đơ người trước câu nói của anh.Cô chưa kịp phản hồi gì thì anh đã nắm tay cô vào trong. Vừa vào trong cô lại một phen hú vía.Không ngờ buổi tiệc này lại là một buổi lễ hội hóa trang.
Bây giờ cô mới hiểu tại sao anh và cô lại khoát lên mình những bộ trang phục dạ hội có một chút thần bí như vậy.
Lục Diệp Bằng và Lam Lam được một người đàn ông trung niên dẫn vào bên trong khách sạn,ông ta còn phát cho hai người chiếc mặt nạ. Cái mặt nạ màu trắng thì dành cho cô còn của anh thì lại là màu đen và hai chiếc mặt nạ này là một cặp tương xứng giành cho những cặp đôi vợ chồng.
Lam Lam đờ đẫn không biết phải làm sao để đeo chiếc mặt nạ này vì so với chiếc mặt nạ thông thường thì nó hơi cầu kì một chút. Cô thầm thở dài.
Lục Diệp Bằng đã đeo xong liền nhìn vào gương mặt nhăn nhó của cô,khẽ cong môi cười nhẹ. Anh trực tiếp lấy cái mặt nạ đeo lên cho cô.
Lam Lam đứng im một chỗ để mặc cho anh đeo xong.
Sau khi Lục Diệp Bằng làm xong, anh nhìn cô chọc ghẹo.
" Có như vậy cũng không biết làm sao bà xã... "
Nét mặt Lam Lam sượng ngắt, ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt ngây thơ. Rất lâu sau cô lên tiếng.
" Nó hơi khó với tôi" Không biết sao, mỗi lần cô đứng gần anh thì mọi chuyện không bao giờ được suông sẻ.Vụng về khiến cô cảm thấy rất mất mặt.
Lục Diệp Bằng nhún vai:" Không sao! Có anh rồi"
Một câu nói bâng hơu lại khiến trong lòng Lam Lam nổi lên một cơn sóng lớn.
Thời gian cứ trôi đi,Lam Lam luôn đứng bên cạnh Lục Diệp Bằng,anh luôn giới thiệu trước mặt bạn bè của anh cô là vợ mới cưới của anh. Mọi người ai ai cũng khen anh và cô thật xứng đôi.
Nhưng cô cho đây là một lời nói vui chứ cô không hề để trong lòng.
Xứng đôi thì được gì?.... Cuối cùng anh và cô cũng sẽ trở thành hai người xa lạ trong đây mai thôi.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên hồi hộp khi xuất hiện thêm hai người đàn ông Trung Quốc đang tiến bước vào bên trong.
" Thấy buổi tiệc của tôi như thế nào?" Một trong hai người đàn ông tiến tới nhìn Lục Diệp Bằng khẽ hỏi.
Người này không ai xa lạ chính là Tịch Duy An chủ nhân của buổi tiệc, người đã từng tới dự đám cưới của anh và cô.Người bên cạnh anh ta là Hoắc Thiếu Tiên.Cả ba người đều là bạn của nhau.
Lục Diệp Bằng nghe xong, ánh mắt sâu thẳm nhìn xung quanh, khẽ nói.
" Không tệ..! "
Tịch Duy An nhìn qua Lam Lam.Lần này gặp lại anh đã thấy rõ gương mặt của Họa sĩ tài ba mà Lục Diệp Bằng luôn tìm kiếm đây rồi. Lễ cưới hôm trước anh vì phải đi tìm con nhóc tinh ranh ấy mà đã vội vàng về sớm chưa kịp chào hỏi gì hết.
" Hôm nay em dâu còn xinh đẹp hơn lần trước nữa! "Tịch Duy An tán thưởng.
Gương mặt Lam Lam cứng đờ, sống lưng thẳng tắp.
Lần trước, cô từng gặp anh ta khi nào mà cô không nhớ... Lục Diệp Bằng nghiên đầu qua nhìn thái độ của cô thì anh biết cô đang khó hiểu, bèn giải thích.
" Em không nhớ anh ấy sao?Anh ấy là Tịch Duy An đã đến dự đám cưới chúng ta"
Lúc này Lam Lam mới chợt nhớ ra, trong tiệc đám cưới của cô hình như có một người đàn ông có xuất thân từ hào môn đến dự. Nhưng cô còn chưa kịp chào hỏi thì người đàn ông này đã vội vàng rời đi rồi.
Lam Lam chợt nhìn về phía Tịch Duy An gật đầu chào nhẹ.
Lục Diệp Bằng lại tiếp tục đưa ánh mắt nhìn Hoắc Thiếu Tiên giới thiệu.
"Đây là.... "
" Tôi là Hoắc Thiếu Tiên rất hân hạnh gặp cô".Không đợi Lục Diệp Bằng nói hết, Hoắc Thiếu Tiên đã nhanh tay đưa tay ra tự giới thiệu tên mình.
Đôi mày Lục Diệp Bằng chợt nhíu lại.
Lam Lam nhìn vào đôi mắt của người đàn ông này, cô lại có một linh cảm rất lạ. Hình như cô đã gặp người đàn ông này ở đâu rồi. Dù đã đeo vào chiếc mặt nạ nhưng cả ba người đàn ông này đều tỏ ra mùi sát khí rất nguy hiểm khiến cho đối phương như cô cũng có dáng vẻ hơi kinh sợ.
Đôi tay cô hơi run rẩy đưa ra chuẩn bị bắt lấy tay anh ta.Nhưng cô còn chưa chạm tới đầu ngón tay của anh ta thì đã bị Lục Diệp Bằng ngăn lại, anh tiến lên phía trước nắm lấy tay của Hoắc Thiếu Tiên cảnh cáo.
" Được rồi..! "Lục Diệp Bằng vẫn còn nhớ những hành động của Hoắc Thiếu Tiên vào đêm hôm đó.Anh ta ra sức bênh vực Lam Lam là có ý gì? Anh không dám chắc anh ta có rung động với vợ của anh không? Nhưng tốt nhất anh không nên cho cô tiếp xúc gần với anh ta.
Hoắc Thiếu Tiên ánh mắt chợt u tối,gương mặt lạnh lẽo nhìn Lam Lam đang núp phía sau lưng Lục Diệp Bằng. Một lúc sau, anh liền cong môi cười khẩy.
" Tịch Duy An! Chuẩn bị buổi tiệc đi".
" Cái tên này, cậu ra lệnh cho ai thế! "Duy An tức giận.
Lục Diệp Bằng nhíu mày hồi lâu, rồi nói tránh sang chuyện khác.
" Duy An! Chị dâu đâu!"
Không nhắc thì thôi, nhắc tới Lục Diệp Bằng có chút căng thẳng khi gặp người con gái ấy.
Tịch Duy An nghiến răng nghiến lợi nhìn người phía sau quát:" Mau đi tìm cô ấy nhanh lên"
Người của anh nghe xong liền kinh sợ ba chân bốn cẳng lập tức đi tìm phu nhân. Vừa đi bọn ho vừa than khổ.
" Phu nhân ơi! Chị đang ở đâu vậy? "
Lục Diệp Bằng hiểu ngay, cô gái đó chứng nào tật nấy vẫn luôn làm những chuyện bất ngờ không ai có thể biết trước được trong đầu cô ấy đang toan tính cái gì? Và ai sẽ là nạn nhân tiếp theo sẽ bị cô ấy hại cho thê thảm nữa.
Bất chợt anh nhìn qua Lam Lam, anh cảm thấy cô và vợ Duy An quả thật có nhiều điểm giống nhau. Anh thật sự không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, mưu mô tinh ranh hay làm cho anh bất ngờ này đến bất ngờ khác.Không biết có phải cô cũng đang giống anh suy nghĩ nhiều về anh không? Hay là cô đang cầu mong cho ba tháng trôi qua nhanh có thể thoát khỏi tay càng sớm càng tốt không?
Bàn tay anh vô thức siếc chặt nắm lấy bàn tay của cô. Lam Lam nghi hoặc nhìn qua thì thấy anh nở một nụ cười tà mị với cô, làm cho cô hơi nghi ngờ trước thái độ của anh.
Trong đầu anh định toan tính chuyện gì thế?