Cũng đã hơn ba ngày Lục Diệp Bằng và Lam Lam ở lại London.Cả hai đều không hề biết ở nhà đang xảy ra chuyện gì.
Sáng nay tâm trạng khó chịu khiến cho Lam Lam phải thức sớm,cơn đau ê ẩm vẫn làm cho cô luôn nhớ lại một trận cuồng phong của hai người ngày hôm qua.
Không ngờ cô cùng với anh phát sinh quan hệ rất nhiều lần với nhau. Cô không biết sau này phải biết làm sao để đối diện với người đàn ông này như thế nào nữa.Anh cho cô một cảm giác vừa muốn gần nhưng lại xa cách.
Lục Diệp Bằng thuê một chiếc xe của khách sạn. Dự định ngày hôm nay anh đưa cô đi mua sắm một chút rồi đưa cô tới chỗ hẹn của anh.
Lam Lam chuẩn bị xong,ánh mắt cô rơi vào một hộp trang sức được nằm gọn gàng trên bàn.Nhìn vào đấy cô mới chợt nhớ, đây là là một cặp lắc tay mà Lục Diệp Bằng đã ra sức giành lấy được.
Cô bước tới liền mở chiếc hộp đó ra. Quả thật nó rất đẹp.Ngay từ đầu nhìn thấy,cô đã bị thu hút rất nhiều,nhưng điều làm cô bất ngờ chính Lục Diệp Bằng đã lấy được nó.
Nhưng từ khi đem về đây đến giờ, anh vẫn không nói sẽ tặng cho ai. Mà nếu như có tặng,chắc chắn người đó cũng không phải là cô.Có thể anh sẽ tặng cho người đặc biệt trong lòng của anh.
Trái tim cô khẽ nhói lên đau đớn.
Lúc này, Lục Diệp Bằng từ phòng tắm bước ra,thấy gương mặt của cô ánh lên một sự buồn phiền. Anh nghi hoặc liền bước tới cho đến khi anh thấy được hộp trang cô đang cầm trên tay, nụ cười trên môi anh bỗng nhiên hiện lên.
Lam Lam đang tập trung suy nghĩ đã không phát hiện anh đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Cô chỉ biết nhìn chăm chăm vào hai chiếc lắc tay bên trong chiếc hộp.
Lục Diệp Bằng từ đằng sau ôm chầm lấy cô. Anh còn nhẹ nhàng đặt môi mình hôn nhẹ lên vành tai của cô thỏ thẻ.
" Em thích chúng không?"
Lam Lam giựt mình khẽ đưa mắt lên nhìn anh.
Thấy cô như vậy, Lục Diệp Bằng không nhịn được liền cúi đầu hôn chặt đôi môi của cô. Càng lúc anh càng cảm giác hai người đã là vợ chồng thật sự. Anh rất thích được ở bên cạnh cô gái này.
Lam Lam nhắm mắt đón nhận nụ hôn của anh.
Một lát sau, Lam Lam buông anh ra đưa chiếc hộp cho anh rồi liền xoay đầu nhìn đi một nơi khác.
Lục Diệp Bằng ngạc nhiên.
" Sao đưa cho anh?"
Lam Lam cụp mắt xuống nghịch ngón tay, buông nhẹ một câu trả lời.
" Thì của anh, phải đưa cho anh chứ sao!”
Lục Diệp Bằng thầm chửi cô trong lòng. Tại sao từ khi cô lấy anh đến giờ hình như não bộ của cô đã không còn hoạt động như lúc trước nữa thì phải?.... Nhiều lúc cô ngốc đến không tưởng.
Anh bỏ ra một số tiền lớn không phải để đổi lấy sự thờ ơ của cô không đâu.Mà Anh chỉ muốn thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt xinh đẹp của cô thôi
Lục Diệp Bằng cầm lấy hai chiếc lắc tay tiến về phía trước nhìn cô chằm chằm,ra lệnh:
" Đưa tay ra"
" Để làm gì?" Lam Lam hỏi.
Lục Diệp Bằng chau mày không thèm lên tiếng, anh bình thản nắm lấy tay cô lên mỗi bên anh đeo vào một chiếc.
Lam Lam giật mình, lúc này mới ý thức được thì đã thấy hai chiếc lắc đã được anh đeo lên trên cổ tay của cô. Ánh mắt trợn lên đầy kinh ngạc không tin những gì cô đang nhìn thấy.
Lục Diệp Bằng cúi đầu, nhìn biểu hiện của cô không biết nên vui hay nên buồn.
" Anh..... Tặng cho tôi sao? " Rất lâu sao, Lam Lam mới cất lên tiếng nói hỏi anh.
" Không tặng em thì tặng ai? " Anh cũng nhàn nhạt trả lời rồi đi tới trước gương chỉnh lại quần áo mà anh đang mặc trên người.
Được dịp không đi làm,Lục Diệp Bằng tâm trạng thoải mái mặc trên người một chiếc quần âu cộng với chiếc áo thun trắng đầy năng động và trẻ trung. Rất xứng với chiếc váy trắng mà Lam Lam đang mặc trên người.
Lam Lam yên lặng quan sát Lục Diệp Bằng, cảm xúc trong lòng bỗng dâng lên một hồi rung động dành cho anh. Cô không ngờ anh lại tặng cho cô món quà này. Ánh mắt có phần long lanh nhìn vào hai chiếc lắc trên tay cô.
Lục Diệp Bằng nhìn cô trong gương khẽ lắc đầu,càng ngày anh càng yêu thích gương mặt có phần ngốc nghếch này của cô.Nhiều lúc cô làm cho anh cảm thấy rất tức giận rất nhiều nhưng sau khi cơn giận qua đi thì anh lại chỉ muốn gặp gương mặt khó ưa này của cô thôi.
Lam Lam vô thức bước tới từ đằng sau lưng anh cất lên giọng nói trầm ổn.
" Anh thật sự tặng cho tôi sao? Không phải anh định tặng cho người phụ nữ của anh sao....?" Trong lòng cô luôn nghĩ anh sẽ tặng cho Dương Tiểu Vy chứ không phải là cô.
Câu nói của cô không ngờ khiến sắc mặt Lục Diệp Bằng từ vui vẻ lại trở nên u tối, con ngươi cũng tỏa lên một luồn sát khí. Anh không kiềm chế được nữa liền quay đầu lại, anh kéo mạnh cơ thể cô về phía anh.
Lục Diệp Bằng siếc chặt cô vào lòng khiến Lam Lam có một chút khó thở khẽ nhăn mặt lại.
" Anh.... "
" Em nói sao?Người phụ nữ của tôi...." Lục Diệp Bằng nghiến răng " Người phụ nữ của tôi chỉ có duy nhất một mình em thôi...!Không một ai ngoài em để tôi tốn nhiều công sức như vậy đâu”.
" Anh buông tôi ra.... " Lam Lam thật sự cảm thấy rất khó thở.
Lục Diệp Bằng ngang tàng ép cô vào vách tường hôn thiệt mạnh vào chiếc cổ trắng nõn mịn màng của cô. Anh còn tham lam cắn mút lên đó in một dấu hôn thiệt đậm lên trên cổ của cô.
Gương mặt Lam Lam hoàn toàn sợ hãi trước thái độ của anh.
Lục Diệp Bằng nhìn thẳng vào ánh mắt của cô cảnh cáo.
"Còn một lần nữa nhắc tới người phụ nữ khác trước mặt của anh thì hình phạt sẽ không hề nhẹ như vậy đâu....!”Anh cúi người thì thầm vào tai cô " Em có muốn ba ngày nằm liệt trên giường thì cứ tiếp tục chống đối lại anh..."
Lời nói của anh khiến cho Lam Lam giật mình,trong lòng tràn đầy sự kinh hoàng. Cô hiểu anh, hiểu câu nói hàm chứa đựng những gì. Nhưng chẳng phải người anh yêu là Dương Tiểu Vy sao.Tại sao thái độ của anh khi nhắc đến cô ta lại khó chịu đến như vậy?
Nhiều khi cô tự hỏi trong đầu người đàn ông này đang suy nghĩ những gì. Anh có yêu Dương Tiểu Vy không? Nếu anh yêu cô ta thì tại sao khi nghe tin cô ta ly hôn cũng đồng thời bị cô cho ăn một cái tát thì thái độ anh lại dửng dưng như thế? Anh không oán trách trút giận lên người cô trả thù cho cô ta sao..... Anh còn dẫn cô qua đây chơi thay vì dẫn cô ta.
Trong lòng anh có lẽ đang toan tính cái gì đó,mục đích của anh là ai.....? Cô hay là cô ta.
Lục Diệp Bằng không biết cô đang suy nghĩ gì, anh mệt mỏi đưa tay lên xem đồng hồ. Nghĩ tới thời gian ba tháng thật sự ngắn ngủi.Càng đến gần anh càng muốn thời gian hãy trôi chậm lại. Anh chỉ muốn bên cạnh cô gái này nhiều một chút thôi.
"Anh không được tặng cho vợ anh được một món quà gì sao?"Lục Diệp Bằng khẽ thở dài "Dù sao em cũng mang danh phận là vợ của anh. Cho dù em có chối bỏ thì cả hai chúng ta cũng đã cùng nhau ký vào giấy kết hôn.Em là vợ của anh còn anh cũng là chồng em...Cho dù ba tháng hay ba năm hay cho 30 năm thậm chí là suốt đời em cũng phải mang theo danh phận là vợ của anh".
Lời nói của Lục Diệp Bằng tuy có phần giận dữ khó nghe nhưng hoàn toàn đúng.
Phải.....Cho dù sau như thế nào thì cô cũng đã từng là vợ của anh.
Lam Lam không lên tiếng, chỉ mím môi im lặng nhìn anh không rời mắt.
Một giây sau, ánh mắt anh chợt rung lên nhìn sâu vào ánh mắt cô, anh kéo cô vào lòng.
" Chỉ cần em muốn, anh sẽ mua tất cả mọi thứ cho em." Đây là lời thật lòng của anh đối với cô.
Lam Lam nhíu mày lại kéo anh ra, vội vàng lắc đầu.
" Anh không cần làm nhiều việc cho tôi đâu " Cô dơ hai chiếc lắc lên mỉm cười nhẹ "Cảm ơn anh về món quà này nhé!"
Dứt lời, Lam Lam liền ôm chặt cổ anh khiển chân lên đặt một nụ hôn nhẹ lên môi của anh.
Khi anh coi chưa kịp đáp lại thì cô đã rời khỏi anh.Sắc mặt Lục Diệp Bằng khó coi,bực bội kéo cô lại cười khẽ.
" Trả công cho anh chỉ một nụ hôn này thôi sao... Bà xã! "
" Chứ anh muốn như thế nào? "
Lục Diệp Bằng cười bỡn cợt, bàn tay bắt đầu sàm sỡ sau lưng cô.
"Cho anh ăn no!”
Lục Diệp Bằng nói xong liền úp mặt vào ngực cô, cơn đói khát trong lòng từ từ dâng lên.
Cơn nóng trong lòng anh làm cho Lam Lam hiểu rõ,cơn dục vọng của anh đã chuẩn bị tấn công tiếp tục phun trào lên gương mặt của anh.
Lần này Lam Lam đã không sợ nữa rồi,cô nghiên đầu lên nhìn đồng hồ rồi từ từ kéo anh ra,khẽ nói:
"Tôi nhớ trả công cho ngày hôm qua rồi... Anh quên rồi sao?"
" Trả.... " Lục Diệp Bằng kinh ngạc, nhưng chưa đầy ba giây anh liền đã nhớ ra, ngày hôm qua anh và cô không những làm t.ì.n.h chỉ một lần mà còn rất rất nhiều lần hai người triền miên bên nhau.
Gương mặt Lục Diệp Bằng lại hiện lên một nụ cười tà mị, ánh mắt không rời khỏi Lam Lam.
" Nhưng anh cảm thấy chưa đủ..."
" Anh... " Lam Lam xấu hổ.
Anh đúng là hết thuốc chữa rồi, cô không nghĩ người đàn ông thường ngày nho nhã lạnh lùng như thế, nhưng khi trút bỏ vẻ bề ngoài thì lại giống một tên biến thái mang trong mình dục vọng chiếm hữu thật cao khiến cô hôm qua như chết đi sống lại vậy.
Lục Diệp Bằng chống tay lên tường, nâng cằm cô lên xoay qua xoay lại vài lần.
" Này... Anh làm gì vậy? " Lam Lam khó chịu khẽ quát lên.
" Xem đây có phải vợ anh không,tại sao hôm qua lại đáng ghét đến vậy cắn chặt anh không buông?"Một câu nói mang hàm ý rất nhạy cảm nhưng anh cũng muốn mang ra chọc ghẹo người con gái này.
" Lục Diệp Bằng...!" Lam Lam đỏ mặt tràn đầy tức giận.
Thái độ của cô lại khiến anh bật cười khoái chí, xoa mạnh đầu cô,khẽ nói.
" Đi thôi! Chắc mọi người chỉ còn chờ hai vợ chồng mình thôi đấy!"
" Không.... Tôi không đi!" Lam Lam hờn dỗi quay mặt đi chỗ khác.
Lục Diệp Bằng thở dài lắc đầu.Bước tới kéo tay cô đi vừa nói.
" Em mà không đi, bọn họ lại nghĩ tối qua anh hành hạ em khiến em không thể nào xuống giường đến đây được đấy "
" Hả... " Hình như cô đang nghe lầm.
Lục Diệp Bằng gật đầu, ra vẻ như suy nghĩ gì đó.
"Em có muốn bị đồn đại như vậy không? "
" Không muốn một chút nào? " Lam Lam không suy nghĩ liền vội vàng trả lời ngay.
Lục Diệp Bằng mỉm cười.
" Vậy thì đi theo anh... Bảo bối! "
Dứt lại,Lục Diệp Bằng nắm chặt tay Lam Lam rời khỏi phòng.
Còn Lam Lam đã không thể tin những gì mà cô vừa nghe thấy. Anh gọi cô là “bảo bối”.... Người đàn ông này lại kêu cô bằng một cách gọi đáng yêu và đầy tình cảm như thế này nữa sao....?Trái tim Lam Lam nhanh chóng đập mạnh lên nhìn vào đôi bàn tay to lớn của anh đang nắm chặt tay cô. Cảm giác tình yêu mãnh liệt nổ tung trong lòng Lam Lam. Cô rung nhẹ bàn tay nắm chặt tay anh. Cả hai đan mười ngón tay vào nhau bước đi ra.