Năm người đi dạo một vòng thì lại vào một tiệm chụp hình lưu niệm có một phong cách cổ điển. Nơi này còn là một phòng tranh kiến trúc phong kiến từ thời xa xưa.
Hoắc Thiếu Tiên vẫn còn cảm giác có ai đó đã đang theo dõi, trước khi đi vào,anh liền quay lại quan sát xung quanh.
Vừa bước vào bên trong Lam Lam đã bị thu hút những bức tranh vô cùng sinh động khá lạ lẫm được treo xung quanh. Bẫm sinh cô là một thiên tài hội họa nhưng đối với cô những bức tranh nơi đây nó lại ở đẳng cấp khác xa với cô. Đây là lần đầu tiên cô được thưởng thức những tác phẩm đẹp mắt như thế này.
Lục Diệp Bằng đứng bên cạnh nghiên đầu qua nhìn Lam Lam thấy ánh mắt cô cứ dán chặt vào những bức tranh thì biết ngay cô đã bị thu hút rồi.
" Em thích bức nào? " Anh đột nhiên cất tiếng lên hỏi.
Lam Lam khẽ giựt mình xoay đầu lại nhìn anh.
Lục Diệp Bằng mỉm cười, đưa tay vén vài sợi tóc ra sau vành tai của cô hỏi một lần nữa.
" Anh hỏi thật! Em thích bức tranh nào anh sẽ mua cho em".
" Thật ư...!" Lam Lam cười tươi nhìn anh.
Lục Diệp Bằng gật đầu.
Bất ngờ, nụ cười của Lam Lam chợt tắt.Không hiểu vì sao đang vui vẻ, gương mặt cô bắt đầu xụ xuống. Trái tim Lục Diệp Bằng bỗng nhiên đập nhanh đầy lo lắng.Anh chọc giận cô sao?
Lam Lam lặng lẽ nhìn anh thẳng thắng hỏi.
" Có phải anh làm nhiều chuyện cho em như vậy để đạt được kế hoạch của anh không?"
" Sao…?"
Ánh mắt Lục Diệp Bằng bất giác trợn lên,nét mặt tràn đầy kinh hãi. Dường như cô đã biết gì thì phải.Nhưng rõ ràng anh đã che giấu rất kĩ rồi.Hay có người đã nói gì với cô?
Lục Diệp Bằng đưa mắt nhìn về phía ba người kia đang vui vẻ chụp hình. Không lẽ nào Dịch Chung Linh đã nói gì với Lam Lam rồi sao?
Lam Lam nhìn gương mặt xanh xao của anh liền dở khóc dở cười,cô đưa tay lên ôm lấy mặt anh chọc ghẹo.
" Chồng ơi! Có lúc nhìn anh cũng đáng yêu lắm chứ!"
Lục Diệp Bằng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy cô ôm chặt lấy anh.
" Diệp Bằng! Cảm ơn anh!". Cô không biết điều cô làm bây giờ có đúng hay không nhưng nếu cô muốn biết kế hoạch của anh thì trước tiên cô phải cố gắng mở lòng thử yêu anh.
Trái tim Lục Diệp Bằng bắt chợt mềm nhũn,cảm giác yêu thương dâng trào lên gương mặt hạnh phúc của anh. Khi nãy anh có giựt mình đôi chút, nhưng cái ôm này đã làm cho anh cảm thấy nó chân thật rất ấm áp biết bao nhiêu.
Lục Diệp Bằng ôm chặt lấy cô,hôn nhẹ lên tóc cô khẽ nói.
" Vì em là vợ của anh!"
Phải... Vì cô là vợ của anh và là người anh yêu. Anh muốn mang hết tất cả hạnh phúc cho người con gái này.Cho dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh cũng muốn ở bên cô mãi mãi.
Rất lâu sau, Lục Diệp Bằng mới buông Lam Lam ra. Anh nhìn vào gương mặt hồng hào của cô rồi dẫn cô đến chỗ chụp hình lưu niệm.
" Bà xã! Chúng ta chụp vài tấm hình kỷ niệm nhé! "
" Dạ vâng..! " Không có gì để cô có thể từ chối yêu cầu của cô.
Anh và cô chụp hình rất nhiều kiểu với nhau và số ảnh này sẽ được ông chủ nơi đây để vào một cuốn album được thiết kế riêng dành cho hai người.
Cuối cùng Lam Lam cũng chọn được một bức tranh ưng ý nhất.Khi cô cầm trên tay ngắm nhìn bức tranh rất lâu, ánh mắt tràn đầy suy tư trong đầu liên tục nhảy lên nhiều ý tưởng.
Xem ra chuyến đi lần này giúp ích cho cô có thêm kiến thức rất nhiều,để cô có thể trao dồi kỷ năng sáng tạo Hội Họa của mình.
Lúc bấy giờ, Lục Diệp Bằng đã nhận lấy cuốn album hình của anh và cô. Anh cứ xem mãi, xem mãi.Anh và cô trong những tấm ảnh thật rất xứng đôi.Thậm chí còn đẹp hơn hình cưới của hai người lúc trước. Lúc đó vì quá gấp gáp anh đã không thể nào chuẩn bị chu đáo một buổi chụp hình cưới thật đẹp cho cô.
Nhưng không sao….Sau này anh nhất định sẽ bù đắp lại hết cho cô.
Khi Lục Diệp Bằng ngẩng đầu lên,không ngờ đập vào mắt anh chính là góc nghiêng gương mặt của Lam Lam đang chăm chú nhìn vào bức tranh.Một hình ảnh xinh đẹp như vậy khiến anh không thể nào mà kiềm chế lấy chiếc điện thoại trong túi của mình ra liền đưa lên nhắm thật kĩ rồi chụp lấy thật nhiều tấm lưu về trong máy.Thậm chí anh còn chọn riêng một tấm đẹp nhất,làm màn hình nền trong điện thoại của anh.
Tịch Duy An đứng bên cạnh liếc mắt qua nhìn thấy liền cố ý trêu chọc lấy điện thoại ra hướng về phía Chung Linh khẽ ra lệnh.
" Vợ ơi! Em đứng làm dáng cho anh chụp vài tấm"
" Làm chi..." Chung Linh hỏi.
" Thì để anh lưu vào điện thoại cho có với người ta chứ em! "Tịch Duy An nháy mắt ra hiệu cho Chung Linh nhìn về Lục Diệp Bằng.
Chung Linh hiểu ngay liền nhếch mép cười mỉa mai trước hành động của Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng không quan tâm hai vợ chồng nhà này nói gì về anh.Việc bây giờ anh chỉ quan tâm đến người con gái đã được anh chụp lén vào màn hình điện thoại.
Lam Lam vẫn không hay biết mình bị chụp lén, cô xem xong bức tranh liền nhanh chóng đi lại về phía Lục Diệp Bằng.
" Chúng ta về thôi!"
" Em mệt sao? " Lục Diệp Bằng lo lắng liền hỏi.
Lam Lam nheo mắt lại nhìn anh lắc đầu.
" Không! Em thấy đi như vậy đủ rồi! " Thật ra cô muốn nói nhìn thấy anh xách nhiều đồ của cô như vậy khiến cô cảm thấy có một chút áy náy.
Lục Diệp Bằng suy nghĩ liền gật đầu.
" Thôi được! Vậy em đợi anh một lát"
Lam Lam nghe xong,cảm thấy trong này ngột ngạt liền bước ra ngoai trước hít thở một chút, rồi đợi anh.
Hoắc Thiếu Tiên luôn cảm giác có một cái gì đó là lạ ở nơi đây. Cảm giác anh từ lúc đến khu chợ này rất bất an. Dường như có ai đang theo dõi tất cả mọi người thì phải?
Khi Hoắc Thiếu Tiên liếc mắt qua nhìn Lục Diệp Bằng không thấy Lam Lam, ánh mắt anh càng thêm lo lắng.
" Diệp Bằng! Lam Lam đâu.....? " Hoắc Thiếu Tiên nhanh chóng đi tới lớn tiếng hỏi.
Câu hỏi của anh khiến tất cả mọi người phải giựt mình quay lại nhìn anh.
Lục Diệp Bằng nhìn sâu vào ánh mắt của anh ta liền hiểu ra ngay. Trái tim anh chợt thắt lại, sợ hãi nhìn nhanh ra cửa.
Ánh mắt anh tràn đầy kinh hãi không suy nghĩ liền chạy ra ngoài.
Lam Lam đang đứng bên ngoài, kế bên có một người chùm một chiềc áo màu đen dài xuống tới chân, không biết người đó đã nói gì với cô nhưng chỉ thấy cô liên tục gật đầu. Khi thấy cô xoay mặt qua bên kia thì ngay lập tức người đó liền lấy một con dao nhọn ra chuẩn bị chỉa hướng về phía cô.
Lục Diệp Bằng chết sững.
" Lam Lam...! "Anh gào thét thật lớn.
Tất cả mọi người nhanh chóng chạy ra. Người đó nghe tiếng nói của anh liền cất giấu con dao lập tức chuồng ngay lập tức.
Hoắc Thiếu Tiên là người đuổi theo tên đó, còn Tịch Duy An và Lục Diệp Bằng thì ở lại bảo vệ người phụ nữ của mình. Lục Diệp Bằng ôm chặt Lam Lam vào lòng. Anh đang sợ. Sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
Lam Lam nhìn anh với vẻ bàng hoàng.
" Anh... "
" Chúng ta mau về thôi...! "Anh không đợi cô nói hết liếm lập tức kéo cô đi khỏi khu chợ này.
Lam Lam chưa hiểu chuyện gì đã thấy anh ôm chặt cô bước lên xe. Lục Diệp Bằng lái xe thật nhanh với vận tốc khủng khiếp về tới khách sạn trong vòng mười phút. Anh kéo cô vào phòng,kéo hết các tấm màn cửa sổ rồi thu dọn hành lý.
Lam Lam nghi hoặc bước tới hỏi.
" Anh có chuyện gì sao? Chúng ta phải về hả?"
" Ừ.....Về thôi em!Anh sẽ đặt vé máy bay vào khuya nay chúng ta sẽ về."
" Khuya sao? "
" Ừ... "
Lam Lam nghe xong, gương mặt có chút luyến tiếc. Cô vẫn chưa tham quan được nhiều nơi này,vậy mà phải về sớm rồi sao?
Thấy dáng vẻ của cô như vậy, trong lòng anh biết cô đang không vui. Anh biết cô rất thích nơi đây. Nhưng vì sự an toàn của anh và cô. Hai người phải rời khỏi đây ngay ngày hôm nay.
Lục Diệp Bằng bước tới ôm chặt lấy cô.
" Anh hứa sau này sẽ dẫn em qua đây nữa... Em đừng buồn!"
Lam Lam ngẩng mặt lên nhìn anh. Sóng mắt cay cay. Có lần sau nữa sao....Lần sau có lẽ anh sẽ dẫn người mình yêu thay vì là cô. Chỉ còn hai tháng nữa thì cũng kết thúc hợp đồng hôn nhân anh và cô rồi sao?
Lục Diệp Bằng nhìn sâu vào mắt cô. Trong lòng rất muốn nói,anh yêu cô rất nhiều. Anh sẽ không rời xa cô đâu. Nhưng anh lại không dám mở miệng thẳng thắng nói với cô.
Anh cúi đầu hôn chặt đôi môi run rẩy của cô. Sự mềm mại của người con gái khiến anh càng phải bảo vệ cô nhiều hơn. Lam Lam cũng ngửa cổ ra nghênh đón nụ hôn của anh.Cô cũng rất rung sợ,khi thời gian càng chạy nhanh thì cũng là lúc cô buộc phải xa người đàn ông này.
Đến 11 giờ khuya,Lục Diệp Bằng nhanh chân đưa Lam Lam tới sân bay.Khi tới nơi Lam Lam mới biết anh không phải đưa cô về nước mà là bay thẳng qua Thái Lan.Không những vậy chuyến này lần này cũng có vợ chồng Tịch Duy An,Chung Linh và cả Hoắc Thiếu Tiên đi theo cùng.
Không nghĩ là mọi người lại có dịp gặp lại còn cùng nhau ngồi chung với nhau trên một chuyến bay.
Khi mọi người lên máy bay ổn định chỗ ngồi,Lục Diệp Bằng liền nghiên đầu qua nhìn Lam Lam khẽ nói.
" Em có đói không?" Lo đi gấp mà anh quên cho cô ăn gì từ chiều đến giờ.
Lam Lam lắc đầu trả lời.
" Không! Em chỉ hơi nhức đầu một chút thôi!"
" Nhức đầu sao?" Lục Diệp Bằng lo lắng.
Đúng lúc này nữ tiếp viên hàng không đi lại.Cô ấy bị thu hút bởi dáng vẻ nam tính,gương mặt góc cạnh của Lục Diệp Bằng.Cô ấy mỉm cười thật tươi liền hỏi.
" Anh muốn ăn gì ạ?" Cô ấy chỉ hỏi một mình Lục Diệp Bằng mà quên đi sự tồn tại của Lam Lam bên cạnh.
Lục Diệp Bằng chỉ chăm chú nhìn Lam Lam,không thèm nghe nữ tiếp viên nói gì.Rất lâu sau,anh suy nghĩ gì đó liền ngẩng đầu lên nhìn cô ấy khẽ nói.
" Cô mang cho tôi một phần cháo trắng mà phải thật nhuyễn với một ly sữa nóng,một ly nước ấm cho vợ của tôi.."
" Diệp Bằng! Anh không dùng bữa sao?" Lam Lam thấy anh gọi điểm tâm cho cô mà không gọi cho anh liền hỏi.
Lục Diệp Bằng cười nhẹ,vuốt tóc của Lam Lam.
" Anh không đói".
Dứt lời,Lục Diệp Bằng đưa mắt nhìn lại cô tiếp viên.
" Của tôi cô chỉ cần mang một ly cà phê được rồi....À,cho tôi vài viên thuốc nhức đầu.Vợ tôi đang bị đau đầu"
"Dạ vâng!" Cô tiếp viên kéo dài giọng.
Cô tiếp viên hàng không vừa đi vừa than thân trách phận cuộc đời thật bất công.Người đàn ông như vậy lại là hoa đã có chủ rồi.Nhìn cách anh ta chăm sóc cho vợ của mình,cô thật lòng ghen tị với người phụ nữ đó.Nhìn vào sâu trong ánh mắt của anh ta thì cô biết chắc anh ta rất yêu vợ của mình.
Lục Diệp Bằng ôm Lam Lam vào lòng,giọng điệu nhỏ nhẹ nhưng trong đó nhiều sự dặn dò.
" Từ đây đến Thái Lan còn xa lắm,một lát nữa em ăn xong thì hãy nghỉ ngơi đi......! Bà xã! Khi qua tới bên đó em không được đi đâu lung tung không được rời khỏi anh nữa bước...nghe không?"
" Có chuyện gì sao?" Lam Lam nghe lời nói của anh có phần căng thẳng liền ngồi dậy quay lại nhìn thẳng vào ánh.
" Không có gì....Anh chỉ muốn thời gian này được ở bên cạnh em nhiều hơn thôi!" Lục Diệp Bằng mỉm cười thản nhiên né tránh.
Anh lại tiếp tục kéo đầu cô dựa lên vai anh,anh yêu thương cứ cạ môi vào trên mái tóc của cô mãi
Lam Lam ngẫm nghĩ,một câu vô tình của Lục Diệp Bằng lại đánh trúng trái tim cô.Anh nói không sai,anh và cô chỉ hạnh phúc với thời gian này thôi.Một khi hai người về nước thì mọi chuyện sẽ giống như lúc trước,chuyện hôn nhân của cô cũng nhanh chóng kết thúc,cô sẽ bước ra khỏi giấc mơ của mình.Có thể sau này anh và cô sẽ trở thành người xa lạ,không một mối liên kết nào với nhau.
À...Cô lại quên mất.Anh còn có mối liên kết với An Nhiên,nhưng sẽ không có gì đối với cô trong đó.