Bệnh viện.
Một nền trắng xóa, ánh nắng chiếu vào tận bên trong. Trên giường bệnh, một người đàn ông mặc trên người bộ đồ bệnh nhân ₫ang nằm ngủ rất ngon, anh không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
"Chồng ơi! Hình như anh ta đã tỉnh rồi! "
Một tiếng nói của người con gái vang lên trong phòng. Nhưng lại không phải quen thuộc với người đàn ông đang nằm trên giường. Trong lòng anh chỉ muốn nghe giọng nói của người con gái anh yêu mà thôi.
Lục Diệp Bằng từ từ mở mắt ra, đập vào mắt anh bây giờ chính là gương mặt xinh đẹp có phần ma quái của một người con gái đang dí sát vào mặt anh.
" Ôi...... "Lục Diệp Bằng giựt bắn mình lên.
" Dịch Chung Linh! Cô làm gì vậy.... Hết hồn" Anh vừa nói vừa vuốt lòng ngực của mình.
Bên này, Chung Linh cũng bị anh làm cho hoảng sợ lùi lại mấy bước chân.
" Này! Anh mới làm tôi hết hồn đấy! " Chung Linh bực mình.
Tịch Duy An thấy vậy liền bước tới, anh kéo Chung Linh ra sau liếc mắt nhìn Lục Diệp Bằng, rồi hỏi:
"Cậu thấy sao rồi! Còn đau không!"
Lúc này, Lục Diệp Bằng mới ý thức được mình đang ở đâu. Căn phòng trắng toát của bệnh viện luôn luôn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.Anh nhìn xuống cánh tay đang bị bó bột.
Anh từ từ nhớ lại. Anh nghe có tiếng súng và cả giọng nói của Lam Lam hét lớn gọi tên anh.
Phải rồi, trước đó anh đang đi tìm kiếm cô..... Hình như Lam Lam cũng ở đó.
Lục Diệp Bằng đột ngột đưa tay lên ôm lấy đầu. Anh cảm thấy đầu rất đau, giống như anh vừa bị ai đó dùng cây búa đập nát rồi vừa mới ghép lại.
Lục Diệp Bằng giựt mình đưa mắt nhìn xung quanh. Trong căn phòng này ngoài anh ra chỉ có Tịch Duy An và Dịch Chung Linh. Vậy còn Lam Lam..... Cô ấy hiện giờ đang ở đâu.
Tiếng súng trước khi ngất lại bùng bùng bên tai của anh. Đôi mắt khóc chết lập tức hiện lên. Giọng nói tắt nghẹn của anh vang lên
" Lam Lam! Cô ấy đang ở đâu? "
Tịch Duy An và Chung Linh đều đưa mắt nhìn nhau.
Biểu hiện của hai người lại làm cho trái tim của Lục Diệp Bằng lo sợ.Linh cảm của anh nói rằng, vợ anh đã xảy ra chuyện.
Tâm trạng Lục Diệp bằng kích động, anh mặc kệ cơn đau nhức, vung chăn ngồi dậy bước nhanh xuống giường.
Tịch Duy An tiến lên ngăn cản.
"Cậu bình tĩnh lại, cơ thể của cậu còn đang bị thương rất nặng"
" Không... Tôi muốn đi gặp vợ tôi, cô ấy đang ở đâu?”Lục Diệp Bằng gào thét dữ dội lên.
Lục Diệp Bằng xô Tịch Duy An, anh cố gắng đi thật nhanh về phía cửa. Ngay lúc anh vừa chạm đến cánh cửa thì bất ngờ cánh cửa đang được ai đó mở ra.
Lục Diệp Bằng dừng bước.
Người mở cửa phòng của anh chính là Hoắc Thiếu Tiên.Anh ta nhìn thấy sắc mặt của Lục Diệp Bằng thì cũng hiểu được phần nào.
" Tránh ra... " Lục Diệp Bằng đẩy Hoắc Thiếu Tiên ra, lại mở cửa lần nữa.
" Anh không cần kiếm cô ấy nữa đâu... Cô ấy đã về nước rồi! "Câu nói của Hoắc Thiếu Tiên đánh thẳng vào trái tim của Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng quay đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn về Hoắc Thiếu Tiên.
" Ánh nói cái gì?"
Hoắc Thiếu Tiên bước tới, gương mặt bình thản đối diện với Lục Diệp Bằng.
" Cô ấy về nước rồi, nghe đâu cô ấy nhớ con gái của mình nên.... "
" Có phải cô ấy đang bị thương, nên anh đang giấu tôi phải không? " Lục Diệp Bằng túm lấy cổ áo của Hoắc Thiếu Tiên, nghiến răng " Tại sao anh lại dẫn cô ấy đến đó? "
" Lục Diệp Bằng! Anh đã hiểu lầm rồi, lúc đó không phải là cô ấy,Lam Lam không đến đó vì anh...... Khi anh bị bắt, Lam Lam đã tức tốc trở về nước ngay trong đêm. "Hoắc Thiếu Tiên bắt buộc phải nói dối.
Tịch Duy An cũng gật đầu theo.
" Phải... Vợ cậu đã về nước rồi! "
Chung Linh ngạc nhiên xoay lại nhìn chồng của mình, hai mắt cô liên tục chớp lia chớp lịa hướng về Duy An.
Lục Diệp Bằng không tin lướt qua nhìn hai người. Anh không tin cô sẽ làm như vậy.
" Chẳng lẽ cô ấy không biết tôi gặp tai nạn sao?"
" Có lẽ cô ấy biết ".Hoắc Thiếu Tiên lạnh lùng trả lời.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng run lên, môi anh nhếch lên một nụ cười khổ.
" Cô ấy biết... Nhưng vẫn không quan tâm đến sự sống chết của tôi luôn sao?"
" Hôn nhân của anh là gì....?Có cần tôi nói lại cho anh nghe không? "Khi nói câu này Hoắc Thiếu Tiên không dám nhìn thẳng vào mắt của Lục Diệp Bằng.
Anh sợ....
Sợ Lục Diệp Bằng sẽ phát hiện.
" Anh nói gì vậy chẳng phải.... " Chung Linh nhịn không được bước tới. Nhưng cô chỉ vừa mới nói một nửa đã bị Tịch Duy An bịt miệng.
Tịch Duy An cười ngượng.
" Xin lỗi! Nếu cậu tỉnh rồi, thì tôi về trước. " Anh liếc mắt xuống nhìn Chung Linh "Ngoan.. Anh dẫn em đi ăn kem".
Dứt lời, Tịch Duy An kéo Chung Linh ra khỏi phòng.
Hoắc Thiếu Tiên im lặng. Anh ấy bước đến bên cạnh Lục Diệp Bằng. Chưa kịp lên tiếng thì Lục Diệp Bằng đã nói trước.
" Có lẽ từ trước đến giờ chỉ có tôi là mù quáng.... Chỉ có mình tôi xem trọng cuộc hôn nhân này thôi. Ngày hôm đó chắc tôi đã nghe lầm.... Cô ấy làm sao có thể vì tôi mà liều mạng đi đến đó được ".Trái tim Lục Diệp Bằng đau đớn. Nghĩ tưởng biết bao nhiêu chuyện xảy ra, cô cũng sẽ yêu anh. Đồng ý ở bên cạnh anh.
Nhưng không.....
Anh đã quá tự cao.Trái tim cô sẽ không thuộc về anh, và anh sẽ không bao giờ có tình yêu của cô, mãi mãi là như thế. Cho dù anh có ép buộc cô bao nhiêu thì một lúc nào đó cô cũng sẽ rời xa anh.
Suốt cả quá trình, Hoắc Thiếu Tiên vẫn nhìn Lục Diệp Bằng, ánh mắt anh dần tối đi. Trong lòng chất chứa đè nặng lên đôi vai của anh. Anh rất muốn nói hết sự thật cho Lục Diệp Bằng nghe. Nhưng lời hứa của anh với Lam Lam, anh không thể nói ra vào giờ này.
Lục Diệp Bằng trở nên trầm lặng, ánh mắt anh nhìn vào một nơi nào đó trong như vô hình. Những hình ảnh vui vẻ của anh và cô dần xuất hiện trước mặt của anh.
Anh yêu cô.... Nhưng cô không hề yêu anh.
Trái tim anh như đang bị ai đó bóp thật chặt khiến hơi thở trở nên dồn dập đang kêu gào trong lòng. Thậm chí còn đau hơn lúc trước,khi anh biết được sự thật về thân thế của mình.
Rất lâu sau, Hoắc Thiếu Tiên mới bước lên vỗ vai anh, giọng nói trầm ấm vang lên.
" Anh đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho khỏe".Nói xong, anh vội vã ra ngoài.
Lục Diệp Bằng vẫn ngồi thất thần trong căn phòng trắng toát. Tâm trạng của anh đã rơi thẳng xuống đáy vực sâu không thể nào thoi thóp lên được.
Cô đã bỏ anh ở lại đây một mình.
***********
Bên ngoài phòng bệnh, Chung Linh không ngừng chất vấn Tịch Duy An tại sao lại giấu Lục Diệp Bằng. Lại còn nói dối không cho cô nói hết sự thật vào đêm định mệnh đó cho Lục Diệp Bằng biết.
Hoắc Thiếu Tiên thấy vậy,bước tới liên tục cố gắng giải thích cho Chung Linh hiểu.
" Em bình tĩnh đi, chuyện này là lời hứa của anh và Lam Lam ".
" Lời hứa.... Nhưng lại nảy sinh hiểu lầm giữa hai người họ. Anh có chắc mình làm đúng không? " Cơn giận của Chung Linh đã không thể nào kiểm soát được nữa khi nhìn hai người đàn ông này đang muốn che giấu sự thật vào đêm hôm đó.
Hoắc Thiếu Tiên bất đắc dĩ thở dài nhìn sang căn phòng chăm sóc đặc biệt đối diện căn phòng của Lục Diệp Bằng
" Anh không có nói sẽ giấu Lục Diệp Bằng..... Nhưng tình hình bây giờ không nên cho anh ta biết Lam Lam đã xảy ra chuyện.Nếu Lục Diệp Bằng biết được sẽ không để yên và mọi chuyện sẽ càng lớn hơn nữa."
Việc bây giờ anh muốn Lục Diệp Bằng phải về nước gấp. Phải về đối mặt với tất cả.
Hoắc Thiếu Tiên khẽ nhắm mắt nhớ lại từng câu nói của Lam Lam trên xe.
"Anh Thiếu Tiên! Có lẽ em gặp anh ấy chắc là do ông trời sắp đặt..... Anh có tin vào định mệnh không? " Lam Lam nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thiếu Tiên hỏi.
"Tin..... " Anh nhàn nhã đáp.
Lam Lam mỉm cười.
"5 năm trước em đã gặp anh ấy, 5 năm sau em lại trở thành vợ của anh... Em và anh ấy cũng đã... "
"Có con với nhau..... An Nhiên chính là con gái của Lục Diệp Bằng".Không đợi cho Lam Lam nói hết, Hoắc Thiếu Tiên đã nhanh chóng nói ra hết nổi lòng giùm cô.
Ánh mắt Lam Lam kinh ngạc, gương mặt vì câu nói của anh đã trở nên xanh xao, giọng nói nghẹn ngào.
" Anh biết rồi sao! "Lam Lam suy nghĩ" Vậy còn Diệp Bằng, anh ấy có biết không? "
Hoắc Thiếu Tiên cười nhẹ lắc đầu.
" Không!... Chuyện này anh chưa nói cho cậu ta biết."
Lam Lam ngẩn người rất lâu
Thấy vậy, Hoắc Thiếu Tiên lại tiếp tục đặt câu hỏi.
" Tại sao? Em không nói thẳng cho cậu ta biết, có khi hai người sẽ gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng ".
" Không anh! Em không muốn anh ấy phải khó xử, anh ấy cũng còn một đứa con trai, em không muốn lấy An Nhiên ra ép anh ấy ở lại bên cạnh em"Nếu cô muốn thì cô đã làm từ khi cô vừa mới gặp anh lần đầu tiên. Chứ không đợi cho Dương Tiểu Vy chen chân vào cuộc hôn nhân của anh và cô.
Hoắc Thiếu Tiên nghiên đầu qua nhìn Lam Lam, anh cảm thấy cô gái này không chỉ đáng thương mà thậm chí còn ngốc nghếch nữa.
" Em yêu Lục Diệp Bằng rồi phải không?"
Nghe xong,Lam Lam cong môi nhẹ nở một nụ cười xinh đẹp khiến ai nhìn vào cũng phải mê đắm trước vẻ đẹp của cô.
" Yêu.... Em yêu anh ấy rất nhiều, có lẽ em đã có cảm giác với anh ấy từ khi em mang thai An Nhiên".Lam Lam không hề tránh né trực tiếp thừa nhận.
Khi cô mang thai, cô luôn ao ước có anh bên cạnh. Có một người chồng cùng cô chia sẻ những ngày tháng cô vất vả mang thai An Nhiên.
Nhưng đó chỉ là giấc mơ của cô thôi.
Lam Lam quay đầu nhìn thẳng qua gương mặt lạnh lùng của Hoắc Thiếu Tiên.
" Nên vậy anh giúp em một việc. Nếu một trong hai,anh ấy hoặc em xãy ra chuyện, em mong anh hãy nói ra thân phận của An Nhiên cho anh ấy được biết. "
"Cái gì... Mà em xảy ra chuyện? " Hoắc Thiếu Tiên khó hiểu trừng mắt nhìn cô.
Lam Lam chỉ cười trừ,lắc đầu.
"Không... Em chỉ nói nếu như thôi, còn chuyện em tới đó cùng anh, em cũng mong anh giấu hoàn toàn luôn với anh ấy."
"Vì sao...? " Hoắc Thiếu Tiên hỏi thẳng.
Lam Lam hít một hơi thật sâu.
" Vì em không muốn anh ấy phải cảm thấy mắc nợ,nặng tình với em".
Hoắc Thiếu Tiên nghe xong, cảm thấy không cần việc này thì Lục Diệp Bằng đã mất nợ của cô gái này từ lâu rồi.