Mặc dù Nhã Hân đã chuyển tới nhà anh sinh sống nhưng mọi người trong nhà không ai ưa cô ta cả, ngoại trừ Tư Duệ vẫn thường quan tâm tới ả. Chu Thiệu Huy nhiều khi cũng vì muốn chiều theo ý của Tư Duệ mà mới nhẫn nhịn chịu đựng cô ta. Cả ngày anh và cô đều đi làm không có nhà, Lý Nhã Hân sau vụ việc kia thì hợp đồng quảng cáo cũng đa phần là bị hủy hết nên chỉ thi thoảng mới đi quay quảng cáo thôi. Vậy nên bắt đầu từ thời gian này chính là khoảng thời gian nhàn hạ, ăn sung mặc sướng, kẻ hầu người hạ đối với Nhã Hân.
– “Tiểu Liên! Tôi thèm ăn hoa quả quá. Cô mau lấy cho tôi đĩa dâu tây đi.”
Nhân lúc anh và cô đều không có nhà, Lý Nhã Hân bắt đầu bộc lộ bộ mặt của mình cô ta ngồi ung dung trên ghế sofa sai bảo tiểu Liên. Tiểu Liên theo lời dặn dặn của Tư Duệ, ra sức chăm sóc chu đáo cho Nhã Hân, cô ta cần gì, sai gì cô đều làm cho.
– “Tiểu Liên, pha cho tôi ly cà phê sữa ít đường, không đá!”
– “Lý tiểu thư, cô đang mang thai không thể uống cà phê đâu ạ.”
Tiểu Liên mặc dù không ưa Nhã Hân nhưng phu nhân nói cô phải chăm sóc cho đứa bé trong bụng cô ta thật tốt, nên cô cũng không muốn xấu tính với cô ta làm gì.
– “Con tôi thì tôi tự biết thế nào là tốt hay không. Bảo pha thì cứ pha đi, sao cô nhiều chuyện thế hả?”
Nhã Hân lườm tiểu Liên một cái thật sắc rồi nói.
– “Dạ, cô đợi tôi một lát.”
– “Lý tiểu thư, tôi thấy tiểu Liên cô ấy nói đúng đấy. Cô đang mang thai thì không nên sử dụng đồ uống có chất kích thích đâu.”________Quản gia tình cờ đi ngang qua và nghe được câu chuyện của Nhã Hân và cô giúp việc bèn lên tiếng.
Nhã Hân thấy vậy thì bắt đầu ăn vạ, ả nói:
– “Bây giờ tới cả ông cũng muốn xen vào chuyện tôi muốn ăn gì, muốn làm gì hả?”
– “Tôi chỉ làm theo lời phu nhân, muốn tốt cho cô thôi.”
– “Các người, một Tư Duệ, hai Tư Duệ. Cô ta cho các người ăn bùa mê thuốc lú gì mà các người nghe lời cô ta thế hả? Nếu các người còn ngăn cản thì tôi sẽ không ăn không uống nữa để xem phu nhân nhà các người sẽ trách ai?”
Nhã Hân lại ngang ngược nói.
Đúng lúc này Tư Duệ trở về nhà, cô nghe Nhã Hân nói vậy thì liền lên tiếng:
– “Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”
– “Tư Duệ! Cô về thật đúng lúc. Cô mau lại đây mà xem, Châu quản gia và tiểu Liên nhân lúc hai người đi vắng, họ ức hiếp tôi đây này. Tôi nói tôi muốn uống sữa nhưng họ lại không chịu pha cho tôi, còn bắt tôi ăn hoa quả thay thế đây này.”
Nhã Hân thủ đoạn hơn, ả nhanh lẹ trừng mắt đe doạ hai người người kia để họ không nói ra rồi cướp lời họ, kể tội cho cô nghe.
– “Bác Châu, tiểu Liên. Có đúng là như vậy không?”______Tư Duệ hỏi.
– “Phu nhân, tôi sai rồi. Hôm nay tâm trạng tôi không được tốt nên tôi có trót đối xử với cô ấy không được tốt. Từ mai tôi sẽ rút kinh nghiệm.”
Châu quản gia không phải vì sợ Nhã Hân mà nói như vậy, mà là ông vốn biết rõ bản tính của cô ta là ích kỷ và hiếu thắng nên ông không muốn vì chuyện này mà đôi co với cô ta, khiến cho cô bận lòng.
– “Thôi được rồi. Bây giờ ở đây hết chuyện của hai người rồi. Hai người có thể lui ra.”
Tư Duệ phân giải xong thì liền đi lên phòng.
_____________
Bữa cơm tối, trong lúc chờ đợi đồ ăn được mang ra, anh và cô ngồi cạnh nhau còn Nhã Hân thì ngồi ở bên đối diện.
– “Để ba xem bảo bảo của ba hôm nay có quấy mẹ không nào?!”
Anh đưa tay sờ lên bụng cô vừa vuốt ve vừa hỏi. Tư Duệ lại đặt tay lên trên tay anh rồi mỉm cười nói:
– “Bảo bảo của ba dạo này đạp mẹ suốt thôi.”
– “Vậy sao? Vậy bảo bảo của ba nhanh chóng chào đời để ba có đồng minh nhé, chứ không là mẹ còn được ba chiều quá nên cứ bắt nạt ba thôi.”
– “Ơ hay, anh chỉ giỏi trêu chọc em thôi.”
– “Đâu có. Anh thương em còn không hết đây này.”_______Anh vừa nói vừa đặt một nụ hôn lên má cô.
Nhã Hân ngồi bên đối diện được tận mắt chứng kiến cảnh tình tứ này thì bàn tay nắm chặt giấu ở dưới bàn. Sau đó giả vờ kêu lên:
– “A….đau bụng quá…”
Tư Duệ nghe thấy Nhã Hân kêu đau bụng thì cô liền đẩy anh ra rồi hỏi:
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!