Vì quá lo lắng nên anh đã gọi đi gọi lại cho cô rất nhiều cuộc điện thoại nhưng điện thoại đều báo là không liên lạc được. Bây giờ anh chỉ còn một niềm hi vọng duy nhất đó là tới nhà mẹ vợ tìm cô. Nghĩ vậy, Chu Thiệu Huy lập tức lái xe thật nhanh về nhà của cô để nhằm thăm dò tin tức của Tư Duệ. Lúc này mẹ cô đang ngồi nói chuyện cùng với mấy bác hàng xóm trước cửa nhà. Thấy anh tới, mẹ Tư Duệ liền hỏi:
– “Con rể Chu, sao con về mà không báo trước với mẹ một tiếng để mẹ chuẩn bị cơm? Tư Duệ đâu rồi?”
– “Dạ, con chào mẹ. Chẳng là con có chút việc đi qua đây nên con ghé qua đây thăm mẹ. Tư Duệ cô ấy hôm nay vẫn đi làm nên con không đưa cô ấy về thăm mẹ. Để hôm khác vợ chồng con rảnh thì sẽ qua thăm mẹ sau ạ. Con đi vội quá nên con chỉ kịp mua cho mẹ chút quà này. Bây giờ chắc con phải đi ngay đây ạ. Công ty con còn chút việc cần phải xử lí nữa.”
Chu Thiệu Huy định hỏi dò mẹ vợ xem Tư Duệ có về đây không nhưng nghe cách nói chuyện của bà thì anh cũng đoán được là cô không có về đây rồi. Vậy thì cô đi đâu được chứ? Không thấy cô, anh lập tức chào mẹ rồi ra về. Tư Duệ đang mang thai, bụng cũng khá lớn rồi mà anh không đoán được là cô có thể đi đâu được chứ.
Bất lực, anh đành trở về nhà rồi cho người cùng mình đi tìm kiếm cô ở khắp mọi nơi trong thành phố này.
Còn về Tư Duệ, cô bị người đàn ông tên Phùng Chính Kiên kia đem tới một ngôi nhà hoang ở rất xa trung tâm thành phố. Vì bị tẩm thuốc mê quá liều nên Tư Duệ mãi không tỉnh.
– “Sao cô ta lâu tỉnh thế nhỉ?”
Lý Nhã Hân sớm đã xuất hiện ở đây. Cô ta vốn đã cùng Phùng Chính Kiên lập sẵn một kế hoạch để bắt cóc Tư Duệ. Bọn họ âm mưu dụ Tư Duệ đến nhà Nhã Hân, sau đó để cô nhìn thấy Chu Thiệu Huy đang ở bên cạnh ả mà bỏ đi. Nhân cơ hội đó, Phùng Chính Kiên đã trực sẵn dưới khu chung cư của Lý Nhã Hân để đóng vào vai một người lái taxi rồi bắt cóc Tư Duệ tới đây. Vốn dĩ ban đầu trong chai nước kia có thuốc mê, hắn ta định dụ cô uống nhưng cuối cùng Tư Duệ lại tỉnh táo và nghi ngờ chai nước đó nên không uống. Thế là hắn đành chuyển phương án tẩm thuốc vào khăn rồi bịt miệng khiến Tư Duệ ngất xỉu rồi đưa tới căn nhà hoang này.
– “Chắc do anh cho cô ta hít thuốc mê có nồng độ cao đấy. Nhưng làm vậy cho chắc, để cô ta khỏi tỉnh dậy giữa chừng. Mà công nhận con nhỏ này ngon thật! Phụ nữ mang thai gì mà khuôn mặt vẫn xinh đẹp, thân hình thì vẫn thật là quyến rũ thế này. Bảo sao cái tên Chu Thiệu Huy kia chết mê chết mệt nó. Con nhỏ này mà bán đi làm gái thì cũng đắt giá đấy. Bây giờ có nhiều tên đại gia thích chơi gái kiểu này đó.”
Phùng Chính Kiên đứng cạnh Lý Nhã Hân, ánh mắt xấu xa nhìn khắp người cô dò xét. Lý Nhã Hân nghe hắn khen cô thì liền nổi giận trong, ả lập tức quay sang liếc nhìn anh ta rồi hỏi:
– “Vậy anh thương hoa tiếc ngọc rồi hả? Vậy thì mang cô ta đi rồi tránh xa tôi ra!”
– “Ấy chết! Baby của anh làm sao mà lại dễ nổi giận thế? Cô ta đẹp thì đẹp thật nhưng sắc đẹp và thân hình làm sao quyến rũ bằng em được? Tên Chu Thiệu Huy đó đúng là có mắt như mù, người đẹp như em mà không biết đường giữ.”
Phùng Chính Kiên nói vậy cốt chỉ là để xua tan đi cơn giận trong lòng Lý Nhã Hân thôi chứ thực ra hắn không mong Chu Thiệu Huy có được cô ta, bởi cô ta phải là của hắn.
– “Con nhỏ này ngủ hơi lâu rồi đấy. Anh lấy nước lạnh dội vào mặt cho nó tỉnh lại đi.”
– “Được rồi. Đợi anh xíu.”
Dứt lời, Phùng Chính Kiên liền đi lấy một xô nước lạnh rồi trực tiếp xối thẳng vào người cô. Tư Duệ bị nước lạnh kích thích vào từng dây thần kinh, cô hơi nhăn mặt rồi từ từ mở mắt ra. Cả người cô bây giờ ướt sũng, đầu thì còn rất choáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!