Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hợp đồng hôn nhân với tổng tài mãnh thú

Chương 378: Thiếu chút nữa là mất mạng rồi

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Lê Mẫn Nghi thở phào nhẹ nhõm, may mà không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng... cô ấy nhận ra một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng, và má của cô ấy lập tức đỏ bừng. "Lục Đình Chiêu, anh cởi quần áo của em! Lưu manh!" Lục Đình Chiêu ở ngoài phòng không nhịn được cười khi nghe thấy tiếng quát của cô ấy.

Cậu ấy nhìn xuống lòng bàn tay của mình, năm một cái và một tia sáng lóe lên trong mắt cậu ấy.

Thật ra bộ dáng của cô ấy thế này thật tốt, cậu ấy suýt chút nữa mất kiểm soát, may mà lý trí còn lại kéo cậu ấy, nếu không dù cô ấy hét lên có lẽ cũng không giải quyết được.

Lê Mẫn Nghi ở trong phòng hồi lâu mới đi ra, bước tới phòng khách không thấy Lục Đình Chiêu, cô ấy mày, sau đó nhìn quanh, quả nhiên không có Lục Đình Chiêu.

Anh chàng đó đã đi đâu?

Lông mày cô ấy nhíu chặt, nghĩ rằng anh chàng chắc sẽ không bị Trần Hình Lan ở bên kia gọi đi nữa chứ.

Đi về phía cửa ra vào, sau khi mang giày xong, cô ấy vươn tay ra mở cửa, đúng lúc này, cửa đã được mở ra từ bên ngoài.

Người mà cô ấy không tìm thấy đã xuất hiện ở cửa.

Khi nhìn thấy nhau, cả hai đều sững sờ.

Nhưng Lục Đình Chiêu nhanh chóng phản ứng lại, liếc mắt nhìn qua đôi giày cô ấy đang mang vào, lông mày khế nhướng lên: "Em muốn về nhà à?"

Đôi mắt Lê Mẫn Nghi hơi rủ xuống, ánh mắt rơi vào hộp cơm đang được cầm trên tay cậu ấy. “Anh ra ngoài mua đồ ăn à?” Thay vào đó cô ấy hỏi. “Ừ” Lục Đình Chiêu nâng hộp cơm trên bàn lên tay cười nói: “Anh đặt giao đồ ăn, người giao hàng chỉ có thể giao ở dưới lầu, nên tôi chạy xuống lấy.

Hóa ra là như vậy.

Nghĩ đến chuyện bản thân cô cho là cậu ấy bị Trần Hinh Lan gọi đi cô ấy còn định đi qua xem thử có phải mình đang suy nghĩ lung tung không, cô có chút khó chịu quay người lại, giả vừa thay giày vừa nói: "Em đói rồi, vẫn là ăn xong rồi mới đi, nếu không sẽ lãng phí mất"

Lục Đình Chiêu cười cười, đưa hộp cơm trong tay cho cô ấy: "Vậy thì em cầm vào đi."

Lê Mẫn Nghi liếc cậu ấy một cái, sau đó cầm lấy túi trong tay bước vào bên trong nha.

Khi Lục Đình Chiêu thay giày bước vào nhà, cháo và các món ăn đã được dọn sẵn.

Thấy cậu ấy đi vào, Lê Mẫn Nghi vội vàng vẫy tay với cậu ấy: "Mau ngồi đi, em đói quá" “Vậy mau ăn đi” Lục Đình Chiêu cười đi tới ngồi xuống đối diện với cô ấy.

Lê Mẫn Nghi thật sự rất đói, ăn xong cũng không nói lời nào, cúi đầu yên lặng uống cháo có vẻ ăn chậm rãi tạo nhã, nhưng lại nhanh chóng uống hết cháo trong bát.

Thấy vậy, Lục Đình Chiêu đẩy bát của mình đến trước mặt cô: "Nếu còn ăn chưa no, em không chê thì ăn luôn phần của anh đi"

Lê Mẫn Nghi giương mắt nhìn cậu ấy, nửa nghiêm túc nửa đùa, hỏi: "Anh coi em như một con lợn sao?"

Lục Đình Chiêu hơi nhướng mày nói: "Heo cũng rất đáng yêu, có gì không tốt"

Lê Mẫn Nghi ủ rũ nhìn cậu ấy "Con gái quan tâm thân hình anh tự ăn đi."

Lục Đình Chiêu bật cười: "Đừng lo lắng, nếu ăn béo anh cũng sẽ không khinh thường em đâu" “Thật sao?” Lê Mẫn Nghi híp mắt, lộ ra một chút lãnh khốc: “Nếu như anh dám khinh thường em, anh sẽ không xong với em đâu.

Nhìn thấy vẻ mặt giả bộ hung dữ kiêu ngạo của cô ấy, Lục Đình Chiêu không khỏi bật cười, lông mày và ánh mắt hiện lên vẻ cưng chiều.

Sau khi Chu Như Ngọc biết được Bác Triệu tỉnh lại phản ứng giống như Triệu Thanh Bích, cả người hoảng hốt.

Tất cả đều biết rằng chỉ cần Bác Triệu tố cáo Triệu Thanh Bích làm bị thương người khác với cảnh sát, điều chờ đợi Triệu Thanh Bích chính là sự trừng phạt của pháp luật.

Tuy nhiên, cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, và ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô ta là nhờ ba của cô ta Tiết Chí Cương giúp đỡ.

Nhưng Lý Hưng nói với cô ta, ba cô ta không có ý định can thiệp vào chuyện này, và ngụ ý bảo cô ta đừng tìm ông ta. “Tại sao?” Chu Như Ngọc không hiểu vì sao ba không giúp việc này. “Ông chủ nói, đây là mẹ của cô Như Ngọc tự mình gây ra sai lầm. Lý Hưng truyền đạt ý tứ của Tiết Chí Cương cho cô ta.

Chu Như Ngọc khó chịu: "Ông ta như vậy gọi là thấy chết không cứu! Không xem tôi là con gái của ông ta nữa!" "Cô Như Ngọc, ông chủ coi cô như con gái mới và làm điều này"

Chu Như Ngọc cười thành tiếng: "Nếu ông ta thật sự coi tôi là con gái, ông nên giúp mẹ tôi" "Cô Như Ngọc, mẹ cô cần phải gánh chịu những sai lầm này, đây cũng vì muốn tốt cho cô. Bằng không sẽ liên lụy rất nhiều thứ, sợ rằng ngay cả cô cũng không thoát khỏi tội lỗi" “Ý của anh là muốn tôi nhìn mẹ tôi bị bắt?” Chu Như Ngọc chế giễu nhìn anh ta.

Lý Hưng vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ: "Việc này tốt cho cô, cô Như Ngọc hãy thử nghĩ xem." Cập nhật nhanh n*hất trên Tamlinhhay

Nghe anh ta nói xong, Chu Như Ngọc thật sự suy nghĩ rất nghiêm túc, thật ra anh ta nói đúng, đến bây giờ Đường Nhã Phương cũng không muốn không muốn buông tha cho cô ta và mẹ cô ta, nếu như có ý muốn điều tra triệt để, chắc chắn ngay cả cô ta cũng sẽ bị liên lụy.

Trong trường hợp này, chẳng phải là đã mất vợ còn mất luôn cả linh sao?

Nhưng cô ta không cam tâm, cũng không muốn Đường Nhã Phương vui vẻ như vậy.

Vì ba cô ta không muốn giúp đỡ, nên cô ta đã tự mình nghĩ ra cách giải quyết. "Ừm, tôi biết, khi nào ba khỏe hơn, tôi sẽ về nhà." "Không, tôi không tiêu một xu, đó là tiền của Nhà họ

Đường." "Cái gì? Cô không muốn để ba quay về nhà sao, vậy cô muốn để ba ở đâu?" "Viện dưỡng lão?!"

Lúc Chu Như Ngọc đi tới cửa phòng bác Triệu, cô ta nghe thấy một tiếng kêu gào tức giận, cô ta quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trung niên đang nói chuyện điện thoại với vẻ mặt tức giận: "Không thể, tôi nhất định không cho phép ba sống trong viện dưỡng lão. Đừng lo lắng về tiền bạc, tôi sẽ tìm ra cách."

Nói xong, Triệu Khởi Ngôn cúp điện thoại đi tới, vừa nhìn thấy cô ta liền sửng sốt, sau đó cảnh giác nhìn cô ta "Cô là ai?"

Chu Như Ngọc cười nhẹ: "Tôi là cô chủ nhỏ của Nhà họ Đường"

Cô chủ nhà họ Đường?

Triệu Khởi Ngôn nhíu mày, sau đó hai mắt sáng lên, ông ta kêu lên: "Cô là con gái của Triệu Thanh Bích?"

Nhìn thấy sự ngạc nhiên của ông ta, Chu Như Ngọc trên mỗi càng nở nụ cười, "Ừm, tôi là con gái của bà ta" Thấy cô ta thừa nhận, Triệu Khởi Ngôn không ngừng hỏi: "Cô làm gì ở đây?" "Tôi đến để xem tình hình của chú Triệu.

Nghe được lời cô ta nói, Triệu Khởi Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Cô không cần đạo đức giả, tại sao ba tôi lại trở nên như thế này, mẹ cô không thoát khỏi mối liên can đầu. “Tôi đến đây để xin lỗi. Chu Như Ngọc lộ ra vẻ rất áy này, nhẹ nhàng thở dài: “Chú Triệu bị như thế này, mẹ con tôi cũng rất buồn. Chú Triệu đã ở Nhà họ Đường được mười hai năm rồi, tôi cùng tôi cũng có tình cảm, mẹ tôi làm sao có thể cố ý làm hại ông ấy chứ? Mẹ tôi chỉ là bất cẩn, không phải cố ý. " “Bất cẩn sao?” Triệu Khởi Ngôn cười nhạo: “Ba tôi suýt chết, cô còn nói với tôi là bất cẩn sao?

Nhấn Mở Bình Luận