Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hợp đồng hôn nhân với tổng tài mãnh thú

Chương 398: Tôi tin là cô làm được

Lương Phi Mạc dìu Tống An Nhi ra khỏi bệnh viện, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú tươi cười hớn hở, rạng ngời trong ánh nắng.

Bác sĩ vừa nói rằng các dấu hiệu cho thấy em bé hoàn toàn bình thường nhưng đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ nên vẫn cần phải chăm sóc cẩn thận.

Nghe được những lời đó, tâm trạng mừng rỡ của Lương Phi Mạc khi biết mình sắp làm ba bị sự lo âu thay thể. Anh ta nghĩ rằng phải chăm sóc chu đáo, rồi nghĩ rằng không thể để cho An Nhì mệt mỏi, rồi nghĩ rằng phải bế cô ấy lên, không đề cô ấy phải đi bộ.

Nhưng đã bị An Nhì hay mắc cỡ từ chối. Cô ấy bảo anh không cần lo lắng thái quá, đi bộ không ảnh hưởng gì đến đứa bé hết.

Lương Phi Mạc cũng biết mình đã lo hơi quá đà nhưng anh ta vẫn kiên quyết phải dìu An Nhì đi, dè dặt đỡ từng bước đưa cô ấy ra khỏi bệnh viện cho bằng được.

Tổng An Nhi đành bất lực. Cô ấy đã có thể tưởng tượng ra được hình ảnh của Lương Phi Mạc trong vài tháng sắp tới sẽ căng thẳng hồi hộp đến thế nào, sẽ làm quá lên tới mức nào.

Ngồi trong ô tô, Lương Phi Mạc cài dây an toàn cho Tống An Nhi, khế hôn lên môi cô ấy rồi nói: “An Nhĩ này về nhà lấy sổ hộ khẩu đi, chúng mình đi làm đăng ký kết hôn.

Tống An Nhi ngơ ngác: "Sao vội thế?” “Vội gì?” Lương Phi Mạc nhướn mày, đưa mắt nhìn xuống phần bụng vẫn phẳng lì của cô ấy: "Có con rồi đây này, anh nghĩ tầm này còn là muộn” “Nhưng mà.” Tống An Nhi vẫn cảm thấy quá gấp gáp. “Không lẽ em muốn con sinh ra lại thành trẻ vô thừa nhận à?”

Thôi được rồi, cô ấy không cãi lại được lí do này của anh ta.

Tuy cô ấy biết cho dù họ không làm đăng ký kết hôn đi chăng nữa thì với khả năng của anh ta, đứa bé vẫn sẽ được ghi tên vào trong hộ khẩu.

Thật ra thì cô cũng muốn kết hôn rồi.

Lương Phi Mạc đưa cô về nhà họ Tống, rồi tự mình về nhà họ Lương lấy sổ hộ khẩu.

Lúc Lương Phi Mạc về đến nhà, ông cụ Lương đang đánh cờ tướng với Hứa Ngọc Nhã ngoài phòng khách. Thấy anh ta về liền vẫy tay gọi lại.

Lương Phi Mạc đang vội lấy sổ hộ khẩu nên đã từ chối ông cụ thẳng thừng: "Ông nội ơi, cháu đang có việc gấp, để lúc nào về nói sau nhé.”

Dứt lời là anh ta vội vội vàng vàng chạy vù lên tầng. “Nó bận bịu cái gì mà cuống cả lên thế? Không có nổi đến vài phút nói chuyện với ông?” Ông cụ Lương hờn dỗi. “Ông ơi, ông đừng giận, chắc anh ba có việc gì gấp gáp lắm đấy mà” Hứa Ngọc Nhã dịu giọng an ủi.

Cô ta nhìn lên tầng hai, khẽ nhíu mày, thấy anh ba hớt hải như vậy, cô ta bỗng thấy trong lòng bất an.

Ông cụ Lương thấy cô ta cứ mãi dõi mắt lên tầng hai thì cười khanh khách, bảo: “Nhóc con, muốn lên thì lên đi, không cần bận tâm đến ông đâu.” Nghe thấy vậy, Hứa Ngọc Nhã cười bẽn lẽn: "Ông nội này, ông nói gì thế ạ?” Ông cụ Lương tiếp tục cười: "Đi đi, xem giúp ông xem thằng ranh kia nó đang làm cái gì.

Vừa lên trên tầng, Hứa Ngọc Nhã đã thấy Lương Phi Mạc từ trong phòng đi ra, cô ta cất tiếng gọi: “Anh ba!”

Lương Phi Mạc tươi cười nhìn quyền sổ hộ khẩu trong tay, nghe thấy giọng của Hứa Ngọc Nhã, anh ta ngẩng đầu lên, vẻ vui mừng trên mặt nhạt bớt đi đôi chút, hỏi bằng giọng thờ ơ: “Sao thế?”

Hứa Ngọc Nhã đi tới trước mặt anh ta, nhìn thấy quyển sổ hộ khẩu trong tay anh ta thì mắt lóe lên, cô ta vờ như thắc mắc: “Anh ba, anh mang sổ hộ khẩu đi đâu thế?” “An Nhi có thai rồi, bọn tôi đi làm đăng ký kết hôn trước” Lương Phi Mạc không hề che giấu, bởi đây là sự thật đã rồi, cho cô ta biết cũng đồng nghĩa với việc ông nội sẽ biết, như thế thì anh ta có thể không cần phải đôi co trực tiếp với ông nội.

Khoảnh khắc khi nhìn thấy quyển sổ hộ khẩu, Hứa Ngọc Nhã đã thầm đoán ra được. Lúc này thì suy đoán đã trở thành sự thật.

Cô ta siết chặt nắm tay, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo: "Ông nội đã biết chưa hả anh?” “Rồi ông sẽ biết.: Lương Phi Mạc nhìn cô ta chăm chăm.

Cô ta hiểu ý: "Anh muốn em nói cho ông nội biết à?”

Lương Phi Mạc cười: "Cô vẫn bảo muốn hủy bỏ việc đính hôn mà ông nội không chịu đồng ý còn gì? Tôi nghĩ bây giờ là thời cơ tuyệt vời đấy” Nói đến đây, Lương Phi Mạc giơ tay vỗ lên vai cô ta. "Ngọc Nhã, tôi tin là cô làm được. Dứt lời, anh ta điềm nhiên lướt qua, đi thẳng xuống dưới. Những bước chân nhẹ tênh ấy nói cho cô ta biết anh ta đang vui mừng cỡ nào.

Là bởi sẽ kết hôn với người mà mình yêu sao?

Hứa Ngọc Nhã siết tay một cách hung hăng, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay cũng không hề thấy đau đớn. Tống An Nhi đã có thai, đứa con gái đê tiện cướp mất anh ba của cô ta đã mang thai rồi. Cô ta bật cười thành tiếng, nước mắt tuôn như mưa. Dựa vào cái gì mà bọn họ biết rõ ràng sự tồn tại của cô ta nhưng vẫn trắng trợn không kiêng nể? Họ thực sự cho rằng cô ta là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ dễ bắt nạt ư? Ủng hộ team chúng *mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinhhay

Cô ta quyết không thể để họ đắc ý.

Cô ta hít sâu một hơi rồi quay người chạy xuống dưới. Ông cụ Lương cũng đang tức tối vì thằng cháu thoắt đến thoắt đi, vừa thấy Hứa Ngọc Nhã đi xuống bèn hỏi ngay: “Này Ngọc Nhã, rốt cuộc là thằng ranh con nó bận cái gì thế?”

Hứa Ngọc Nhã cúi gằm đi đến trước mặt ông cụ, nín thịnh.

Ông cụ Lương chau mày: "Ngọc Nhã, sao cháu không nói gì?"

Lúc này, Hứa Ngọc Nhã mới ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn ông cụ: "Ông ơi.."

Mặt ông cụ Lương biến sắc: "Sao lại khóc thế, hả Ngọc Nhã?” “Ông ơi... cháu... anh ba, anh ấy..” Hứa Ngọc Nhã nấc nghẹn không nói được nên lời. Ông cụ Lương xót xa khi thấy cô ta khóc, không khỏi sốt sắng: "Nói xem nào, có phải thằng ranh kia trêu chọc gì cháu không?”

Nước mắt rơi lã chã không ngừng, Hứa Ngọc Nhã vừa giơ tay quệt nước mắt vừa lắp bắp nói: “Ông ơi... anh ba... anh ấy sắp lấy vợ rồi.

Lần này, ông cụ Lương đã nghe rõ mồn một, ông cau mày: "Lấy vợ? Nó lấy ai?” Ngay sau đó, ông cụ đã hiểu ra: "Lấy con bé Tống An

Nhi đấy à?”

Hứa Ngọc Nhã gật đầu: "Vâng, là cô ấy ạ. “Thằng ranh con này láo quá rồi!” Ông cụ Lương vỗ đùi cái đét, khuôn mặt in hằn dấu vết thời gian đầy vẻ tức giận.

Ông không thể ngờ được rằng thằng cháu mình lại dám làm liều đến mức độ này. Hoàn toàn không coi ông nội ra gì.

Ông cụ nhìn Hứa Ngọc Nhã vẫn đang khóc lóc thút thít, lại càng thêm xót xa, bèn kéo cô ta ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ lưng cô ta an ủi: “Thôi, cháu đừng khóc nữa, Ngọc Nhã a, ông nội sẽ giúp cháu.

Hứa Ngọc Nhã ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn ông cụ: "Ông ơi, cô ấy có thai rồi.”

Ông cụ sững sờ, rồi lớn tiếng quát: “Cái thằng ranh con Lương Phi Mạc!”

Lương Phi Mạc lấy được sổ hộ khẩu là chạy ngày tới nhà họ Tống, vừa trông thấy anh ta, khuôn mặt tươi cười của ba Tống An Nhì đã lập tức sa sầm xuống.

Lương Phi Mạc đưa mắt nhìn Tống An Nhi với vẻ băn khoăn, thì thấy cô mím môi trộm cười, ra hiệu cho anh ta tự lo lấy thân mình. “An Nhi, đi vào trong với mẹ, mẹ lấy sổ hộ khẩu cho con." Mẹ Tống An Nhi kéo cô vào trong, bên ngoài phòng khách chỉ còn lại ba cô ấy cùng Lương Phi Mạc Bầu không khí yên lặc khác thường, Lương Phi Mạc rụt rè cất tiếng gọi: "Thưa chú. ba của Tống An Nhi chẳng buồn nhìn anh ta, cúi đầu không biết đang nghĩ ngợi gì. Lương Phi Mạc mím chặt môi, cũng không biết phải làm sao.

Nhấn Mở Bình Luận