Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chương 414: Hạnh phúc cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi ( Đại kết cục)

Bởi vì Lâm Tuyết Chi lo lắng đám người Lục Đình Vỹ sẽ nói gì đó với ông ta cho nên sau khi họ đi lên lầu thì bà ta cũng đi lên theo rồi vẫn luôn ở bên ngoài cửa nghe lén.

Khi nghe Lục Đình Vỹ muốn thoát khỏi nhà họ Lục ngoại trừ hết sức kinh hãi thì mừng thầm lại càng nhiều hơn.

Lục Đình Vỹ đi ra khỏi phòng làm việc, khóe mắt liếc nhìn về phía Lâm Tuyết Chi cười giễu sau đó nghênh ngang rời đi.

Mặc dù Lâm Tuyết Chi rất khó chịu với thái độ của anh, nhưng nghĩ đến việc anh chủ động đưa ra yêu cầu thoát khỏi nhà họ Lục thì Lâm Tuyết Chi lại vui mừng nhiều hơn khó chịu.

Đợi đến khi Lục Đình Chiêu cũng rời đi thì Lâm Tuyết Chi mới đi vào trong phòng làm việc, chỉ thấy ông ta nổi giận đùng đùng ném tất cả mọi thứ ở trên bàn xuống dưới đất.

Dọa đến nỗi Lâm Tuyết Chi kêu lên: “Định Bang, ông đang làm gì vậy?"

Hai mắt Lục Định Bang như muốn nứt ra cắn răng nghiến lợi nói: “Giúp tôi liên hệ với truyền thông, tôi muốn tuyên bố tin tức chính thức cắt đứt quan hệ với Lục Đình Vỹ và Lục Đình Chiêu. “Định Bang, ông đang làm cái gì vậy?” Lâm Tuyết Chi giả bộ như rất ngạc nhiên, chứ thực ra thì trong lòng mừng thầm không thôi.

Xem ra lần này ba con họ đã thực sự kết thúc. “Bà hỏi nhiều như vậy làm gì, tôi bảo bà làm thì bà cứ làm đi.” Lục Định Bang quát.

Lâm Tuyết Chi bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên sau đó vội vàng dịu dàng trấn an ông ta: “Được rồi, ông đừng nóng giận, tôi lập tức đi liên hệ ngay.

Dứt lời bà ta lập tức rời khỏi phòng làm việc đi liên hệ với truyền thông. Lục Định Bang ngã ngồi ở trên ghế, vẻ mặt vô cùng u ám.

Ông ta chắc chắn phải để hai thằng nhóc không biết trời cao đất rộng kia biết nếu như không có nhà họ Lục thì họ sẽ chẳng là cái thá gì cả. “Anh, có phải là anh quá xúc động rồi không?”

Lục Đình Chiêu ngước mắt nhìn anh cả trong kính chiếu hậu, mặc dù cậu ấy biết anh cả đã có suy nghĩ thế này từ lâu rồi nhưng khi thực sự nghe thấy Lục Đình Vỹ nói ra thì vẫn bị hù dọa.

Lục Đình Vỹ khế nâng mí mắt, ánh mắt ở phía sau nhìn cậu ấy qua kính chiếu hậu: “Chẳng lẽ em muốn bị ông già kiểm soát tương lai của em sao?" “Em không muốn” Lục Đình Chiêu mím môi, nếu như bị ông già kiểm soát cuộc đời mà nói vậy thì chuyện thoát khỏi nhà họ Lục cũng xem như là một chuyện tốt.

Ít nhất thì sau nay cậu ấy và anh cả đều được tự do. Nhưng mà... “Anh cả, chuyện ba của Mẫn Nghi phải làm sao bây giờ?”

Bây giờ họ đã chính thức vạch mặt với ông già nên khó có thể đảm bảo ông ta sẽ không làm ra nhiều chuyện quá đáng hơn với nhà họ Ứng.

Lục Đình Vỹ đã có dự định cho nên sau khi nghe thấy cậu ấy hỏi như vậy thì chỉ thản nhiên nói: “Để ông ngoại ra mặt.”

Anh vừa nói chuyện thì Lục Đình Chiêu mới nhớ tới, họ vẫn còn một hậu thuẫn vững chắc đó chính là nhà họ Lương.

Có lẽ nhà họ Lương không có nhiều quyền lực bằng nhà họ Lục nhưng thế lực của nhà họ Lương ở trong quân sự và chính trị vẫn cao hơn nhà họ Lục một bậc.

Chỉ cần ông ngoại bằng lòng ra mặt thì tin tưởng ba của Mẫn Nghi có thể nhanh chóng được về nhà.

Đúng như Lục Đình Chiêu suy nghĩ, sau khi ông cụ Lương ra mặt, âm mưu của Lục Định Bang lập tức bị phơi bày trước mắt mọi người, những quan chức được Lục Định Bang thu mua đều mất chức chỉ trong một đêm.

Mà ba Ứng cũng đã được xác nhận là bị người ta hãm hại nên được xóa tội danh trở về chức vị cũ, tiếp tục cống hiến sức lực cho quần chúng.

Lê Mẫn Nghi cũng đã hòa giải với Lục Đình Chiêu.

Khi hai người tay trong tay trở lại nhà của Lục Đình Chiêu thì gặp Trần Hinh Lan ở cửa ra vào, sau khi nhìn thấy họ lại lần nữa ở bên nhau thì không nhịn được cười trêu chọc: “Xem ra tình cảm của hai người rất tốt.

Lê Mẫn Nghi kiêu ngạo hất cằm lên: “Đó là đương nhiên, tình cảm của chúng tôi không phải người bình thường là có thể phá hư được” Lê Mẫn Nghi đang ám chỉ Trần Hinh Lan là người bình thường sao?

Trần Hinh Lan cười không chút phật lòng, cô ấy nhìn về phía Lục Đình Chiêu không che giấu sự yêu thương ở trong mắt: “Anh Đình Chiêu, nếu như đã làm hòa thì phải nắm chặt tay của cô ấy chứ đừng dễ dàng buông lỏng nữa nhé”

Tiếp theo cô ấy chuyển ánh mắt về phía Lê Mẫn Nghi lộ ra nụ cười hiền hòa chân thành: “Chị Mẫn Nghi, cảm ơn chị khi đó đã coi trọng nghĩa khí, so với chị em rất không coi trọng nghĩa khí, vậy mà em lại ngấp nghé bạn trai của chị thậm chí còn làm ra chuyện gây tổn thương cho chị. Em thận trọng xin lỗi chị, thật xin lỗi!”

Cô ấy bất thình lình xin lỗi làm cho Lê Mẫn Nghi sững sờ: “Em đang diễn cảnh nào vậy?”

Trần Hinh Lan cười: “Em không diễn, em chỉ muốn chúc phúc hai người mà thôi”.

Ngay lập tức cô ấy hít một hơi thật sâu rồi cong khỏe miệng chân thành tha thiết nói: “Anh Đình Chiêu, chị Mẫn Nghi, chúc hai người hạnh phúc, hạnh phúc cả đời”

Vẻ mặt cô ấy chân thành tha thiết làm cho Lê Mẫn Nghi lộ vẻ cảm động: “Hinh Lan, cảm ơn em.

Hai người nhìn nhau cười, dường như tất cả những thứ đã từng không thoải mái vào lúc này đều biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại tình bạn mà họ hình thành khi mới gặp nhau.

Hứa Ngọc Nhã ra nước ngoài trước khi hôn lễ của Lương Phi Mạc và Tổng An Nhi được tổ chức, mặc dù cô ta nói sẽ từ bỏ tình cảm của mình với Lương Phi Mạc nhưng nếu như muốn để cô ta nhìn thấy hôn lễ hạnh phúc của họ thì lại là một loại tra tấn tàn nhẫn.

Cho nên cô ta lựa chọn ra nước ngoài trước khi hôn lễ được tổ chức.

Lương Phi Mạc và Tống An Nhi đến sân bay tiễn cô ta cũng muốn tự mình nói cảm ơn cô ta nhưng cô ta chỉ cười nói: “Nếu như muốn biểu đạt sự cảm ơn của hai người vậy thì hai người chắc chắn phải hạnh phúc cả đời.

Gần đây Đường Nhã Phương cũng đang giúp An Nhi chuẩn bị hôn lễ, cô không cẩn thận làm cho bản thân mệt mỏi đến nỗi ngất xỉu dọa Lục Đình Vỹ đến nỗi anh đưa cô đi thẳng về nhà không cho phép cô đi giúp đỡ nữa. Cập nhật chương mới nhất tại Tгц*уenАРР.cом

Điều này làm cho Đường Nhã Phương rất là buồn bực nhưng cũng chính bởi vì lần mệt mỏi đến nỗi ngất xỉu này cô mới biết được hóa ra bản thân đã mang thai.

Bởi vì khoảng thời gian này xảy ra không ít chuyện nên cô cũng không chú ý tới tình hình sức khỏe của bản thân, đây cũng được xem như là sự ngạc nhiên vui mừng.

Khi Lục Đình Vỹ nghe thấy bác sĩ nói cô mang thai thì cả người hoàn toàn ngây ngẩn, thật lâu sau mới phản ứng được, nhưng phản ứng rất bình thản chứ cũng không kích động giống như người khác khi nghe thấy tin mình sẽ làm ba.

Đối với chuyện này Đường Nhã Phương rất là không hài long, cô cảm thấy anh hoàn toàn không thích đứa bé này.

Cho đến một đêm cô còn đang mơ màng thì nghe thấy có người đang nói chuyện, cô mở mắt ra thì nhìn thấy vẻ mặt anh thành thật thì thầm nói chuyện với cái bụng còn đang rất bằng phẳng của cô. “Bé cưng, ba là ba của con. Ba rất yêu mẹ con cho nên con cũng phải rất yêu mẹ con nhé, đương nhiên ba cũng sẽ yêu con.”

Nhìn thấy một người luôn nghiêm khắc lạnh lùng như anh mà lại giống như một đứa trẻ nũng nịu nói chuyện với một phôi thai chưa thành hình, không hiểu sao cô lại cảm thấy anh rất đáng yêu.

Đồng thời hốc mắt của cô cũng ướt, hóa ra anh cũng chờ mong sinh linh bé nhỏ này xuất hiện.

Hạnh phúc cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi. Hôn lễ của An Nhi và Phi Mạc được tổ chức đúng như dự kiến, khung cảnh đám cưới được sắp đặt đẹp mắt làm cho Mẫn Nghi và Đường Nhã Phương đều không ngừng cảm thán, cả hai cũng nảy sinh suy nghĩ muốn tổ chức hôn lễ.

Mà người đàn ông của họ sau khi nghe họ nói thì đều cười hứa hẹn đến lúc đó khẳng định sẽ tổ chức hôn lễ còn tuyệt vời hơn cả đám cưới của An Nhi.

An Nhi được ba Tân nắm tay chậm rãi bước trên thảm đỏ dưới những cánh hoa tung bay. Ở một đầu khác trên thảm đỏ có một người đàn ông đang chờ cô ấy.

Khi thấy chủ Tân đặt tay An Nhi vào trong tay Phi Mạc thi Đường Nhã Phương bật khóc, không biết là bởi vì cảm động hay là bởi vì mang thai nên tuyến lệ tương đối phát triển.

Ba người họ đã cùng nhau trải qua những điều tồi tệ và điều tốt đẹp trên đường đời, quan trọng nhất là ba người đều đã tìm được hạnh phúc của riêng mình. “Tại sao em lại khóc?" Lục Đình Vỹ nhíu mày đưa tay dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô.

Cô cười rạng rỡ, đôi đồng tử đầy nước mắt của cô sáng lên một cách lạ thường.

Cô nói: “Đình Vỹ gặp được anh là điều may mắn nhất trong cuộc đời em.

Lục Đình Vỹ chậm rãi nhếch môi, đôi mắt đen mang theo vẻ dịu dàng: “Nhã Phương, em chính là may mắn lớn nhất của đời anh.”

Trong biển người mênh mông có thể gặp nhau và yêu nhau đó là sự may mắn biết bao nên điều đó đáng giá để họ quý trọng cả một đời.

Nhấn Mở Bình Luận