Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ - Lộ Viễn Bạch

Đoàn Dự chỉ cảm thấy trên vai nặng xuống, Lộ Viễn Bạch nghiêng mặt nằm lên vai anh.

Lộ Viễn Bạch cao 1,81 m, chỉ cần hơi cúi đầu một chút là có thể tìm được vị trí thoải mái để ghé vào trên vai của Đoàn Dự. Từ góc độ của người khác thì chiều cao của hai người rất thích hợp.

Trước kia cho dù Đoàn Dự ra cửa đi làm thì cũng không có một màn trước mắt như thế này, thím Vương và một số người giúp việc trong nhà không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ mặt như bình thường.

Coi như không nhìn thấy gì.

Lộ Viễn Bạch buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, đành phải nheo mắt đưa tay ôm lấy Đoàn Dự, hầu hết trọng lượng cơ thể không tự chủ được đều đè lên người Đoàn Dự.

Thấy đối phương không nói lời nào, Lộ Viễn Bạch mơ mơ màng màng hỏi:

“Bà xã, sao em lại không ôm anh?”

Nửa tháng nay Lộ Viễn Bạch ở bệnh viện ăn ngon uống tốt, ngoại trừ ăn thì chính là ngủ nên trên má cậu cũng có chút thịt, bây giờ nằm bò lên vai Đoàn Dự thì gương mặt có nhô ra một chút thịt trắng trắng mềm mềm.

Khoảnh khắc Lộ Viễn Bạch ôm lấy Đoàn Dự đã khiến người anh cứng ngắc lại.

Bàn tay đang cầm công văn vội buông xuống, nhưng từ việc tay chân anh đang cứng đờ cũng có thể nhìn ra bây giờ Đoàn Dự đang cực kỳ luống cuống.

Thấy anh chậm chạp không phản ứng lại, Lộ Viễn Bạch cũng nhớ lại rằng bà xã của cậu rất dễ xấu hổ, chắc chắn là ngượng ngùng không dám ôm cậu, thế thì cậu càng phải chủ động hơn một chút mới được.

Ngay sau đó cánh tay đang ôm Đoàn Dự siết lại thật chặt, tay của Lộ Viễn Bạch không buông lỏng mà tiếp tục ôm lấy anh.

Lôi kéo một lúc thì cơ thể hai người trực tiếp dán sát vào nhau.

Cái đầu nhỏ ghé vào vai còn hơi cọ cọ.

Đoàn Dự chỉ cảm thấy động tác của Lộ Viễn Bạch ở trên vai làm cho anh cảm thấy hơi ngứa ngáy.

Mái tóc xù xù cọ lung tung lên vai, cổ và yết hầu của anh.

Cũng không biết là thật sự cảm thấy ngứa hay là trái tim rung động.

Người kia vẫn đang ôm chặt lấy anh, không chịu buông tay, một bộ quyết tâm nếu hôm nay anh không ôm lại thì cũng đừng hòng đi làm được.

Đoàn Dự hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên cạnh.

Quản gia và thím Vương cực kỳ tinh ý xoay người rời đi, bận rộn thu xếp nhà cửa.

Trong lúc nhất thời ở sảnh lớn chỉ còn lại hai người là Đoàn Dự và Lộ Viễn Bạch.

“Bà xã……”

Đoàn Dự hơi cúi mặt xuống, thong thả nâng tay lên ôm lấy eo của Lộ Viễn Bạch.

Tâm trạng có thể nói là vô cùng vi diệu.

“Ừm.”

“Nhớ về nhà sớm một chút, đừng ra ngoài uống rượu nha.”

Đoàn Dự ôm chầm lấy cậu, lần đầu tiên có người trước khi anh rời nhà đi làm cùng anh ôm nhau tạm biệt như thế này.

“Biết rồi.”

Trên người Lộ Viễn Bạch có một mùi hương nhẹ nhàng, bình thường không ngửi thấy nhưng khi tiếp xúc gần gũi thế này thì cảm giác vô cùng rõ ràng.

“Nhớ ăn cơm đúng giờ nữa đấy!”

Đoàn Dự ôm cậu vào lòng:

“Biết rồi.”

Có thể là do làm nghệ sĩ vì muốn đạt hiệu quả cao nhất khi lên hình nền cơ thể của Lộ Viễn Bạch mảnh mai hơn nhiều so với người bình thường.

Đoàn Dự hơi nhíu mày lại, cảm thấy Lộ Viễn Bạch quá mức gầy ốm, lúc ôm cũng không cảm thấy có bao nhiêu thịt.

Hai người cứ ở trước đại sảnh đứng ôm nhau trong chốc lát, Lộ Viễn Bạch vốn dĩ đã buồn ngủ sẵn rồi, sau khi ghé vào vai của Đoàn Dự một lúc thì thϊếp đi.

Nhưng sau đó lại nghĩ tới cái gì nên bỗng nhiên bừng tỉnh lại.

“Bà xã, để anh cho em tiền tiêu vặt hôm nay.”

Nói xong liền kéo khoảng cách của hai người ra một chút, bắt đầu cúi xuống lục lọi trong túi áo ngủ.

Bởi vì Lộ Viễn Bạch rời khỏi người anh nên hai tay đang đặt bên hông cậu của Đoàn Dự cũng không thể không rút lại, sau đó buông xuống đặt ở bên người, đầu ngón tay luyến tiếc nhẹ nhàng cọ xát.

Lộ Viễn Bạch lấy từ trong túi áo ngủ một chiếc thẻ chỉ có 250 tệ (đồ ngốc) đưa cho Đoàn Dự.

“Bà xã, cho em hết đấy. Đây là tiền tiêu vặt của hôm nay.” Nói xong thì có chút xấu hổ tiếp tục: “Bởi vì lần trước gặp chuyện nên trong thẻ chỉ còn lại 250 tệ thôi (đồ ngốc), nhưng nếu em muốn mua món đồ nào thì cứ nói với anh, anh sẽ trả tiền cho em.”

Đoàn Dự rũ mắt nhìn chiếc thẻ trong tay cậu vài lần, đây là chiếc thẻ ngày hôm qua Lộ Viễn Bạch đã mua đá quý, sau đó duỗi tay nhận lấy.

“Biết rồi.”

Đã đến lúc thật sự phải đi rồi, Lộ Viễn Bạch vươn tay chỉnh lại tây trang giúp Đoàn Dự: “Cố lên, bà xã!”

Lời này không sai chỗ nào cả, nhưng khi được phát ra từ miệng Lộ Viễn Bạch thì vẫn khiến anh cảm thấy có chút là lạ.

Đoàn Dự cầm cái thẻ chứa 250 tệ, xách theo túi công văn rồi xoay người đi ra cửa.

Trên thực tế, anh không biết rằng tất cả những gì Lộ Viễn Bạch làm với anh bây giờ đều là học từ mẹ của cậu là bà Lộ Viễn Phương.

Bà Lộ Vãn Phương đã dành tất cả tình yêu của mình cho Lộ Viễn Bạch mà không hề giữ lại chút gì, mới nuôi dưỡng được một người biết quan tâm lo lắng cho người khác như Lộ Viễn Bạch bây giờ. Lúc còn học cấp hai, bà Lộ Vãn Phương đã rèn luyện cho Lộ Viễn Bạch biết cách tự mình đi học, mỗi buổi sáng sau khi ăn sáng xong sẽ trình diễn một màn ấm áp như thế này trước cửa.

Ôm một cái rồi giúp con trai sửa sang lại đồng phục.

Còn cổ vũ cho cậu nữa, thế nên Lộ Viễn Bạch cũng làm những hành động tình cảm này với người khác.

Hiện tại Lộ Viễn Bạch cũng làm theo bà, chỉ là đổi lời nói lại cho phù hợp.

Bởi vì Lộ Viễn Bạch cảm thấy làm như vậy sẽ khiến đối phương hạnh phúc cho nên mới sớm đã bỏ dậy từ trên giường để tiễn Đoàn Dự đi làm.

Sở dĩ Đoàn Dự cảm thấy câu cuối mà Lộ Viễn Bạch nói có chút kỳ quái là bởi vì câu gốc của bà Lộ Vãn Phương chính là:

“Cố lên! Con trai!”

Tài xế lái xe đã đợi ở cổng lớn của biệt thự từ sớm rồi, sau khi Đoàn Dự lên xe thì nhanh chóng khởi động xe.

Nhưng rất lâu sau vẫn không thấy ông chủ của bọn họ lên tiếng bèn ngước mắt nhìn về phía kính chiếu hậu, chỉ thấy Đoàn Dự đang giơ tay đỡ trán không biết là suy nghĩ cái gì, cổ áo sơmi cũng hơi hỗn độn.

“Đoàn tổng, chúng ta đi chưa ạ?”

Khi tài xế mở miệng hỏi thì Đoàn Dự mới hoàn hồn lại, lập tức khôi phục vẻ mặt lãnh đạm thường ngày: “Đến công ty.”

Đoàn Dự đi rồi, Lộ Viễn Bạch vẫn còn đứng ở sảnh trong chốc lát, sau khi tỉnh táo hơn một chút mới xoay người vào phòng ăn để ăn sáng.

Sở dĩ Lộ Viễn Bạch quyết tâm chống lại cơn buồn ngủ, không quay về giường nữa là bởi vì cậu cảm thấy bà xã của mình từ sáng sớm đã phải ra ngoài làm việc kiếm tiền vất vả, mà cậu lại ở trong nhà ăn không ngồi không rồi lại ngủ nữa thì rất áy náy.

Thím Vương bưng bữa sáng còn đang nóng lên, Lộ Viễn Bạch nhìn rồi lễ phép đáp: “Cảm ơn thím.”

Khóe môi cong lên cười tươi, đầu tóc mới ngủ dậy lộn xộn như ổ gà, trong lúc nhất thời hơi giống con trai ngốc nhà địa chủ

Ăn sáng xong, Lộ Viễn Bạch ngồi ở trong phòng khách ăn không ngồi rồi, nhàn rỗi thoải mái giống như phế nhân.

Sau đó cậu mở phim truyền hình ra xem coi như là gϊếŧ thời gian.

TV mới vừa mở ra thì bất thình lình thấy mặt của mình.

TV này là loại TV Internet được kết nối với cáp mạng và trả phí. Một số phim và chương trình giải trí cần trả phí trực tuyến cũng được phát sóng.

Mà TV mới vừa mở ra, Lộ Viễn Bạch liền nhìn thấy áp phích phim của mình trên bảng thông báo.

Hình ảnh của cậu không chiếm nhiều vị trí trong poster nhưng cũng vô cùng nổi bật.

Lộ Viễn Bạch tò mò nhìn, trong lòng tính toán muốn xem lại những phim mình đã từng đóng một chút, xem thử có thể nhớ ra được gì hay không.

Lộ Viễn Bạch cầm điều khiển từ xa và bấm vào, và tìm thấy tên của cậu trong vai phụ của dàn diễn viên. Cậu hứng thú bừng bừng nhấn vào xem, hai đôi mắt tràn ngập vẻ tò mò.

Một giờ sau, thím Vương bưng bánh trôi lên men vừa làm xong lại đây thì nhìn thấy Lộ Viễn Bạch đang ôm gối dựa ngồi ở trên sô pha có lại một chỗ run bần bật.

Thím Vương: “Lộ tiên sinh, cậu có muốn ăn chút điểm tâm không?”

Lộ Viễn Bạch đang xem hết sức chăm chú, vừa nghe thấy hai từ "điểm tâm" thì trong nháy mắt da đầu liền tê dại, ngay sau đó buột miệng thốt ra một câu giá trị quan của xã hội chủ nghĩa: “Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa……”

Thím Vương: “……”

Trong TV còn đang chiếu bộ phim điều tra phá án có sự tham gia của Lộ Viễn Bạch, thím Vương nhớ rất rõ bà cũng từng xem qua bộ phim này, đây là một bộ phim điện ảnh rất nổi tiếng vào năm trước.

Cháu gái của bà rất thích nó, lúc trước còn nhờ bà xin giúp chữ ký của Lộ Viễn Bạch.

Bộ phim kể về câu chuyện trong thành phố gần đây liên tiếp xảy ra những vụ án bắt cóc, các nạn nhân đều một cái điểm giống nhau chính là đều gặp vấn đề về tâm thần.

Và năm ngày sau khi thi thể của các nạn nhân bị bắt cóc sẽ xuất hiện ở một góc nào đó trong thành phố, thi thể bị hung thủ phanh thây bằng những thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Sau khi các trinh sát khâu rời những phần tách rời của thi thể lại thì bất ngờ phát hiện rằng trên người của mỗi nạn nhân đều bị thiếu mất một bộ phận.

Hơn nữa những bộ phận bị thiếu đó đều không giống nhau, nạn nhân thứ nhất bị thiếu cánh tay trái, nạn nhân thứ hai thiếu đùi bên phải, nạn nhân thứ ba không có hai lỗ tai……

Lộ Viễn Bạch diễn vai bác sĩ tâm lý của một nạn nhân.

Nhân vật đó Lộ Viễn Bạch đóng vai chính là người có hiềm nghi lớn nhất, vừa mới xuất hiện vài giây đã bị vai chính là cảnh sát bắt đi.

Bác sĩ tâm lý là người có khả năng bắt cóc nạn nhân nhất, nhưng những người điều tra vụ án đều không tìm được chứng cứ có thể chứng minh bác sĩ là hung thủ. Hơn nữa, bác sĩ tâm lý cũng có một chứng cứ hoàn hảo, đó là trong khoảng thời gian cậu bị bắt giữ, không có mặt ở hiện trường thì những vụ bắt cóc vẫn phát sinh, những thi thể tách rời cũng vẫn xuất hiện khắp các góc trong thành phố.

Bọn bắt cóc thậm chí còn vô cùng ngạo mạn gửi thư đến cục cảnh sát:

“Cũng chỉ là đang tìm điểm tâm để ăn thôi.”

Những lời này viết ở trên giấy viết thư, kỹ xảo quay phim của đạo diễn cũng rất tinh vi, mở ra bức thư thì câu nói này xuất hiện cũng đánh thẳng một tiếng thật mạnh vào thần kinh của khán giả.

Người ta cũng giải thích cặn kẽ rằng kẻ sát nhân đứng sau vụ án là một yêu ma máu lạnh biếи ŧɦái.

Sau khi bác sĩ tâm lý được rửa sạch hiềm nghi thì cũng theo chân các cảnh sát tham gia phá án.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo blouse trắng, lạnh lùng giơ tay đẩy cặp kính gọng bạc trên sống mũi cao, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, hơi mỉm cười nhìn viên cảnh sát do nhân vật chính thủ vai.

“Tôi cũng có trách nhiệm với bệnh nhân của mình.”

Nụ cười có đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng đều làm mê đắm lòng người.

Khi vụ án tiến triển, bác sĩ tâm lý và cảnh sát do nhân vật chính thủ vai đã thành công tìm ra kẻ bắt cóc và tóm gọn hắn.

Vụ án bắt có phanh thây liên hoàn được khép lại.

Lộ Viễn Bạch xem xong phim thì hãi hùng khϊếp vía, hình ảnh trên quá mức tàn bạo, xem đến mức hai mắt đều trợn tròn hết luôn.

Câu nói của thím Vương: “Cậu có muốn ăn chút điểm tâm không” trong lúc nhất thời da đầu Lộ Viễn Bạch đều tê dại.

Lộ Viễn Bạch thầm nói xong mới phát hiện thím Vương nãy giờ vẫn đang bưng đĩa bánh trôi lên men, lập tức vội đứng dậy nhận lấy từ trong tay bà.

“Cảm ơn thím.”

Sợ thì sợ thật nhưng cũng vẫn muốn ăn.

Thím Vương nhìn vẻ mặt căng thẳng của Lộ Viễn Bạch, không khỏi cười một cái: “Lộ tiên sinh xem phim của mình cũng sẽ bị dọa sợ sao?”

Lộ Viễn Bạch nghe thấy thì xấu hổ gãi gãi tóc.

Chính mình cũng không ngờ tới trước khi bản thân mất trí lại là người trâu bò như vậy.

Diễn xuất còn tốt như thế nữa.

Thím Vương xem diễn biến của bộ phim trên TV rồi lại nhìn Lộ Viễn Bạch.

“Lộ tiên sinh ăn từ từ thôi, cẩn thận bị sặc đấy.”

Lộ Viễn Bạch nhìn bát bánh trôi nghi ngút khói trước mặt, vội gật đầu đáp: “Vâng ạ, cảm ơn thím Vương nha.”

Thím Vương cười nói: “Lộ tiên sinh không cần khách khí đâu.”

Thím Vương đi rồi, ánh mắt của Lộ Viễn Bạch lại chăm chú nhìn TV lần nữa.

Cảnh vừa chuyển, bây giờ đang chiếu phòng làm việc của vị bác sĩ tâm lý.

Trong căn phòng tăm tối vang lên một bản giao hưởng với giai điệu nhẹ nhàng, đẹp đẽ thường dùng cho các bệnh nhân tâm thần nghe.

Lộ Viễn Bạch mặc một chiếc áo blouse trắng, thân cao chân dài, khóe môi cong lên có vẻ tươi cười hài lòng.

Hoàn cảnh yên tĩnh u ám này đều khiến khán giả cảm thấy sởn gai ốc nhưng khi nhìn đến gương mặt kia rồi vẫn khiến người ta thấy vô cùng kinh diễm.

Sau đó, bác sĩ tâm lý đứng yên một chỗ của văn phòng và nhìn lên đồng hồ treo trên tường.

Kim đồng hồ đang chỉ vào 12 giờ đêm.

Kỹ năng quay phim của đạo diễn cực kỳ tài giỏi, ông ấy đã trực tiếp treo camera lên đồng hồ để quay cảnh Lộ Viễn Bạch ngẩng đầu xem giờ.

Thế nên khi Lộ Viễn Bạch ngẩng đầu nhìn lại thì ánh mắt cũng vừa lúc chạm tới.

Sau đó camera phóng đại lên, cảm giác giống như lúc này cậu đang nhìn chăm chú vào khán giả vậy.

Bối cảnh hình ảnh của phim bây giờ là ảm đạm lành lạnh, thế nên càng truyền được sắc thái mạnh mẽ hơn.

Nhìn đôi môi của Lộ Viễn Bạch lúc này cực kỳ đỏ.

Giống như có dính máu tươi.

Sau đó, đôi môi đỏ tươi của cậu lúc đóng lúc mở, chỉ nghe thấy âm thanh lạnh lùng vang lên trong không gian rờn rợn này:

“Đến giờ ăn điểm tâm rồi.”

Ngay sau đó hình ảnh dần dần bắt đầu tối tăm, sởn tóc gáy.

Bộ phim dừng lại, Lộ Viễn Bạch cầm cái muỗng nhìn TV, rất lâu vẫn chưa phản ứng được gì.

Hơn nửa ngày sau mới nuốt nước miếng xuống.

Mẹ ơi, hoá ra vai mà cậu diễn chính là tên yêu ma đại biến thái kia!!!

Sau khi phim ra mắt, trang phục và tạo hình của Lộ Viễn Bạch cũng bước lên hot search, tạo ra một đợt sóng lớn từ người hâm mộ.

Chẳng hạn như cảnh bác sĩ tâm lý đeo găng tay trắng và nâng mắt vẫn còn đứng vững trong danh sách những bức ảnh đẹp nhất của các ngôi sao lớn, thậm chí còn đứng trong top đầu.

Lộ Viễn Bạch cúi đầu nhìn chén bánh trôi lên men trong tay rồi lại nhìn hình ảnh của mình trên TV.

Đột nhiên cảm thấy không ngon nữa……

Dù cậu tự cho rằng giọng hát của mình có thể so sánh với âm thanh của thiên nhiên nhưng năm ấy cậu đã chọn con đường diễn viên khi mới ra mắt làng giải trí, đã có rất nhiều thử thách nhưng không ngờ rằng mình lại có thể diễn xuất tốt như vậy.

Sau khi làm xong một trận cải cách tư tưởng sau khi xem phim xong, Lộ Viễn Bạch mới cúi đầu bắt đầu tiếp tục ăn bánh trôi lên men.

Nhưng mà còn chưa ăn được mấy miếng thì điện thoại đặt ở bên cạnh reo lên.

Lộ Viễn Bạch ghé mắt nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, là người đại diện Lâm Mục gọi đến.

Ấn trả lời, âm thanh quen thuộc trong điện thoại truyền đến.

“Anh Viễn!”

Trong miệng Lộ Viễn Bạch còn bận nhai bánh trôi nên hàm hàm hồ hồ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Anh Viễn, vừa rồi có một nhãn hiệu liên hệ với phòng làm việc nói là có một hoạt động offline, nhãn hiệu này cũng hợp tác với chúng ta lâu rồi nên bây giờ bên họ muốn hỏi anh Viễn có muốn tham gia hay không, đi tuyên truyền ở thành phố này.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Hiện tại tay tôi còn bị băng bó cũng có thể đi sao?”

“Người bên nhãn hiệu nói là không sao, còn nói thêm rằng anh Viễn chỉ cần lộ mặt là được.”

Thật ra ngay từ đầu phòng làm việc không tính sẽ nhận hoạt động offline này, cho dù đây là một nhãn hiệu lớn quốc tế và ngày đó cũng có nhiều minh tinh, còn phải đi thảm đỏ nữa nhưng mà bây giờ tay của Lộ Viễn Bạch còn bị thương, khi mặc lễ phục cũng có chút khó khăn.

Nhưng người phát ngôn chính của thương hiệu này chính là Lộ Viễn Bạch, khi vụ tai nạn xe hơi xảy ra với Lộ Viễn Bạch, có nhiều người đã vào tài khoản chính thức của thương hiệu để yêu cầu chấm dứt hợp đồng.

Những thương hiệu khác đều không muốn dính vào vụ lùm xùm của cậu nên đều cùng nhau giải trừ hợp đồng.

Nhưng chỉ có thương hiệu này vẫn tiếp tục chờ đợi kết quả và không hủy hợp đồng với cậu.

Hơn nữa còn ra mặt ủng hộ cho cậu, hiện tại Lộ Viễn Bạch cũng đã xuất viện rồi, thư mời cũng gửi tới, dù sao thì cũng để mặt mũi cho người khác.

Nếu không thì quá không có nghĩa khí rồi.

Lộ Viễn Bạch không nhớ rõ những cái đó, cậu không nghĩ được nhiều như Lâm Mục, trong đầu chỉ nhớ tới sáng hôm nay cậu chỉ cho bà xã được 250 tệ tiền tiêu vặt thôi.

Có lẽ cũng đã đến lúc phải ra ngoài làm việc rồi.

Nếu không thì cũng sẽ không có tiền để cho bà xã tiêu vặt hàng ngày nữat.

Lộ Viễn Bạch cũng tính toán hết rồi, thẻ lương mà bà xã cho thì cậu cũng sẽ mua bảo hiểm cho Đoàn Dự. Như vậy đợi đến khi bọn họ già thì lấy số tiền đó đưa bà xã đi du lịch, sống an nhàn hưởng tuổi già.

Nhưng dù sao thì bây giờ vết thương trên người Lộ Viễn Bạch vẫn chưa khỏi hẳn, trong khi người đại diện Lâm Mục vẫn còn bối rối không biết làm thế nào thì nghe thấy giọng nói của Lộ Viễn Bạch:

“Là ngày nào vậy? Để tôi chuẩn bị trước.”

Lâm Mục lật lại lịch trình của cậu: “Anh Viễn, là ngày mai rồi. Sáng ngày mai tôi và trợ lý sẽ lái xe đến đón anh, có thể thời gian sẽ sớm một chút nhưng mấy ngày nay tất cả nhân viên đều rất muốn gặp anh, anh xem thể đến phòng làm việc trước được không?”

Trong khoảng thời gian này, những nhân viên trong phòng làm việc của Lộ Viễn Bạch có thể nói là so với ngày trước lúc Lộ Viễn Bạch mới ra mắt còn mệt mỏi hơn nhiều, mỗi ngày đều xoay quanh văn kiện rồi xã giao.

Nhưng mỗi người đều rất chăm chỉ cố gắng vượt qua.

Lộ Viễn Bạch gật đầu: “Được, vậy ngày mai tôi sẽ đi sớm. Mấy giờ thì các anh đến vậy?”

Lâm Mục suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bốn giờ.”

Lộ Viễn Bạch vừa nghe xong thì nhíu mày: “Bốn giờ thì có thể muộn quá hay không, buổi offline của nhãn hiệu đó khai mạc vào buổi tối à?”

Lâm Mục giải thích: “Buổi hoạt động của nhãn hiệu đó kéo dài một ngày, bắt đầu từ 10 giờ sáng, anh Viễn, chúng tôi sẽ đón anh vào bốn giờ sáng.”

Lời này vừa nói ra đã khiến Lộ Viễn Bạch sửng sốt, hơn nửa ngày mới ngập ngừng nhắc lại: “Bốn giờ sáng sao……”

“Ừm.”

Nghĩ đến tiền tiêu vặt của bà xã, cuối cùng Lộ Viễn Bạch cắn răng, căng da đầu đáp: “Được, vậy tôi…… vậy ngày mai tôi ở nhà chờ các anh đến.”

Thật ra thời gian làm việc kiểu này đối với Lộ Viễn Bạch trước kia mà nói thì là chuyện bình thường.

Lộ Viễn Bạch vì để làm việc kiếm tiền mà vô cùng liều mạng, mỗi lần đóng phim đều bắt đầu đi từ rạng sáng, sau khi hóa trang thì ngồi xe đi đến đoàn làm phim.

Lộ Viễn Bạch chỉ chọn những bộ phim mà cậu thích, số lần diễn vai chính không tính là nhiều. Thời gian chờ ở đoàn phim đều khá nhiều bởi vì không biết khi nào sẽ đến cảnh của mình và bởi vì một ít tình huống phát sinh ngoài ý muốn, thế nên Lộ Viễn Bạch cần phải ở trong đoàn phim cả ngày, đến tối mới về khách sạn được.

Cộng thêm các loại hoạt động khác nữa, nên thời gian nghỉ ngơi vốn đã ít ỏi của Lộ Viễn Bạch dần dần cũng thành càng ít, nên những chuyện thế này cũng coi như bình thường.

Sau khi cúp điện thoại, Lộ Viễn Bạch ngồi ngây ra trong chốc lát, nhưng nghĩ đến dáng vẻ của Đoàn Dự khi rời đi sáng nay thì lập tức cảm thấy cũng không có gì, cũng chỉ là dậy sớm mà thôi.

Cậu chính là chủ gia đình mà, làm việc kiếm tiền là một điều hoàn toàn cần thiết, cậu còn phải phát tiền tiêu vặt cho bà xã mỗi ngày nữa!

Sau đó cầm lấy điện thoại nhìn giờ, thấy cũng đã giữa trưa rồi nên nhắn tin gửi cho Đoàn Dự, nhắc nhở đối phương ăn cơm đúng giờ.

Ở văn phòng tổng giám đốc bên kia, Đoàn Dự đang tập trung xem văn kiện thì điện thoại lại đột nhiên thông báo có tin nhắn.

Sau đó thấy điện thoại không ngừng vài tiếng, thông báo có vài tin nhắn liên tiếp.

Đều là tin của Lộ Viễn Bạch nhắc nhở anh ăn cơm.

Mỗi tin nhắn đều rất ngọt ngào.

[Bà xã, em đã vất vả một buổi sáng rồi.]

[Bà xã, nhớ ăn cơm đúng giờ đấy!]

[Bà xã, nhớ chú ý nghỉ ngơi nữa, cứ để công việc quá một bên rồi mau đi ăn cơm đi!]

Đoàn Dự rũ mắt xem vài lần, khóe miệng không biết từ lúc nào đã cong cong dịu dàng.

Nhưng rất mau đã hoàn hồn, và phát hiện ra rằng mình dường như bị Lộ Viễn Bạch làm cho rung động rồi.

Không.

Như thế này thật không giống anh.

Đoàn Dự tự mình tổng kết lại thì nhận ra gần đây mình càng ngày càng khác thường.

Nhất định là bởi vì cái miệng nhỏ nhắn của Lộ Viễn Bạch quá giỏi dỗ người nên mới khiến anh bối rối như thế này.

Sau đó Đoàn Dự rời mắt khỏi màn hình điện thoại, đứng dậy đi ăn trưa.

Không phải là anh nghe lời Lộ Viễn Bạch mà là nếu để Lộ Viễn Bạch biết anh chưa anh cơm thì chắc chắn sẽ tức giận.

Mà nếu giận thì cậu cũng sẽ không nói lời ngọt ngào nữa.

Lúc Đoàn Dự xuất hiện ở nhà ăn nhân viên đã khiến không ít người cảm thấy kinh ngạc.

Thậm chí thậm chí còn có nhân viên chủ động nhường chỗ cho Đoàn Dự. Anh nhìn rồi lạnh nhạt nói: “Chỗ của anh thì chính là của anh.”

Nhân viên kia nghe xong thì ngoan ngoãn đứng lại chỗ cũ.

Chờ đến khi ăn xong cơm trưa rồi, Đoàn Dự cũng không biết vì sao lại cảm thấy trong lòng đột nhiên có chút gì đó là lạ.

Sau khi quay lại văn phòng thì cầm lấy điện thoại nhắn cho Lộ Viễn Bạch một tin.

[Ăn bữa trưa xong rồi.]

Tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu, ở khung thoại liền xuất hiện một ảnh meme.

[Em rất giỏi.jpg]

Ảnh trên meme cũng là Lộ Viễn Bạch, vẻ mặt nghiêm túc hướng về phía màn hình dựng ngón tay cái.

Đoàn Dự nhìn trong chốc lát rồi buông điện thoại là.

Quả nhiên là cậu rất biết dỗ người.

Ngày hôm qua nói chuyện với anh ấy như vậy, hôm nay ăn đúng giờ ăn cơm sẽ được khen ngợi.

Điển hình của kiểu đánh một cái rồi lại cho một viên kẹo.

Đoàn Dự úp màn hình điện thoại lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc mở văn kiện ra một lần nữa.

Anh không để mình bị cậu quay vòng vòng như vậy nữa.

Buổi chiều nghe tin sếp lớn muốn xuống dưới kiếm tra, sau khi ăn trưa xong, nhân viên các bộ phận bắt đầu trở lại văn phòng của họ dọn dẹp sạch sẽ, muốn để lại ấn tượng tốt cho sếp.

Thật ra lúc trước sếp lớn nhà mình cũng không phải chưa các bộ phận thị sát, chỉ cần mỗi người làm đúng việc của mình thì cũng sẽ không nói cái gì.

Chỉ là khí thế của Đoàn Dự quá lớn, đặt ở nơi nào cũng sẽ làm người khác có cảm giác sợ hãi.

Phòng chứa tài liệu là nơi cuối cùng. Đây là nơi cất giữ rất nhiều văn kiện và tài liệu của các bộ phận khác, còn có sách ảnh báo chí giải trí nữa.

Các nhân viên thu dọn rất lâu trước khi họ sắp xếp được đống tài liệu lộn xộn đó trở nên gọn gàng.

Mỗi lần lấy hoặc thêm tài liệu tập cần phải sắp xếp lại theo thứ tự thời gian chính xác, nên tự nhiên tài liệu ở đó cũng rất nhiều.

“Xin chào Đoàn tổng.”

Đoàn Dự vừa mới cất bước vào, trưởng Phòng lập tức đi lên đón tiếp.

Đoàn Dự cũng chỉ là làm theo quy định thường lệ của công ty xem qua vài lần, nhưng khi anh bước qua kệ đựng tài liệu mới nhất thì đột ngột dừng chân.

Ánh mắt không tự giác dừng ở trên một quyển sách, sau đó hơi nhíu mày.

“Những tài liệu trên kệ sách là được đổi mới mỗi tuần à?”

Trưởng phòng vội vàng gật đầu đáp: “Vâng, sách ở kệ mỗi tuần đều được sắp xếp theo tông màu, chủ đề tiểu thuyết đang thịnh hành trên mạng gần đây.”

Tính toán một lúc thì hôm nay cũng nên đổi rồi.

“Mỗi lần thay xong thì giải quyết những cuốn cũ như thế nào?”

Trưởng phòng: “Hầu hết đều được quyên góp cho bên ngoài, chỉ để lại có một hai cuốn tiểu thuyết mới mẻ độc đáo.”

Nhìn quyển sách này, trong đầu Đoàn Dự đột nhiên hiện ra cảnh ngày hôm qua Lộ Viễn Bạch đứng ở ngưỡng cửa cãi nhau với anh.

Lúc ấy Lộ Viễn Bạch nói ra những câu khiến anh cứng họng không trả lời được, anh vắt hết óc cũng không biết phải dỗ dành cậu như thế nào.

Vừa mất vợ lại thiệt hại tình cảm.

Ngược lại, cái miệng nhỏ của đối phương nói ra những lời ngọt ngào dụ hoặc, làm ảnh không biết làm gì nữa, chỉ còn cách đứng yên tại chỗ nhận sai với cậu.

Đoàn Dự nghe xong thì im lặng một lúc rồi hỏi tiếp: “Hôm nay là ngày đổi sách phải không?”

Trưởng phòng: “Đúng vậy, Đoàn tổng.”

Đoàn Dự nhấc chân rời đi: “Hôm nay những cuốn sách bị thay đều đưa đến văn phòng của tôi đi.”

Trưởng phòng nghe xong thì còn có chút ngoài ý muốn, nhưng mà sếp lớn đã nói như thế thì không có gì phải bàn cãi nữa.

Nhất định phải đưa!

Chờ Đoàn Dự đi rồi, tất cắt nhân viên trong bộ phận mới nhẹ nhàng thở ra.

Buổi chiều hôm đó, trưởng bộ phận và một vài nhân viên tự mình đem tài liệu lên cho Đoàn Dự.

Thư ký đặt tất cả chúng trên bàn trong văn phòng.

Lúc mọi người đều đã rời đi, Đoàn Dự mới từ trong văn phòng đi ra.

Khi đến bàn để lấy sách, anh đưa tay ra lấy cuốn sách mà anh ta đã để ý trong buổi đi thì sát lúc chiều.

Tiện tay mở ra trang đầu tiên.

Quy tắc đầu tiên của trà xanh để dỗ dành mọi người: Biết cách cảm thương.
Nhấn Mở Bình Luận