Đôi mắt đen tuyền của Đoàn Dự nhìn về phía Lộ Viễn Bạch.
Anh biết rõ điểm yếu của Lộ Viễn Bạch. Nếu anh đã không dỗ được cậu, vậy thì liền tìm điểm đột phá ở chỗ khác.
Trước khi mở lời mời Lộ Viễn Bạch cùng tắm rửa, Đoàn Dự đã biết rõ Lộ Viễn Bạch là người rất dễ ngại ngùng.
Quả nhiên vừa dứt lời, gương mặt vốn trắng nõn của cậu lập tức đỏ lên, mất một lúc cũng chưa có dấu hiệu giảm bớt. Cậu cúi đầu không nhìn Đoàn Dự, lắp bắp nói: “Vợ, em... em nói bậy gì đó!”
Ngay khi đó, Lộ Viễn Bạch thật sự không dám tin vào những gì mình nghe được.
Vợ cậu vậy mà nói muốn hôn cậu!
Đầu óc Lộ Viễn Bạch nóng lên, hiện giờ còn chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Dự.
Đoàn Dự: “Em còn đang giận, đương nhiên không thể nói bậy.”
Vừa nói, anh vừa nghiêng người về phía Lộ Viễn Bạch.
Hơi thở nóng rực từ cơ thể người đàn ông xộc lên mặt khiến Lộ Viễn Bạch sợ tới mức cứng đờ một hồi, trông chẳng khác gì một bé chuột nhỏ bị phát hiện ăn trộm pho mát.
Tuy cậu đã kết hôn, nhưng bản thân lại chưa từng yêu đương, tự nhiên cũng chưa hôn ai bao giờ.
Trong lúc nhất thời, tim cậu đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chẳng khác gì chú nai con chạy loạn*.
*Nai con chạy loạn: Một câu thành ngữ ám chỉ cảm giác tim đập rộn rạo khi nhìn thấy người thương.
Sau đó cậu liền bắt đầu tránh về phía sau: “Không… Không được.”
Đoàn Dự giương mắt nhìn cậu: “Tại sao không?”
Lộ Viễn Bạch co rúm lại như chú chim cút, đỏ mặt nói: “Quá nhanh, không được.”
Cậu mới mất trí nhớ không bao lâu, tiến độ hiện giờ đối với người chỉ mới bắt đầu yêu đương như Lộ Viễn Bạch thực sự quá nhanh.
Cậu nghĩ trước tiên hai người cứ duy trì tình yêu theo kiểu Plato* đã, rồi sau đó mới bắt đầu tiến vào giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.
*Tình yêu kiểu Plato là tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có sự kết nối về tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục hay đụng chạm xác thịt. Đó có thể đơn giản chỉ là cảm xúc vui sướng khi ta được trò chuyện với người ta ngưỡng mộ hoặc yêu thích.
Tuy rằng cậu thường chủ động cùng Đoàn Dự nắm tay hoặc ôm nhau, nhưng riêng chuyện hôn môi thắm thiết thì Lộ Viễn Bạch thật sự chưa từng nghĩ tới.
Đoàn Tự dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cậu: “Chúng ta đã kết hôn năm năm rồi.”
Nói toạc ra là muốn buộc Lộ Viễn Bạch phải tha thứ cho anh.
Lộ Viễn Bạch có chút khó xử. Đây là lần đầu tiên cậu thấy vợ mình “hư” như vậy, nhưng ngoài ý muốn là cậu lại không giận, chỉ là có chút không cam lòng.
“Rõ ràng là do em không ăn cơm đúng giờ mới khiến anh nổi giận, cũng đâu phải do anh tự mình gây sự.”
Cậu không ngốc, tự nhiên nghe hiểu mục đích mấy câu nói của Đoàn Dự.
Trong lúc nhất thời cậu càng nghĩ càng tức, liền quay đầu không thèm nhìn anh.
Nhưng Đoàn Dự hiển nhiên không có ý định buông tha cho cậu, nghiêng người nhìn cậu.
“Còn tức giận?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cậu: “Vậy thì anh sẽ hôn em thật đấy.”
Lộ Viễn Bạch tức muốn chết, quay đầu nhìn anh: “Em thật vô lý!”
Mệt thân cậu hôm nay còn di chuyển mấy cái bình cổ cắm hoa hồng đó dưới ánh nắng chói chang, lại còn cảm thấy đây là một phần tình cảm của vợ dành cho mình nữa chứ.
Thật không ngờ hôm nay vợ vừa về nhà chưa được bao lâu liền bắt đầu uy hiếp cậu.
Lộ Viễn Bạch xoay người lại, đem cái chậu chặn giữa hai người, ý muốn tạo ra một khoảng cách nhỏ.
Nhưng Đoàn Dự chỉ cần hơi cúi người xuống một chút là ngay lập tức có thể thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.
Lộ Viễn Bạch ngẩng đầu nhìn anh, đồng thời người nọ cũng nhìn cậu chằm chằm.
Lộ Viễn Bạch lần này quyết tâm phải trừng phạt Đoàn Dự, không thể dễ dàng tha thứ cho anh được.
Nếu vợ đã muốn hôn cậu, vậy thì…
Vậy thì hôn chứ sao nữa!
Dù gì thì hai người cũng đã kết hôn hợp pháp, đâu thể tính là giở trò đồi bại.
Như Đoàn Dự đã nói, hai người đã kết hôn năm năm rồi.
Vậy thì những chuyện nên làm và không nên làm cũng đã làm rồi, hiện tại chỉ là do cậu mất trí nhớ nên mới cảm thấy xấu hổ. Khoảng thời gian sắp tới mấy chuyện như hôn nhau kiểu này chắc chắn sẽ thường xuyên xảy ra.
Cho nên chẳng có gì phải ngại ngùng, một ngày nào đó rồi cậu cũng sẽ quen thôi.
Chuyện gì mà không phải đi bước đầu tiên chứ.
Nhưng giận thì vẫn phải giận, nếu không lần sau vợ liền dám tái phạm lần nữa.
Hôn thì hôn, trước sau gì cũng quen thôi. Truyện Ngôn Tình
Ngay sau đó, đôi mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch cứ vậy nhìn về phía Đoàn Dự, hơi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Em hôn đi!”
Lộ Viễn Bạch đột nhiên chủ động khiến Đoàn Dự trở tay không kịp.
Trước đó anh chưa từng nghĩ đến tình huống này.
Lúc này, khuôn mặt của Lộ Viễn Bạch đỏ bừng, đôi mắt đào hoa rụt rè chẳng dám nhìn anh.
Nhưng những gì cậu nói vẫn quật cường như cũ.
Nhưng việc tay trái cậu nắm chặt một góc áo ngủ đến nhăn nhúm đã bại lộ sự khẩn trưởng của cậu lúc này.
Ánh mắt Đoàn Dự hơi tối: “Là em nói đó.”
Lồng ngực Lộ Viễn Bạch không ngừng đánh trống, nhất thời không có dũng khí đáp lại.
Đoàn Dự hơi cúi người lại gần Lộ Viễn Bạch, chóp mũi tràn đầy hương thơm nhàn nhạt của thanh niên.
Ánh mắt anh rơi trên hai má dính đầy bột của Lộ Viễn Bạch, rồi chuyển xuống môi đối phương.
Hầu kết anh không ngừng di chuyển. Đoàn Dự không thể phủ nhận rằng bản thân anh nổi lên dục vọng với Lộ Viễn Bạch.
Bên cạnh anh trước giờ chẳng có ai, cùng Lộ Bạch Viễn kết hôn cũng là dựa trên hợp đồng hôn nhân.
Lúc đó tìm Lộ Viễn Bạch kết hôn cũng chỉ là vì cảm thấy đối phương thích hợp, vẻ ngoài không đến nỗi nào, có thể lộ diện cùng anh.
Mặc dù việc kết hôn với Lộ Viễn Bạch bị nhà họ Đoàn phản đối. Mấy người thế hệ trước đều cảm thấy thân phận và công việc của Lộ Viễn Bạch không đàng hoàng, không xứng bước vào cửa nhà họ Đoàn.
Lộ Viễn Bạch chỉ là một diễn viên bán nhan sắc, mặc người xoi mói, bán rẻ tiếng cười.
Mấy lão già đó đều có cách nhìn phong kiến, cho rằng Lộ Viễn Bạch có thể bước chân vào nhà họ Đoạn đã là thắp hương bái phật mấy đời, Đoàn Dự thế nào cũng sẽ không để mắt tới cậu.
Đây cũng là một trong phần ít nguyên do khiến Đoàn Dự cùng Lộ Viễn Bạch kết hôn, họ có thể cùng nhau trêu chọc mấy cái tên cổ lỗi sĩ đó. Coi như bù vào khoảng thời gian trước khi hắn lên nắm quyền bị bọn họ dắt mũi.
Hiện tại anh đang trên cơ, đương nhiên không thể để cho mấy lão già kia vừa lòng.
Nhưng tình huống hiện tại hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Đoàn Dự.
Cũng có thể nói, một Lộ Viễn Bạch sau khi mất trí nhớ là một ngoại lệ đặc biệt đối với anh.
Hai người kết hôn theo thỏa thuận, năm năm đều chưa từng làm gì vượt mức.
Vì vậy, Đoàn Dự cảm thấy Lộ Viễn Bạch là một ứng cử viên rất thích hợp cho việc kết hôn. Cậu sẽ không quấy rầy hay can thiệp vào quyết định của anh, cũng sẽ không xen vào cuộc sống của anh.
Nhưng bây giờ thì khác, Lộ Viễn Bạch mất trí nhớ. Trong suy nghĩ của cậu bấy giờ, Đoàn Dự chính là người cậu yêu nhất.
Ngày nào cậu cũng thì thầm bên tai mấy lời ngọt ngào, quan tâm xem anh có ăn uống đều đặn, nghỉ ngơi đúng giờ không.
Không chỉ thế, cậu còn biết làm nũng với anh, rồi lại bày trò giận hờn.
Nhưng cho dù Lộ Viễn Bạch có mặc kệ anh giống như bây giờ, Đoàn Dự cũng sẽ không cảm thấy phiền chán.
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra Đoàn Dự trải qua những cảm xúc xa lạ này. Chính Lộ Viễn Bạch đã dùng sự chân thành và nhiệt tình của mình để trao chúng đến cho anh.
Nếu là Đoàn Dự của trước đây, anh vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ, giữ lại Lộ Viễn Bạch ở bên cạnh sau khi cậu mất trí nhớ, hẳn là vẫn có thể mang đến một số lợi ích nhất định.
Nhưng bây giờ thì khác, rõ ràng là hai người mới sống chung không bao lâu, vậy mà Đoàn Dự đã cảm thấy bản thân không thể sống thiếu Lộ Viễn Bạch.
Không thể sống nếu thiếu những cái ôm ấm áp mỗi buổi sáng bình yên trước khi đi làm, không thể sống nếu thiếu những tin nhắn quan tâm đều đặn mỗi ngày từ Lộ Viễn Bạch.
Những gì mà Lộ Viễn Bạch cho anh, mặc dù anh vẫn chưa nhận ra, nhưng đó là tất cả những gì anh muốn.
Dần dần anh cũng muốn có được người trước mặt này.
Giống như bông hồng mà lúc trước Lộ Viễn Bạch tặng cho người khác. Rõ ràng là chẳng có gì to tác, nhưng khi nhìn thấy nó, anh vẫn điên lên vì ghen tị.
Anh muốn khiến Lộ Viễn Bạch chỉ nói những lời ngọt ngào đó với riêng anh, đôi mắt đa tình ấy cũng chỉ có thể chăm chú nhìn về phía anh.
Tính chiếm hữu không thể giải thích được này không biết từ bao giờ đã bén rễ trong trái tim Đoàn Dự, ngày qua ngày nó lại càng lúc càng điên cuồng hơn.
Đoàn Dự cũng nhìn rõ bây giờ Lộ Viễn Bạch đã chiếm trọn một vị trí quan trọng không thể thiếu sâu trong lòng anh.
Bản thân anh nhận thấy được khoảng cách giữa hai người ngày một gần nhau hơn.
Bầu không khí trong nháy mắt liền mờ ám hẳn đi.
Đoàn Dự rũ mắt nhìn đôi môi của Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch mặc dù căng thẳng, nhưng trong lòng vẫn có chút chờ mong.
Cậu không biết rằng thật ra trước đây hai người không thường xuyên hôn nhau, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ.
Lộ Viễn Bạch nghĩ rằng cậu nhất định sẽ nhớ kỹ.
Hơn nữa bộ dáng vợ mình thuần thục như vậy, chắc hẳn kỹ thuật hôn cũng không tệ lắm.
Dù ngoài miệng thì nói hai người đã kết hôn được năm năm, bề ngoài Đoàn Dự cũng tỏ ra là một kẻ kinh nghiệm phong phú, nhưng thực chất anh chỉ là một tay mơ khù khờ, nhìn vậy chứ thật chất trong lòng có hơi chột dạ.
Rõ ràng là lúc trước để ngăn cản Lộ Viễn Bạch nổi giận mới uy hϊếp đối phương, thế nhưng lại đẩy hướng đi của sự việc chạy lệch khỏi con đường định sẵn từ trước.
“Vợ ơi…”
Tâm tình căng thẳng khiến mặt Lộ Viễn Bạch nhất thời đỏ lên, giọng nói mang theo chút run rẩy gọi anh.
Đoàn Dự nhướng mày: “Sao vậy?”
Lộ Viễn Bạch trầm mặc một hồi, ngại ngùng nói: “Sao em lại không nhắm mắt.”
Lúc nhàn rỗi cậu thường hay xem mấy bộ phim truyền hình máu chó lúc tám giờ tối, nhân vật chính trong đó khi làm chuyện này đều sẽ nhắm mắt.
Đoàn Dự thắc mắc: “Sao phải nhắm mắt?”
Lộ Viễn Bạch mím môi: “Người khác đều nhắm mắt lại.”
Đoàn Dự nhướng mày: “Em từng nhìn người khác hôn nhau?”
Lộ Viễn Bạch xấu hổ gật gật đầu, sau đó lại nói thêm một câu.
k
“Anh có xem lại mấy cảnh mình diễn trước đây, khi đó cũng sẽ nhắm mắt lại.”
Ngay khi cậu vừa dứt lời, sắc mặt Đoàn Dự nháy mắt liền đen kịt.
Rồi anh đưa tay lên, những ngón tay mảnh khảnh xoa nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt của cậu.
“Em cũng nhắm mắt?”
Câu nói này ý tứ sâu xa, chả khác gì trực tiếp hỏi mình có phải đã từng hôn người khác hay không.
Nhưng tính chất công việc của Lộ Viễn Bạch có chút đặc thù. Cho dù cậu có đóng cảnh hôn đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là công việc, không hề có bất cứ ý niệm nào khác.
Nhưng Đoàn Dự lại không nghĩ vậy, ngay khi Lộ Viễn Bạch vừa dứt lời, sắc mặt Đoàn Dự lập tức đen lại đến đáng sợ.
Chỉ cần tưởng tượng đến khung cảnh đó...
Lộ Viễn Bạch thấy anh nói thế, lắc đầu nói: “Không phải, anh là vai phụ, không có cảnh hôn, ý anh là nhắm mắt lại khi thấy người khác hôn nhau.”
Đoàn Dự nghe thấy điều này thì sắc mặt mới dịu đi.
Sau đó anh nói: “Muốn nhắm thì nhắm thôi.”
Lộ Viễn Bạch ngẫm nghĩ lại, cũng không nói gì, hiển nhiên trong lòng hiện đang rất rối.
Nhưng cuối cùng cậu lại nói: “Tốt nhất vẫn là nhắm mắt lại.”
Đoàn Dự nhìn cậu: “Tại sao?”
Lộ Viễn Bạch đỏ mặt: “Nhìn thấy vợ mình liền muốn hôn.”
Lộ Viễn Bạch vừa dứt lời, quai hàm trắng nõn của cậu khẽ nhếch lên, tầm mắt dừng trên đôi môi mỏng của Đoàn Dự, càng ngày càng gần.
Nhất thời Lộ Viễn Bạch cảm thấy tim của mình đập nhanh kinh người.
Rõ ràng lúc nãy người nói muốn nhìn Đoàn Dự hôn mình là cậu, nhưng giờ người vừa sợ hãi vừa chờ mong nhắm chặt mắt lại cũng là cậu.
Vẻ mặt vốn lãnh đạm của Đoàn Dự treo một ý cười thật khẽ, nói không căng thẳng là nói dối.
Nhưng ngay khi hai người định hôn nhau, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Đã làm lành với Viễn Bạch chưa?”
Lộ Vãn Phương từ trong bếp vào phòng khách, mới bước được vài bước liền nghe thấy tiếng động vang lên. Sau đó, bà liền thấy Lộ Viễn Bạch và Đoàn Dự đặt ba tay vào trong chậu, nỗ lực phối hợp.
Cả hai người đều cúi đầu, không nhìn mặt nhau.
Lộ Viễn Bạch lắp bắp nói: “Sẽ... sớm thôi.”
Lộ Vãn Phương có chút kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn về phía Đoàn Dự vẫn cười nói: “A Dự về rồi à, làm việc cả ngày có có mệt không?”
Đoàn Dự trầm giọng nói: “Không sao ạ.”
Lộ Vãn Phương: “A Dự mới về đúng không, còn mặc tây trang này, mau đi lên thay quần áo trước đi.”
Đoàn Dự đứng dậy, dùng vẻ mặt vô cảm gật đầu với Lộ Vãn Phương rồi đi lên tầng trên. Nhưng nếu có ai nhìn kỹ sẽ phát hiện hai tai Đoàn Dự đã đỏ đến mức muốn rỉ máu.
Sau khi Đoàn Dự rời đi, Lộ Vãn Phương tới gần nhìn Lộ Viễn Bạch.
Bà nhìn bột mì mới dính lại chưa bao lâu trong chậu, tuy nhìn cũng ra hình ra dáng nhưng vẫn chưa được nhào kỹ.
Lộ Viễn Bạch đỏ mặt kéo bột mì về phía mình: “Mẹ, một lát nữa sẽ làm xong.”
Lộ Vãn Phương nhìn cậu: “Viễn Bạch sao mặt con đỏ thế, có phải chỗ nào khó chịu hay không?”
Vừa nghe xong Lộ Viễn Bạch vội vàng xua tay: “Không có ạ.”
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm của mẹ, cậu che giấu: “Con mệt ạ.”
Lộ Vãn Phương: “...”
Đoàn Dự trở lại phòng ngủ, chỉ cảm thấy cả người nóng rực.
Không biết là do xúc động hay nhất thời hồ đồ, vừa rồi vậy mà anh muốn hôn Lộ Viễn Bạch.
Khi ấy Lộ Viễn Bạch vô cùng căng thẳng nhắm mắt lại. Nhưng cậu vẫn hơi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn ấy về phía anh, Đoàn Dự nhìn mà lòng ngứa hết cả lên, sau đó liền cúi đầu tới gần.
Nhưng ngay khi hai người định hôn nhau, Lộ Vãn Phương đột nhiên xuất hiện giữa chừng khiến cả hai trở tay không kịp.
Lộ Viễn Bạch vốn đang nhắm mắt ngay lập tức lùi về phía sau, ngay cả Đoàn Dự vốn luôn bình tĩnh cũng có chút luống cuống.
Cả hai đều nhìn vào cái chậu đặt giữa họ, đồng thời cúi đầu xuống, thế là liền không kịp phòng bị mà va phải nhau.
Rầm - một tiếng động vang lên.
Cú va không hề nhẹ. Nhưng khi ấy nhịp tim hai người đều nhanh đến mức muốn bay ra khỏi lồng ngực, cảm giác xấu hổ không ngừng vây lấy họ vì bị người khác phát hiện lén lút hôn nhau, nào có có thời gian để ý đến cái trán kêu đau nữa chứ.
Giờ soi gương mới thấy giữa trán đã sưng lên một cục.
Khoang miệng Đoàn Dự khô khốc, uống sạch một ly nước vẫn không thể giảm bớt.
Cơ thể khô nóng khó chịu, anh liền bước vào phòng tắm.
Đang tắm, Đoàn Dự phát hiện cậu nhỏ của mình thế mà lại “chào cờ”.
Đoàn Dự: “...”
Hiện tại chỉ cần anh nhắm mắt lại, hình ảnh Lộ Viễn Bạch ngửa mặt chờ được hôn liền hiện lên.
Đoàn Dự rũ mắt thở dài, đành phải đưa tay phải ra.
Vốn anh cảm thấy nóng nên mới đi tắm, nhưng cuối cùng lại ở trong hết bốn mươi phút.
Cả khoảng thời gian Đoàn Dự lên xuống là gần một tiếng đồng hồ. Vậy mà sau khi anh thay quần áo rồi xuống lầu, Lộ Viễn Bạch vẫn ngồi yên chỗ đó, trên mặt treo vẻ “thân tàn chí kiên”.
Khi thấy Đoàn Dự đi xuống, Lộ Viễn Bạch lập tức đỏ mặt.
Vốn dĩ vừa rồi cậu đã quên hết mọi chuyện, nhưng Đoàn Dự vừa xuất hiện trong đầu liền tự động hiện lên khung cảnh ban nãy.
Đoàn Dự bước tới, nhìn cái chậu trong tay Lộ Viễn Bạch: “Còn chưa làm xong à?”
Lộ Viễn Bạch khẽ gật đầu, chỉ dùng một tay nhào bột không tiện lắm.
Đoàn Dự ngồi xuống bên cạnh Lộ Viễn Bạch, vươn tay cầm lấy cái chậu.
Lộ Viễn Bạch nhìn anh: “Em từng làm việc này rồi sao?”
Đoàn Dự nhìn cái chậu: “Không có.”
Sau đó anh ta liếc nhìn Lộ Viễn Bạch, hiển nhiên là muốn đối phương dạy anh.
Lộ Viễn Bạch: “Vợ à, cứ dùng tay nhào bột cho đều thành một cục là được."
Lộ Vãn Phương nhờ quản gia đi xem Lộ Viễn Bạch thế nào. Ngay khi ông ấy vừa bước vào phòng khách liền nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc.
Cái chậu trước mặt Lộ Viễn Bạch giờ đã nằm trong tay Đoàn Dự.
Ông ấy thấy vị tiên sinh nhà mình vậy mà lưu loát xắn tay áo lên nhào bột mì. Lộ Viễn Bạch đối mặt cùng Đoàn Dự nói gì đó, còn anh thì thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.
Quản gia thấy cảnh này, nhất thời tưởng mắt mình có vấn đề gì rồi chứ.
Sau một hồi lao động vất vả, cuối cùng bột mì cũng được đưa vào phòng bếp.
Lộ Viễn Bạch hiện tại chỉ cần nhìn Đoàn Dự liền đỏ mặt tim đập, nhưng cậu vẫn cẩn thận phát hiện giữa trán Đoàn Dự đỏ cả một mảng.
Ngay lúc đó sự ngượng ngùng liền bị cuốn đi, cậu đưa tay ôm lấy đầu người đàn ông của mình.
“Vợ à, sao trán em lại đỏ thế này?”
Đoàn Dự nhất thời không biết phải nói thế nào. Anh liền vươn đầu vén tóc mái trước trán của Lộ Viễn Bạch, chỉ thấy làn da trắng nõn ban đầu cũng ửng đỏ một mảng.
“Em cũng thế mà.”
Nghe Đoàn Dự nói vậy, Lộ Viễn Bạch mới nhớ vừa rồi hai người bất cẩn nên đụng vào nhau.
Sau đó cậu liền lúng túng đổi chủ đề khác.
Lộ Viễn Bạch thấy tay Đoàn Dự vẫn còn dính chút bột mì liền nói: “Vợ, em có muốn rửa tay không?”
Tuy nhiên trước khi Đoàn Dự kịp đứng dậy, Lộ Vãn Phương đã mang nhân vằn thắn cùng bột mì vào phòng khách.
“Không cần rửa, cùng nhau làm vằn thắn đã.”
Không nhìn cũng biết, một vị sếp lớn ngồi văn phòng như Đoàn Dự hoàn toàn không biết làm vằn thắn.
Muốn hoàn thành chuyện gì cũng phải bắt tay cố gắng mà làm, nấu ăn cùng nhau còn có thể thuận tiện thúc đẩy tình cảm.
Hôm nay khi Lộ Vãn Phương vừa tới liền hỏi Lộ Viễn Bạch có phải hai người cãi nhau hay không. Mặc dù Lộ Viễn Bạch nói không có, nhưng Lộ Vãn Phương vẫn nhìn ra điều gì đó.
Làm vằn thắn mất quá nhiều công sức, phải đến tám giờ tối mọi người mới ăn xong bữa.
Sau bữa tối, Lộ Viễn Bạch định để mẹ ở lại nghỉ ngơi một đêm, nhưng Lộ Vãn Phương lại khăng khăng muốn về.
“Uy Sâm vẫn đang đợi mẹ ở nhà.”
Lộ Viễn Bạch nghe vậy đành từ bỏ.
“Con đi rửa mặt đi, toàn là bột mì.”
Từ lúc Lộ Viễn Bạch bắt đầu nhào bột đến giờ, mặt cậu đã dính đầy bột mì mà cũng không phát hiện, Đoàn Dự và Lộ Vãn Phương cũng không thèm nói cho cậu biết.
Lộ Viễn Bạch thấy mất mặt, vội vàng vào phòng tắm.
Lộ Vãn Phương nhìn về phía Đoàn Dự: “A Dự tiễn mẹ về nha.”
Tuy vẻ mặt Đoàn Dự không thể hiện điều gì, nhưng cũng không cự tuyệt.
Khi Lộ Viễn Bạch đi rửa mặt, hai người cùng nhau ra khỏi cửa.
“Viễn Bạch mất trí nhớ khiến con phải lo lắng nhiều rồi.”
Lộ Viễn Bạch hai mươi lăm tuổi là người trưởng thành trầm ổn, mang đến cho người khác một cảm giác hờ hững xa cách.
Lộ Viễn Bạch năm mười tám tuổi thì hoàn toàn ngược lại, đương nhiên không phải là người trưởng thành hiểu chuyện như vậy.
Đoàn Dự im lặng một hồi rồi nói: “Không sao ạ.”
Lộ Vãn Phương nhìn anh cười: “Từ hồi Viễn Bạch mất trí nhớ đến giờ con vất vả nhiều rồi.”
Bà hoài niệm: "Khi Viễn Bạch còn nhỏ là một đứa trẻ yếu ớt, nhút nhát. Cũng bởi vì mẹ quá mức cưng chiều nên liền khiến tình tình nó đôi khi cáu kỉnh hơn hẳn. Mãi cho đến khi trong nhà xảy ra chuyện, tính tình của nó mới dần đổi thành như kia.”
“Khi hai đứa gặp nhau, Viễn Bạch đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại chứng mất trí nhớ khiến nó trở lại tính tình trước đây, mẹ hy vọng con có thể bao dung nó nhiều hơn.”
Giọng điệu của Lộ Vãn Phương đầy sự quan tâm và lo lắng của một người mẹ.
“Đứa nhỏ Viễn Bạch này vì một số lý do mà xem trọng đến tình cảm hơn những người khác. Mẹ có thể thấy rõ nó rất thích con, nên mẹ hy vọng con có thể đối xử tốt với nó.”
Đoàn Dự gật đầu.
Trước khi đi, Lộ Vãn Phương bước tới vỗ vai Đoàn Dự: “Ngày nào con cũng đi làm vất vả, nhớ chú ý nghỉ ngơi đầy đủ. Hôm khác mẹ sẽ quay lại thăm các con.”
Sau đó bà từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong có vài túi hương liệu.
"Đây là túi hương do mẹ làm, có tác dụng an thần. Mỗi ngày con đều phải làm nhiều việc như vậy, quá mệt mỏi, lại còn phải phải lo toan nhiều việc khác. Con có thể đặt túi hương này cạnh bàn làm việc. Khi nào thấy mệt mỏi, con ngửi nó liền có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Đoàn Dự nhìn cái hộp một chút, liền vươn tay nhận lấy.
Lộ Vãn Phương vuốt thẳng chỗ quần áo bị uốn nếp trên vai Đoàn Dự: “Đứa trẻ ngoan.”
Đèn đường kéo dài bóng của Lộ Vãn Phương. Khi bà lên xe, bóng lưng cũng biến mất.
Đoàn Dự yên lặng nhìn chiếc xe rời đi, liên tục nghĩ đến mấy câu nói của Lộ Vãn Phương.
Đó là tình yêu thương sâu sắc của một người mẹ dành cho con trai mình.
Câu nói cuối cùng cũng là thực lòng lo lắng cho anh.
Đoàn Dự nhìn chiếc xe biến mất ở góc đường, anh bỗng hồi tưởng về những ký ức tuổi thơ.
Chẳng qua... Đoàn Dự khi đó chỉ nhìn bố mẹ hờ hững rời đi.
Bố mẹ Đoàn Dự có địa vị rất lớn trong một đại gia tộc như nhà họ Đoàn. Họ là kiểu người coi trọng sự nghiệp hơn gia đình.
Từ khi còn rất nhỏ, có khi đến mấy tháng liền Đoàn Dự chẳng thấy được mặt hai người họ. Chỉ đến khi Đoàn Dự mang phiếu điểm về hay anh tham gia cuộc thi quốc tế nào đó mới có thể thấy họ xuất hiện.
Cho dù Đoàn Dự đang ở độ tuổi thích làm nũng trong vòng tay của bố mẹ, nhưng so với các bạn cùng lứa, thứ anh nhận được chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt.
Dường như trong mắt họ, Đoàn Dự chỉ là một kẻ kéo dài hương khói, là công cụ để cạnh tranh gia sản, giúp bọn họ trục lợi.
Đoàn Dự khi đó vẫn còn nhỏ, tự nhiên rất lưu luyến không muốn rời xa bố mẹ của mình.
Mỗi ngày sau khi tan học, bóng dáng nhỏ bé ấy sẽ luôn đứng trước cửa nhà cũ của nhà họ Đoàn ngó nghiêng, ngóng trông giây phút bố mẹ về nhà.
Nhưng mỗi khi bố mẹ trở về, họ cũng chỉ quan tâm đến bài tập về nhà của anh. Họ chẳng thốt ra nổi một chữ hỏi anh dạo này có khỏe không, có chịu uất ức gì không, có nhớ nhiều họ không...
Sau đó họ lại tiếp tục rời đi, Đoàn Dự một mình đứng ở cổng lưu luyến nhìn chiếc xe lăn bánh, nhưng ngay cả một câu để lại cũng lười nói với anh.
Dường như anh là người duy nhất có tình cảm với cái gia đình này.
Dần dần, Đoàn Dự cũng không còn khao khát những thứ gọi là tình cảm đó nữa, quãng thời gian cô đơn thời thơ ấu cũng dần trở thành thói quen.
Đoàn Dự nhìn chiếc hộp trong tay, mở nó ra, bên trong là bốn năm cái túi hương.
Khi anh quay về, Lộ Viễn Bạch đã rửa mặt sạch sẽ, đang ngồi trên ghế sô pha.
“Vợ à, sao ra ngoài mà không nói với anh một tiếng.”
Sau khi rửa mặt, Lộ Viễn Bạch quay lại phòng khách thì không thấy bóng dáng người nào cả.
Cậu vào trong hỏi quản gia mới biết hai người họ đã đi rồi.
Sau đó Lộ Viễn Bạch liền lôi kéo Đoàn Dự, hỏi anh hôm nay đã làm những gì, có mệt không.
Người đàn ông nhìn cậu nói: “Em còn giận không?”
Lộ Viễn Bạch nghe vậy thì sửng sốt. Lúc này cậu mới nhớ tới việc mình vẫn còn đang giận dỗi với Đoàn Dự.
Chẳng qua là do vừa rồi khi hai người đang hôn nhau thì bị xen ngang, trong lòng căng thẳng nên quên mất.
Lộ Viễn Bạch nghĩ đến đó lập tức hừ một tiếng: “Đương nhiên còn giận.”
Đoàn Dự nhìn cậu, Lộ Viễn Bạch là người duy nhất dám nói chuyện kiểu này với anh.
Lộ Viễn Bạch bắt đầu lên án hành vi của anh: “Em không những không biết hối lỗi mà còn định giở trò uy hϊếp anh.”
Đoàn Dự trầm mặc một hồi rồi nói: “Có hối lỗi mà.”
Sau đó anh nhìn thẳng vào Lộ Viễn Bạch: “Hôm nay anh có ăn cơm đầy đủ.”
Lộ Viễn Bạch cũng không muốn cứ phải gây gổ với vợ mình hoài. Thực ra sáng nay khi nhìn thấy hoa hồng trong bình, cậu đã hết giận rồi.
Nhưng cậu sợ nếu mình lập tức bỏ qua, lần sau Đoàn Dự lại tái phạm nên cố ý ra vẻ lạnh lùng nói: “Em thật sự biết mình sai chưa?”
Đoàn Dự gật đầu, đôi mắt đen tuyền phản chiếu gương mặt Lộ Viễn Bạch.
Bộ dáng của Lộ Viễn Bạch lúc này gần như giống hệt trước lúc cậu mất trí nhớ.
Nếu khuôn mặt thanh tú lạnh lùng này không biểu hiện gì thì sẽ lộ ra cảm giác xa cách.
“Lần sau không được làm vậy nữa đó.” Lộ Viễn Bạch thấy anh gật đầu, lúc này biểu tình mới dịu lại.
“Đến đây ôm cái nào."