Hộp đựng cơm bằng inox được chiếu rọi bởi ánh mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ.
Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự, chợt nhận ra vợ của cậu rất hiếm khi cười.
Nhưng cũng không sao, không cười nhưng vẫn đẹp.
"Vợ ơi."
Đoàn Dự rũ mắt nhìn cậu, đối với cách gọi đột ngột này, có chút bài xích, nhưng cũng không phản bác.
"Làm sao vậy?"
"Anh có thể ăn thêm chút nữa không?" Lộ Viễn Bạch vừa nói, vừa đưa mắt nhìn về phía bình cháo.
Đoàn Dự chưa từng chăm sóc bất kỳ ai, đây là lần đầu tiên anh đút cho người khác ăn, vừa rồi khi đút Lộ Viễn Bạch vô cùng vụng về, hầu như là tự thân Lộ Viễn Bạch đuổi theo chiếc muỗng.
Vừa rồi cũng chưa ăn được mấy muỗng, thì đã bắt đầu trò chuyện.
Bây giờ trông thấy ánh mắt tha thiết mong chờ của cậu nhìn vào bình cháo, Đoàn Dự đành phải cầm muỗng lên lần nữa, định đút cho cậu một muỗng cháo.
Ngay lúc Đoàn Dự vừa múc một muỗng cháo kê, y tá vốn đứng trước cửa phòng bệnh cả buổi gõ cửa vài cái, rồi mới bước vào.
"Ngài Lộ, bây giờ cần phải truyền dịch, có thể sẽ làm cho dạ dày không được thoải mái, vậy nên tốt nhất là không nên ăn gì vào lúc này."
Lời nói vừa dứt, Lộ Viễn Bạch đã nhìn thấy cái muỗng trước mặt rẽ một vòng cung hoàn hảo, một lần nữa về lại bên trong bình cháo.
Lộ Viễn Bạch sững sờ, không thể tin được.
Lộ Viễn Bạch nhìn phần cháo kê còn thừa một nửa, lại ngước mắt nhìn y tá: "Không thể ăn."
Dáng vẻ thống khổ giống như bị cướp tiền vậy.
Y tá gật gật đầu: "Tốt nhất là truyền dịch xong hẵng ăn, cũng sắp đến giờ giao cơm buổi chiều rồi, một lát nữa ngài Lộ có thể ăn thức ăn từ căn tin của bệnh viện giao đến."
Nghe thấy có người giao cơm, Lộ Viễn Bạch mới chịu từ bỏ phần cháo kê trong hộp cơm.
Y tá đẩy xe thuốc đến, bắt đầu chuẩn bị truyền nước biển cho Lộ Viễn Bạch.
Trong khoảng thời gian này, y tá vẫn luôn nhìn gương mặt của Lộ Viễn Bạch hết lần này đến lần khác, mới nhận ra dường như Lộ Viễn Bạch không hề ăn ảnh, bây giờ nhìn thấy người thật, so với hình ảnh trên tivi sắc sảo hơn nhiều.
Hiển nhiên là Lộ Viễn Bạch cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của y tá lén lút đặt lên người mình, bèn ngẩng đầu cùng người ta mặt đối mặt.
Gương mặt y tá liền đỏ lên, bàn tay đang treo dịch lên giá đỡ xém chút nữa thì làm rơi luôn túi dịch truyền.
"Thật ngại quá, đây là lần đầu tiên tôi được thấy minh tinh ở khoảng cách gần như vậy, có hơi căng thẳng."
Lộ Viễn Bạch nghe vậy, vội vàng trấn an: "Không sao đâu, tôi chỉ là một người bình thường thôi, cô không cần căng thẳng."
Cậu giương cao gương mặt điển trai ấy, "Bây giờ cô nhìn thêm vài lần đi."
Y tá hơi luống cuống, liếc thấy Đoàn Dự đang ngồi cạnh mép giường bệnh đứng dậy.
Chuyện này...
Không tốt cho lắm.
Nhưng ai lại không thích ngắm những người đẹp trai, không nhìn một lần là lãng phí mất một cơ hội, y tá nghiêm túc nhìn kỹ Lộ Viễn Bạch vài giây.
Còn tưởng rằng Lộ Viễn Bạch là một minh tinh lớn như vậy thì tính tình chắc hẳn không dễ chiều, thật không ngờ lại rất dễ gần.
Ngay sau đó, đã nghe thấy chàng trai nằm trên giường bệnh nói: "Nếu không, tôi sợ lát nữa lúc cô gắn kim truyền cho tôi thì tay run."
"..."
Y tá thao tác lưu loát truyền dịch cho Lộ Viễn Bạch: "Đợi đến lúc truyền gần hết dịch thì nhấn chuông là được rồi."
Câu này là nói với Đoàn Dự đang đứng bên cạnh.
Bởi vì trên người có vết thương nghiêm trọng, mà Lộ Viễn Bạch có thể tỉnh lại sớm như vậy đã là điều rất khó rồi, sau khi truyền dịch, chẳng mấy chốc đã bắt đầu có cảm giác buồn ngủ.
Cậu nghiêng đầu nhìn sang Đoàn Dự đang ngồi trên sô pha xử lí văn kiện bằng ánh mắt mơ màng.
Bởi vì đã hoãn lại công việc của buổi chiều nên Đoàn Dự để trợ lý quay lại công ty mang một ít văn kiện đến đây để xử lý.
Lúc này nam nhân đeo mắt kính, kết hợp với vẻ mặt đẹp trai, phong thái tao nhã toát ra dáng vẻ nhã nhặn bại hoại*.
*: Nhã nhặn bại hoại: chỉ người có vẻ ngoài nhã nhặn thư sinh nhưng bên trong lại đen tối. Đặc biệt đối với những người đẹp trai đeo kính, cảm giác "nhã nhặn bại hoại" toát ra từ họ giống như một liều thuốc mê.
Lộ Viễn Bạch cứ như vậy mà nằm trên giường, nheo mắt nhìn anh.
Khoé môi hồng hồng cũng cong lên,
Thì ra cậu của bảy năm sau hạnh phúc như vậy.
Cuối cùng, mẹ cậu đã rời khỏi người đàn ông cặn bã kia, cậu cũng đã thoát khỏi bóng ma tâm lý từ những thương tổn của gia đình, có được một sự nghiệp thành công và cũng đã kết hôn với người mà mình yêu nhất.
Đoàn Dự ngẩng đầu, nhìn thấy Lộ Viễn Bạch giống hệt một bé mèo.
Lúc này, thiếu niên với bộ dáng uể oải nheo nheo đôi mắt, khoé miệng mang theo ý cười, trạng thái giống như vô thức mà ngủ thϊếp đi, dán hai má vào gối, thịt ở hai bên má có hơi phồng lên.
Trông vô cùng ngây thơ.
Đoàn Dự nâng cổ tay nhìn thời gian, thấy cậu đã ngủ rồi, thay vì đến trước đầu giường ấn chuông cấp cứu thì anh tự mình bước ra khỏi phòng bệnh để tìm y tá.
Y tá phụ trách truyền dịch cho Lộ Viễn Bạch đang đứng ở quầy y tá nói chuyện cùng đồng nghiệp.
"Phiền cô đến phòng bệnh 233, bệnh nhân sắp truyền dịch xong rồi."
Vài ba y tá vốn đang nói chuyện bỗng sửng sờ: "Được...được..."
Y tá vội vàng bước nhanh đến phòng bệnh cùng Đoàn Dự.
Động tác thuần thục đem kim truyền của Lộ Viễn Bạch rút ra, cầm máu lại.
Lộ Viễn Bạch ngủ rất thoải mái, cảm giác có người chạm vào mình, cậu khó chịu lẩm bẩm một tiếng.
Hé nhẹ mí mắt, nhìn sang Đoàn Dự đang đứng ở cạnh giường.
Mơ mơ màng màng nói: "Vợ ơi, em phải đi rồi sao?"
Y tá ở một bên thu dọn đồ đạc lập tức cúi đầu, cực kì khao khát giây phút này bản thân là không khí.
Đoàn Dự: "Ừm, em nghỉ ngơi cho tốt."
Tuy rằng trạng thái của Lộ Viễn Bạch không mấy tỉnh táo nhưng cũng rất miễn cưỡng tạm biệt: "Vậy khi nào em lại đến gặp anh?"
Đoàn Dự chợt dừng động tác lại, nhìn người đang nằm trên giường ngủ mê man mà vẫn không quên luyến tiếc người của mình.
"Có thời gian sẽ đến."
Lộ Viễn Bạch nghe được câu này mới yên tâm, hai mắt giãn ra, lại lần nữa ngủ thϊếp đi.
Thấy người đã ngủ rồi, Đoàn Dự cũng không nán lại lâu nữa, không chút lưu luyến mà xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Y tá nhẹ nhàng đẩy xe thuốc trở về quầy y tá.
"Người vừa nãy là chồng của Lộ Viễn Bạch đúng không, nhìn cũng chẳng thua gì so với người nổi tiếng."
"Chẳng phải phòng bệnh có chuông cấp cứu sao? Vì sao lúc nãy anh ấy lại ra đây tìm người nhỉ?"
Lúc nãy mấy người này tụ tập lại hóng hớt tin vịt của Lộ Viễn Bạch, đột nhiên Đoàn Dự xuất hiện dọa bọn họ nhảy dựng.
Y tá phụ trách truyền dịch cho Lộ Viễn Bạch liền nói: "Lộ Viễn Bạch ngủ say, chắc anh ấy sợ nhấn chuông sẽ đánh thức cậu ta, nên tự mình đi tìm."
Một y tá khác có chút ngạc nhiên nói: "Tình cảm của hai người họ là thật sao, ta còn tưởng đều là cố tình sao tác?"
"Có lẽ không phải đâu, lúc Lộ Viễn Bạch kết hôn bày trí lớn như vậy, tiêu tiền chẳng khác nào đốt giấy."
"Vấn đề là anh sếp kia cũng không thiếu tiền."
"Ta thấy không giống là sao tác, trước lúc ta vào truyền dịch cho cậu ấy, hai người họ còn đang nắm tay, đút cháo cho nhau đó."
"Hai người họ ân ái đến vậy sao, chẳng phải đã kết hôn tận mấy năm rồi à?"
Một y tá đang còn độc thân lên tiếng: "Mấy ngày này đổi thành tôi đến thay băng cho Lộ Viễn Bạch."
"Vì sao vậy?"
"Người đàn ông chắc chắn có bí quyết, ta muốn đến nghe cậu ấy dạy vài buổi."
"..."
Các y tá khác vừa nghe vậy cảm thấy cũng cảm thấy rung rinh "Ngươi buổi sáng, ta buổi chiều."
___________
Lúc Lộ Viễn Bạch tỉnh lại, đã là hơn bảy giờ tối, dư vị của ngày hè chỉ còn sót lại chút tia sáng nhỏ nhoi.
Bên phòng bệnh, Lộ Vãn Phương ngồi ở mép giường bệnh, trong tay cầm một con dao gọt trái cây để gọt vỏ táo.
Lộ Viễn Bạch chậm rãi ngồi dậy.
Lộ Vãn Phương nhìn thấy, ân cần hỏi han: "Thế nào rồi? Vết thương trên người có đau không? Con muốn uống một ít nước không?"
Tai nạn ô tô xảy ra vào hôm nay, phẫu thuật cũng diễn ra vào hôm nay, vết thương không thể không đau, tiểu thiếu gia từ bé đã ốm yếu, vốn dĩ muốn làm nũng với mẹ, nhưng tiềm thức lại buộc miệng nói ra: "Không sao ạ, đỡ hơn nhiều rồi."
Lộ Viễn Bạch nằm trên giường, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ được gắn trên bức tường trắng.
Bảy giờ rồi!
"Mẹ, căn tin của bệnh viện đã đến đưa thức ăn chưa?"
Lộ Vãn Phương còn đang gọt táo: "Đến rồi."
Lộ Viễn Bạch liếm nhẹ môi, nhìn tới nhìn lui phòng bệnh: "Vậy thức ăn đâu?"
"Nhân viên y tế thấy con chưa tỉnh, nên đi rồi."
Lộ Viễn Bạch: Không thể tin được.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Lộ Viễn Bạch lúc này, Lộ Vãn Phương phì cười: "Uy Sâm đã giúp con đi lấy phần ăn mới rồi, có lẽ lát nữa sẽ trở lại."
"Thế ạ". Lộ Viễn Bạch nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó dường như nghĩ tới cái gì, đôi mắt đào hoa sáng lên nhìn sang Lộ Vãn Phương "Mẹ nè, lúc nãy vợ của con đến đây, mẹ có nhìn thấy không?"
Lộ Vãn Phương đem vỏ táo vừa gọt xong bỏ vào giỏ: "Nhìn thấy rồi, bắt gặp lúc A Dự rời đi."
Vừa nhắc đến Đoàn Dự, chiếc miệng nhỏ của Lộ Viễn Bạch đã bắt đầu ríu rít: "Mẹ, vợ của con thật xinh đẹp, trong mấy năm ký ức bị mất đi có phải là con rất cừ không, có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy."
"Mẹ, con và vợ của con quen biết và yêu nhau như thế nào vậy?"
Lộ Vãn Phương cười nói: "Quen biết khi tham gia cùng một bữa tiệc, A Dự đã theo đuổi con".
Lộ Viễn Bạch không quan tâm là ai theo đuổi ai.
Chủ yếu bây giờ cậu cũng đã là người có vợ.
Lúc còn học cấp ba, tính tình Lộ Viễn Bạch mềm mỏng, lại chưa từng nói ra một câu nào khó nghe, luôn có người chê cười cậu sau này không tìm được vợ, nếu như tìm được thì cũng là người bị ức hϊếp.
Lộ Viễn Bạch không phục, bây giờ không chỉ tìm được vợ, mà còn tìm được một người vợ rất xinh đẹp.
Sau đó lại cười, tiếp tục trò chuyện cùng Lộ Vãn Phương.
Khoé miệng Lộ Vãn Phương nở ra nụ cười, cứ như vậy mà lẳng lặng nghe con trai nói chuyện cùng mình.
Giống như trở về lúc Lộ Viễn Bạch còn nhỏ, khi ấy Lộ Vãn Phương vì muốn con trai có một tuổi thơ hạnh phúc, thay vì để Lộ Viễn Bạch học ở trường tiểu học tư nhân dành cho quý tộc, bà chọn một trường công.
Mà mỗi lần tan học, bà cũng chỉ đi bộ đến đón.
Khi đó, Lộ Viễn Bạch chỉ là một chiếc bánh bao nhỏ, trên lưng mang theo cặp sách màu xanh da trời được mẹ mua cho, nhảy nhót từ trong trường học đến bên ngoài trường học, giống y như lúc này, kể cho mẹ nghe những điều mà cậu cảm thấy thú vị.
"Mẹ, con cảm thấy vợ con rất tốt."
Lộ Vãn Phương mỉm cười nhìn cậu: "Con thấy tốt là được."
Đứa trẻ Đoàn Dự tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng rất có trách nhiệm, Lộ Viễn Bạch cùng cậu ấy ở bên nhau, bà cũng vô cùng an tâm.
Lộ Viễn Bạch nghiêng đầu nhìn mẹ của mình: "Mẹ, mấy năm qua mẹ sống có hạnh phúc không?"
Bàn tay đang gọt táo của Lộ Vãn Phương khẽ khựng lại, không ngờ đến đột nhiên Lộ Viễn Bạch lại hỏi về "hạnh phúc".
"Mấy năm qua rất tốt, con cũng rất hiếu thảo, mẹ rất hạnh phúc."
Một tay của Lộ Viễn Bạch nắm chặt ga giường: "Con có khiến mẹ nhọc lòng không?"
Lộ Vãn Phương lắc đầu: "Mấy năm nay con rất tự lập, không có việc gì khiến cho mẹ bận tâm, đã trưởng thành không ít."
Lộ Viễn Bạch nghe xong mới phục hồi nụ cười: "Mẹ sống tốt là được rồi, nghe mẹ sống tốt là con yên tâm rồi."
Đầu mũi của Lộ Vãn Phương bỗng cảm thấy chua xót, mấy năm nay con trai mình đã thay đổi rất nhiều, thành thục cẩn trọng, có thể một mình chống chọi rồi, bây giờ trở về dáng vẻ đơn thuần giống như trước kia, trong lòng Lộ Vãn Phương cảm thấy rất áy náy và khó chịu.
Khoang mũi chua chát, Lộ Vãn Phương sợ Lộ Viễn Bạch lại nói thêm gì nữa, người làm mẹ như bà không kìm lòng được mà khóc ra thì lại mất mặt.
Nhân lúc này, tiện tay đút vội quả táo vừa gọt xong vào miệng Lộ Viễn Bạch.
Có thể là động tác này, khi còn nhỏ đã diễn ra quá nhiều lần.
Lộ Viễn Bạch thuần thục há miệng, cắn một miếng rất lớn.
"Mẹ."
Lộ Vãn Phương thấy con trai mình sờ sờ khoé mắt: "Làm sao vậy?"
"Đột nhiên con cảm thấy táo có vỏ ăn ngon hơn."
"..."