Lục Cẩn Hiên nhìn về phía phòng ăn, ý nghĩ để cô sống chung với mình càng thêm kiên định. Trở lại, thấy trên bàn vẫn còn hơn một nửa thức ăn, anh hỏi:
“Không hợp khẩu vị à?”
“Lục tổng, em không ăn được cái này.”
Vân Mộng cầm đũa gắp lên một miếng tỏi rồi nhìn chằm chằm vào biểu cảm của anh.
Cô hoài nghi, người đàn ông vẫn luôn ra vẻ vô hại này là một ma cà rồng, hoài nghi anh là kẻ đêm đó cắn và uống máu cô! Đêm đó chắc chắn không phải ảo giác!
Nhìn thấu được tâm tư ngốc nghếch của cô, Lục Cẩn Hiên nói:
“Em không ăn được thì bỏ ra đi. Hay là, tôi ăn giúp em?”
Anh đến gần rồi nhẹ nhàng cúi đầu, trước ánh nhìn chăm chú của Vân Mộng cắn vào miếng tỏi kia.
Đầu bếp vì muốn rau được thêm nên đã phi tỏi trước khi nấu, tuy rằng mùi không còn quá nồng nữa nhưng nếu là ma cà rồng thì sẽ rất ghét thứ này mới đúng! Sao anh cứ bình tĩnh như chưa có chuyện gì thế?
Vân Mộng ngơ ra, bị Lục Cẩn Hiên gõ lên trán một cái:
“Ăn nhanh đi rồi cùng tôi đến công ty.”
Cô cười gượng:
“Đi làm cùng nhau như vậy sẽ bị người khác dị nghị, anh đưa em đến chỗ có thể bắt xe buýt là được rồi! Em sẽ góp phần giúp anh giấu kín mối quan hệ này.”
“Tùy em.”
Vân Mộng lén lút rút ra một cái gương, tìm cách chiếu vào người Lục Cẩn Hiên rồi mặt nhăn mày nhó khi phát hiện ra không như những gì mình nghĩ. Cô thật sự bị điên rồi, Lục Cẩn Hiên có thể đứng dưới ánh nắng, có thể thản nhiên ăn tỏi, thậm chí còn có bóng phản chiếu trong gương, vậy nên anh không phải là ma cà rồng, không phải!
Cô ôm một bụng tâm sự nhờ Lục Cẩn Hiên thả xuống ở bến xe buýt, sau đó mới bắt xe đến công ty. Nhớ đến chuyện cửa nhà, cô rầu rĩ:
“Tiếc phòng trọ cũ quá đi, mà cũng may quần áo và vật dụng linh tinh của mình được người chuyển đến nhà của Lục Cẩn Hiên vào tối qua nên sáng nay mới có váy để mặc đi làm.”
Chuyện của Vân Mộng và Lươn Ninh ở công ty khiến mọi người phần nào có cái nhìn khác về Vân Mộng, cô cảm giác được họ chào hỏi mình mà không hề tự nhiên chút nào, ánh mắt né tránh, thậm thà thậm thụt.
Mọi người đều ngứa ngáy muốn nhiều chuyện một chút, thảo luận thêm về Vân Mộng giúp họ xả stress sau giờ làm, nhưng bây giờ thì họ stress vì cấp trên đã thông báo bất kỳ ai dám tung tin đồn nhảm hay nói lung tung sẽ phải đến phòng làm việc của Lục tổng!
Các phòng ban đều có mấy cô gái bất mãn;
“Không tin được có ngày Lục tổng lại lộng quyền như thế, chỉ là tám nhảm cũng bị cấm nữa!”
“Đâu có cấm các người nói chuyện? Chỉ cấm nói bậy thôi mà.” Một người khác cười khẩy. “Với cái bản tính chuyên đi nói xấu người khác đó, sớm muộn gì cũng bị gọi lên trên gặp Lục tổng đấy.”
Bị chặn họng, mấy cô gái đang tức tối về chuyện Vân Mộng càng khó chịu hơn.
Ngày hôm đó diễn ra vô cùng yên bình, cho đến khi một lần nữa có thông báo. Mọi người đều bùng nổ:
“Ôi ôi, Lương Ninh bị gọi đi rồi!”
“Đoán xem chuyện gì vậy? Có phải do hôm đó xích mích với Lương…”
“Suỵt! Im lặng một chút!”
Con người là loài động vật hiếu kỳ nhất, càng cấm, họ càng muốn biết bí mật phía sau. Rất nhiều nhân viên bắt đầu tìm cách đến gần phòng làm việc của Lục Cẩn Hiên.
Lúc này, Lương Ninh vô cùng sợ hãi đứng trước mặt người đàn ông đứng đầu Lục thị, hai tay siết chặt vào nhau. Ả đâu dám ngờ thật sự bị gọi lên đây để chất vấn!
Lục Cẩn Hiên không phải người thiếu suy nghĩ, anh là doanh nhân, cần phải làm ăn. Vậy nên...
“Vì cô từng ra sức cho công ty nên tôi chỉ cảnh cáo cô mà thôi, còn có lần sau, cô sẽ phải cút khỏi Lục thị.”
Ánh mắt của anh quét một lượt trên người Lương Ninh làm ả run rẩy đáp:
“Vâng, tôi biết rồi, xin lỗi Lục tổng!”
“Ra ngoài đi.”
Bị đuổi mà Lương Ninh mừng như bắt được vàng, chân trước vấp chân sau, chạy thẳng ra khỏi phòng làm việc. Không biết có phải do ả tưởng tượng không, ánh mắt vừa rồi của Lục Cẩn Hiên cứ như đâm xuyên qua người ả vậy.