Nơi nào có phụ nữ, nơi đó sẽ có thị phi. Lương Ninh vừa mới bị gọi lên phòng làm việc của Lục Cẩn Hiên chưa đến nửa ngày, toàn bộ người ở Lục thị dường như đều đã biết, tin đồn về thân phận của Vân Mộng lại càng trở thành chủ đề nóng nhất, chẳng qua ai cũng cẩn thận không dám trực tiếp bàn tán, nhưng vẫn khó mà quản cái miệng...
“Chị Lương đáng thương quá, không làm gì cũng trúng đạn.”
“Biết sao được, chúng ta cũng đâu có kỹ thuật giường chiếu tốt.”
Một cô gái thấy bất công thay Lương Ninh:
“Chị cống hiến cho công ty quá nhiều, thật sự, em không hiểu một người mới sao lại được bênh vực như thế.”
Lương Ninh giận nhưng không dám phát, chỉ giả vờ bản thân đang rất ổn:
“Không sao đâu, chị không để bụng, mọi người đừng nói nữa, sẽ bị hiểu nhầm đó.”
Toàn phòng thư ký đều nghiêng về phía Lương Ninh, họ làm việc cùng nhau lâu, ít nhiều vẫn có một chút quan hệ, mà Vân Mộng vừa tới trở thành một miếng mồi ngon để họ cấu xé và công kích.
Trong phòng làm việc, Lục Cẩn Hiên thấy Vân Mộng tập trung gõ phím mà không quan tâm đến chuyện mọi người đồn đãi thì bất mãn nhếch mày:
“Tôi giúp em vậy mà không có phần thưởng gì sao?”
“Hửm? Lục tổng, anh giúp em làm gì cơ?”
Thấy cô hời hợt hỏi lại, anh thành thật đáp:
“Bênh vực em còn gì?”
“Anh làm vậy là đổ thêm dầu vào lửa đó, họ sẽ càng tin chắc rằng em quyến rũ anh để được ở lại công ty, là một con hồ ly tinh hư hỏng!”
“...”
Nhìn khuôn mặt trầm ngâm ghi rõ mấy chữ “ tôi không ngờ lại như thế” của người đàn ông ngồi cách mình không xa, Vân Mộng cảm thấy bất lực:
“Anh chẳng hiểu phụ nữ gì cả, việc anh làm đã đẩy sự ghen tỵ của họ từ mức 50% lên 80% rồi đó, giờ ai cũng nghĩ chúng ta có mối quan hệ mờ ám.”
Lục Cẩn Hiên sau khi làm sai vẫn bình tĩnh như thường:
“Vốn là mối quan hệ đó, nếu không, tôi công khai em là bạn gái tôi?”
“Đừng!” Vân Mộng vội kêu lên, cô còn muốn sống yên bình đến khi kết thúc hợp đồng với Lục thị, anh mà làm vậy thật, họ sẽ càng soi mói cô! Aaaa, thật là mệt mỏi!
Lục Cẩn Hiên không tiếp tục nói vấn đề này nữa, mà đột nhiên dặn dò cô:
“Được rồi, tôi muốn nói với em một chuyện quan trọng, Lục Tử Tiệp là em trai tôi, thằng nhóc đó nổi danh là tra nam, nếu nó rủ em ra ngoài thì đừng đi.”
Không cản được em trai theo đuổi Vân Mộng, nhưng cô là người phụ nữ của anh, là tình nhân bí mật đã ký hợp đồng bao dưỡng, yêu cầu này chắc không thành vấn đề.
“Thật sự là anh em à?” Vân Mộng cũng đã đoán được phần nào từ những gì mình biết, không còn quá ngạc nhiên nữa, nhưng mà… “Sao anh lại nói em trai mình là tra nam chứ?”
Lục Cẩn Hiên đáp:
“Vì nó là tra nam.”
Có ai đi nói xấu người thân một cách trắng trợn và bình tĩnh như Lục Cẩn Hiên không? Nhìn mặt Lục Tử Tiệp vô cùng ngây thơ, ngọt ngào, tuy rằng cách hành xử có hơi nhiệt tình quá mức, nhưng trực giác nói cho Vân Mộng biết Lục Cẩn Hiên đang vu oan giá họa cho đứa em trai nhỏ kia, lý do là gì thì cô không rõ, chắc quan hệ giữa họ không tốt lắm?
Suy nghĩ của Vân Mộng càng bay càng xa, đột nhiên nghĩ đến chuyện mỗi người mua một căn biệt thự ở khu Pandora. Một người một căn! Cả hai có thể ở cùng nhau, thế sao còn tách ra như vậy? Câu trả lời chắc chắn là…
“Anh và em trai có vấn đề gì với nhau sao?”
“Không có.”
Ha ha, tin anh mới là lạ! Vân Mộng chống tay nhìn anh bằng ánh mắt hiểu rõ, rồi còn cười tủm tỉm:
“Tử Tiệp rất tốt, cậu ấy không phải loại người lừa gạt tình cảm của phụ nữ đâu.”
Có đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữ hoạt động rất năng suất đó, vừa tiếp xúc vài lần là hiểu được bản chất của người ta rồi.
“Tử Tiệp?” Lục Cẩn Hiên ngẩng đầu lên nhìn cô tình nhân nhỏ nào đó, trong lòng khó chịu. Bọn họ mới tiếp xúc bao lâu mà gọi tên thân mật như vậy rồi? Còn cô, trừ ngày đó ở trên giường ra thì luôn gọi anh “Lục tổng” đầy khách sáo.
Vân Mộng hoàn toàn không nghĩ đến câu nói vô tình của mình đã khiến sự ghen tỵ trong lòng Lục Cẩn Hiên chạy thẳng lên đỉnh, anh đứng lên, đi về phía cô:
“Tôi không phải đang tâm sự khuyên bảo em, mà là ra lệnh! Không được tiếp xúc với Tử Tiệp nữa!”
Vân Mộng thấy anh tới gần thì nghiêng người về phía sau, cô vẫn có chút khó hiểu:
“Trong điều khoản không nói đến việc này, chỉ là xã giao thôi mà. Hơn nữa, Tử Tiệp thật ra rất tốt bụng...”
“Tôi là anh trai của Tử Tiệp, chẳng lẽ không hiểu nó bằng em sao?”
Lục Cẩn Hiên đặt hai tay lên bàn, nhốt Vân Mộng trong vòng tay của mình, sau đó không cho cô tiếp tục nói, cúi đầu hôn cô.
…
Ở một nơi nào đó bên ngoài, thiếu niên tóc vàng vừa đi vừa hắt hơi liên tục:
“Ắt xì! Mẹ nó, ai dám nói xấu mình?”