Bị một con dao ghim sâu vào ngực sẽ có tình trạng như vậy sao? Vân Mộng không rõ, bởi vì cô chưa từng nhìn thấy người nào còn sống sau khi ăn trọn một dao vào trái tim cả. Tử Tiệp là người đầu tiên.
Từ cái đêm cô bị gã đàn ông lạ mặt tóm lấy và nhìn thấy đôi mắt màu máu của hắn ta, cô đã nghi ngờ rằng trên thế giới này thật sự tồn tại những sinh vật kỳ bí như ma cà rồng. Và sau sự kiện mà cô trải qua cùng Lục Tử Tiệp, niềm tin vào sự tồn tại của huyết tộc càng vững chắc hơn.
Cô đến gần giường, muốn ngồi xuống để nhìn kỹ cậu ấy một chút, nhưng vừa mới lại gần, Lục Tử Tiệp đang nằm im lìm đột nhiên mở mắt ra. Một đôi mắt màu máu đỏ sẫm đang nhìn chằm chằm vào cô!
Vân Mộng sợ hãi giật lùi về sau, nhoáng một cái, Lục Tử Tiệp đã bật dậy từ trên giường và nhào về phía cô như thể sư tử vồ mồi.
Khoảnh khắc răng nanh nhọn hoắt của Lục Tử Tiệp lướt qua tầm mắt Vân Mộng và chuẩn bị cắn vào cổ cô, cơ thể của cậu đột nhiên dừng lại giữa không trung, cô thì ngã ngồi xuống đất.
Bên tai cô vang lên giọng nói uy nghiêm của Lục Cẩn Hiên:
“Tử Tiệp, kiểm soát bản thân cho tốt vào.”
“Không… Không thể nào.” Vân Mộng lắp bắp, quay đầu nhìn về phía Lục Cẩn Hiên.
Lúc này, anh vươn một tay về phía Lục Tử Tiệp, nhẹ nhàng đẩy cậu về phía giường, sau đó quay sang nhìn Vân Mộng.
Vân Mộng trông thấy đôi mắt quen thuộc mà mình đã mơ thấy vô số lần trong hai tháng qua, cơn ác mộng tối đêm đó bỗng nhiên hiện lên, hình ảnh của người đàn ông lạ mặt kia và Lục Cẩn Hiên dần dần đan xen vào nhau. Cô sợ, cô muốn chạy, muốn rời khỏi nơi này nhưng cơ thể không nghe theo sự chỉ thị của não bộ, hai chân mềm nhũn ra.
Nhìn thấy cô bày ra dáng vẻ kinh hãi đó, trái tim của Lục Cẩn Hiên như bị ai hung hăng bóp chặt lấy. Ánh mắt này anh đã từng thấy qua một lần, khi cô tình nhân đầu tiên của anh phát hiện ra bí mật về anh cũng nhìn anh như thế. Anh còn nhớ kỹ cô ta mắng anh là đồ quái vật đáng ghê tởm...
Anh đắp lại chăn cho Lục Tử Tiệp, quay lưng về phía Vân Mộng và hỏi:
“Sợ?”
“K-Không…”
Vân Mộng vừa nói vừa run, cô rõ ràng đang sợ. Tuy rằng không thấy được biểu cảm trên mặt Lục Cẩn Hiên, nhưng bóng lưng gầy của anh lại như đang nói cho cô biết anh cô đơn và thất vọng đến nhường nào.
Vân Mộng từ từ bò dậy, nhìn Lục Cẩn Hiên đứng lặng người bên cạnh giường, cô khe khẽ gọi:
“Cẩn Hiên.”
“Ra ngoài.”
Giọng nói của anh trở nên lạnh lùng xa cách khiến Vân Mộng rất khó chịu. Cô còn định nói chuyện với anh cho ra lẽ thì cơ thể đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, một lực đẩy vô hình trực tiếp đẩy cô ra ngoài, cánh cửa cũng tự động đóng sầm lại.
Vân Mộng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, việc cô sợ hãi đã làm tổn thương Lục Cẩn Hiên rồi sao?
Cô bước tới định gõ cửa, tay mới giơ lên đã bị ai đó từ phía sau bắt lấy.
“Mẹ kiếp! Con ả này biết chuyện Cẩn Hiên là huyết tộc rồi!”
Sắc mặt của quản gia và hai người đàn ông còn lại đều trở nên nghiêm trọng. Đối với huyết tộc, chuyện nguy hiểm nhất chính là để lộ ra hành tung của bản thân.
Cô gái đến đây thăm Tử Tiệp có thính lực vô cùng tốt, chuyện Vân Mộng và Lục Cẩn Hiên vừa nói đã truyền ra ngoài thông qua khe cửa, cô ta nghe không sót một chữ!
Vân Mộng giờ mới ý thức được hóa ra cả đám người này đều là huyết tộc, cô không sợ Lục Cẩn Hiên làm hại mình, vì nếu anh ấy muốn giết cô thì cô đã chết lâu rồi, nhưng mấy kẻ xa lạ này sẽ làm gì cô thì rất khó nói! Sắc mặt cô tái đi:
“Các người muốn làm gì?”
Quản gia của Lục Tử Tiệp tiến lên túm lấy hai tay cô rồi nói:
“Mang cô ta đi, tôi sẽ tiến hành tẩy ký ức.”
Tẩy ký ức? Vân Mộng nghe xong mà sợ hết hồn, vội giãy ra:
“Không! Buông tôi ra! Các người không được làm vậy!”
Vân Mộng nghĩ đến việc sẽ không còn nhớ gì về Lục Cẩn Hiên mà trong lòng bất chợt đau nhói. Mặc dù lần đầu gặp mặt không có ấn tượng tốt về anh, nhưng mấy ngày qua anh đối xử với cô vô cùng ân cần, săn sóc. Cho dù là huyết tộc thì sao? Cô căn bản không quan tâm!
Trong quá trình bị quản gia kéo ra ngoài, Vân Mộng không ngừng phản kháng, cố gắng giãy giụa:
“Đừng, cầu xin các người, tôi sẽ không làm hại Cẩn Hiên, tôi sẽ giữ bí mật cho anh ấy!”
Cô gái duy nhất trong đám huyết tộc vươn tay ra bóp miệng Vân Mộng, cười khẩy một tiếng:
“Nhân loại các người đều rất bỉ ổi, cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao? Cô cứ yên tâm, quá trình tẩy ký ức không hề đau đớn chút nào, chỉ là tỉ lệ biến thành một kẻ đần rất cao, còn có, không hợp tác sẽ dễ chết lắm, biết chưa?”
Vân Mộng thấy sống lưng lạnh toát khi bị người phụ nữ kia chạm vào, từ trong đôi mắt đen láy của cô ta, cô nhìn ra được sát ý mãnh liệt!