Lát sau, xe cứu thương rất nhanh đã đến nơi, Vương Khánh được đưa lên cáng, bác sĩ tập trung cầm máu và nỗ lực giúp hắn thở trở lại, thoáng chốc trước cửa công ty liền tập trung một đám đông.
Khi Vân Mộng nhận được tin Vương Khánh nhập viện, cô cũng sợ hết hồn. Vừa rồi hắn còn đến chỗ cô lấy tài liệu và tỉnh táo nói chuyện với cô kia mà, sao đột nhiên lại thế?
Cô vội vàng vứt hết công việc sang một bên rồi chạy đến phòng thư ký. Lúc cô ra tới hành lang thì Vương khánh đã được nâng đi, cô chỉ kịp nhìn thoáng qua gương mặt trắng bệch của hắn.
Vân Mộng tóm lấy một nhân để hỏi:
“Chuyện gì thế? Tôi nghe nói cậu ấy bị ngất thôi mà!”
Tay cô run không ngừng, cho dù trước đó từng thấy cảnh mấy người gặp tai nạn chết trên đường nhưng họ đều là kẻ thù của Lục Cẩn Hiên nên cô không có cảm giác mãnh liệt như bây giờ. Cách đây nửa tiếng Vương Khánh còn khỏe mạnh chào hỏi cô, vậy mà bây giờ đã sống chết không rõ, sự xoay chuyển này quá tàn nhẫn, cô không chấp nhận được.
“Tôi không biết, cậu ấy đang làm việc thì đột nhiên bị chảy máu mũi rồi ngã xuống sàn và nôn ra máu!” Người bên cạnh chứng kiến cũng đã sợ đến mất hồn.
Vương Khánh bị đưa đi rồi, mọi người cũng dần trở về vị trí, nhưng vết máu còn chưa được dọn sạch, họ không cách nào tập trung nổi, luôn miệng bàn tán.
Dưới sảnh tầng trệt có một số người đang đi ra ngoài trở về thì thấy cảnh tượng đẫm máu của Vương Khánh, Phùng Linh An cũng nằm trong số đó. Cô nàng hoang mang đi lên lầu, lúc bắt gặp Vân Mộng liền hỏi:
“Chị, Vương Khánh làm sao thế?”
Vân Mộng mím chặt môi, lắc đầu. Trong lòng cô lúc này đang rất loạn, vẫn chưa hoàn hồn được sau sự việc vừa rồi. Cô còn chưa kịp nói với hắn là mình sẽ tham gia vào chuyến du lịch nữa, hy vọng hắn không sao, cầu mong hắn khỏe mạnh trở lại!
Thấy Vân Mộng sắp đi, Phùng Linh An chạy đến bên cạnh, cảm thán:
“Vừa nãy em còn thấy cậu ấy với chị Lương nói chuyện mà…”
Vân Mộng hơi khựng lại:
“Khi nào? Em nghe thấy họ nói gì không?”
“Không ạ. Em chỉ thấy chị Lương đưa cho cậu ấy một cốc cà phê thôi.”
Sống lưng Vân Mộng lạnh ngắt, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng khiến cô sợ run. Cô chào Phùng Linh An một tiếng rồi xoay người đi về phía chỗ của Vương Khánh, mở cửa bước vào trong. Cảnh sát cũng đã đến nơi và đang điều tra sự việc, họ nghi ngờ Vương Khánh bị hạ độc.
Phòng làm việc tạm thời bị phong tỏa, Vân Mộng bỏ dở mọi thứ để đến nhìn xem.
Cảnh sát tìm thấy một cốc cà phê đáng nghi trên bàn làm việc của Vương Khánh, ngoài ra không còn thứ gì khác. Vậy nghĩa là, Vương Khánh đã không qua khỏi rồi sao?
Chân Vân Mộng mềm nhũn, cô lảo đảo tựa vào bên cửa, nhìn chằm chằm vào vị trí mà Vương Khánh đã từng ngồi. Mấy ngày trước hắn còn vui vẻ rủ cô đi du lịch, còn chưa được nghỉ lễ, sao bây giờ lại như vậy? Cốc cà phê kia là Vương Khánh uống thay cô? Vậy chẳng phải chính cô đã vô tình hại chết một người vô tội hay sao?
Vân Mộng mới nghĩ đến đó thì nhận được điện thoại, phía bệnh viện báo tin Vương Khánh đã qua đời, pháp y đang khám xét, nhờ công ty phối hợp điều tra.
“Không… Không thể nào…”
“Cô Vân, hiện pháp y suy đoán cậu ấy bị trúng độc, nhưng cụ thể là gì vẫn cần thời gian xác nhận thêm.”
Tay cô run rẩy che miệng, lắp bắp đáp:
“T-Tôi hiểu rồi.”
Vân Mộng loạng choạng đi ra ngoài, cầm điện thoại mà ngón tay không ngừng run lẩy bẩy. Cô gọi cho Lục Cẩn Hiên, anh vừa bắt máy đã lên tiếng dặn dò cô:
“Chuyện của Vương Khánh tôi đã biết rồi, bây giờ tôi không về được, em giúp tôi thông báo cho mọi người trong phòng thư ký nghỉ và ở lại phối hợp điều tra đi.”
“Cẩn Hiên…”
Giọng của cô mang đầy tâm sự, Lục Cẩn Hiên thở dài thật khẽ, anh nghe thấy cô khóc nói:
“Là em hại chết cậu ấy…”
Vân Mộng không kiềm được mà rơi nước mắt, cốc cà phê kia đáng lý ra là dành cho cô, nhưng cô đã từ chối, khiến Vương Khánh vô tội thay cô chịu chết.
“Không phải lỗi của em, đừng khóc, anh biết em không cố ý.”
“Em thật sự không cố ý, nhưng chung quy em cũng có lỗi…” Vân Mộng cắn chặt môi, nghẹn ngào không nói tiếp được.
Vương Khánh còn cả một tương lai phía trước, đột nhiên bị dây vào chuyện này rồi chết thảm, cô có làm thế nào cũng không bù đắp cho gia đình cậu ấy được!
Tiếng khóc của cô như xé rách tim gan Lục Cẩn Hiên, anh lặng người rất lâu mới lên tiếng:
“Cậu ấy ra đi không phải là lỗi của em, là lỗi của người đã hạ độc. Vân Mộng, em phải tỉnh táo lại, bây giờ người muốn hại chết em vẫn còn đang ở đó!”
Vân Mộng biết bây giờ bản thân phải không nên lơ là mất cảnh giác, hơn nữa cô biết người phía sau rất có thể là Lương Ninh, đưa tay lau nước mắt rồi run giọng nói:
“Được, em sẽ gọi lại cho anh sau...”