Tắt điện thoại đi, Vân Mộng dùng tay một lần nữa lau sạch sẽ nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong. Một vị cảnh sát trung niên nhìn về phía cô, đi đến gần và nói với cô:
“Cô Vân, tôi cần gặp những người đã tiếp xúc với Vương Khánh trước khi cậu ấy gặp chuyện không may để lấy lời khai. Phiền cô giúp tôi gọi họ đến.”
Vân Mộng gật đầu:
“Tôi sẽ gọi họ đến đây ngay.”
Cô dựa theo lời của cảnh sát, gọi những người ở hiện trường qua để lấy lời khai. Mọi người đều tập trung xung quanh nên không mất nhiều thời gian, chỉ còn thiếu mỗi Lương Ninh đang ở bên ngoài nói chuyện với khách hàng.
Sau khi mọi người đã được thẩm vấn, Vân Mộng cũng được gọi đến. Cô thành thật khai báo:
“Trước đó cậu ấy có cầm cốc cà phê đến mời tôi uống, nhưng vì tôi không thể uống những thứ có caffeine nên đã từ chối, sau đó thì tôi không ra khỏi phòng làm việc.”
Bên cạnh việc lấy lời khai, cảnh sát cũng đã xem những đoạn video trích từ camera để đối chiếu, quả thật ban đầu Vương Khánh có cầm cà phê đến chỗ Vân Mộng, nhưng rất nhanh đã rời khỏi. Người duy nhất bị tình nghi là Lương Ninh bấy giờ lại không có mặt.
Chừng mười phút sau, Lương Ninh mới thất hồn lạc phách trở lại công ty. Cảnh sát đưa ả đến một phòng kín để lấy lời khai, vừa đối mặt với người đàn ông thẩm tra kia là ả đã sợ không nói được gì, trên mặt viết rõ mấy chữ “vừa làm việc xấu”.
Lương Ninh trước khi đến đây có nhận được tin nhắn bảo ả yên tâm, nhưng yên tâm thế quái nào được khi Vương Khánh chết rồi? Ả không ngờ được thứ thuốc bột kia hóa ra lại dùng để giết người! Mẹ kiếp! Ả đâu muốn làm thế chứ!
Nội tâm Lương Ninh tranh đấu dữ dội, tội danh cố ý giết người sẽ phải ở tù bao nhiêu năm? Không, ả không muốn đi tù!
Lương Ninh im thin thít trước từng câu hỏi của vị cảnh sát kia, bất kể ông ta nói gì, ả cũng câm như hến.
“Tôi hỏi lại lần nữa…”
Ngay lúc ông ta sắp nổi điên, cửa đột nhiên vang lên âm thanh cộc cộc, bên ngoài vọng vào giọng của cấp dưới:
“Đội trưởng, tôi có việc cần báo cáo.”
Ông đứng lên, ra ngoài nghe xem rốt cuộc là chuyện gì, ông đang định đưa Lương Ninh về đồn để thẩm vấn kỹ càng hơn. Người phụ nữ này thật cứng đầu cứng cổ, nhân chứng đã có, chỉ còn chờ vật chứng được kiểm tra nữa thôi là sẽ có thể định tội cô ta rồi.
Cấp dưới ấp úng nói:
“Báo cáo, trong cốc cà phê kia không có bất kỳ chất độc hại nào cả.”
“Cái gì?”
“Thưa sếp, đã có kết quả cuối cùng rồi. Cái chết của Vương Khánh không liên quan gì đến người khác, là tự cơ thể có bệnh…”
Câu nói này vừa ra, sắc mặt của vị đội trưởng kia tối sầm lại. Gần đây trong khu vực vẫn luôn có những cái chết vô cùng kỳ quái, ông đã nhiều lần không tìm được thủ phạm, cũng không tìm được chút xíu manh mối nào, cái vị trí đội trưởng này sắp bị người ta cướp mất rồi. Bây giờ ông có cảm giác vô cùng bất lực.
...
Vân Mộng ở bên ngoài trấn an mọi người, ai nấy đều sợ hãi và lo lắng vì nhìn thấy đồng nghiệp ngã xuống ngay bên cạnh. Kết quả cuối cùng mà họ nhận được là Vương Khánh bị bệnh. Bệnh gì có thể khiến người ta chết bất đắc kỳ tử như thế? Không một triệu chứng! Chẳng may họ cũng dính phải thì làm sao?
Trước khi rời đi, đội trưởng dẫn theo người của mình đến hiện trường kiểm tra thêm lần nữa, ông vẫn cảm thấy đây là một vụ giết người! Nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm được chứng cứ.
Mất mấy phút sau, Lương Ninh mới run lẩy bẩy đi tới chỗ mọi người. Nhìn thấy biểu cảm chột dạ của ả, Vân Mộng nhíu mày.
Một người quan tâm hỏi ả:
“Chị Lương, chị không sao chứ? Nhìn mặt chị kém sắc quá.”
“Chị không sao, chỉ là hơi sốc…” Nói rồi, Lương Ninh rưng rưng nước mắt.
Vân Mộng siết chặt nắm tay, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía Lương Ninh. Người phụ nữ này đúng là giả mù sa mưa! Trực giác nói cho cô biết chính Lương Ninh đã động tay động chân vào cốc cà phê kia, muốn cho cô uống, bởi vì ở công ty này chỉ có ả là ghét cô nhất.
Sau khi cảnh sát rút đi, mọi người cũng lục tục ra về, ai nấy đều tự nhủ phải đi bệnh viện khám sức khỏe thường xuyên để tránh bị bệnh mà không hay biết.
Lương Ninh bị Vân Mộng giữ lại khi muốn rời khỏi phòng làm việc.
“Em có gì muốn nói với chị à?”
“Chị không có một chút tình người nào sao?” Vân Mộng trực tiếp hỏi: “Hại chết một người vô tội như thế, không sợ lương tâm cắn rứt? Chị còn ở đây vờ vịt?”
“Em sao thế? Chị không hiểu em đang muốn nói gì cả.” Lương Ninh yếu ớt đáp.
Vân Mộng nhìn người phụ nữ trước mắt, đột nhiên cảm thấy chẳng có pháp luật nào trừng trị được kẻ khốn như ả ta, ở tù cũng quá nhẹ nhàng. Cô buông tay ra, sau đó nói với Lương Ninh:
“Tôi không biết thuốc mà cô bỏ vào trong cà phê là từ đâu có được, nhưng tôi nhất định sẽ không để yên cho cô đâu.”
Cái chết của Vương Khánh trở thành một sự đả kích rất lớn đối với Vân Mộng, cô đau lòng không thôi, thề sẽ không để thủ phạm thật sự nhởn nhơ như chưa có việc gì xảy ra như vậy.