Ngày Lục thị tổ chức chuyến đi du lịch cho kỳ nghỉ, Vân Mộng đã nhận được tin nhắn xin lỗi từ gia đình Vương Khánh. Cô đột nhiên nhớ đến khuôn mặt tươi cười của Vương Khánh khi mời cô đi chơi cùng, trong lòng đau nhức. Cho dù Lương Ninh bị bỏ tù thì cũng không thể khiến hắn hồi sinh, hắn đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này rồi.
Khép mắt lại, Vân Mộng hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Trên chiếc xe buýt rộn rã tiếng nói cười của các nhân viên khác, còn riêng cô thu mình trong góc, nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm nay định sẵn sẽ là một ngày không bình yên.
Phùng Linh An từ phía trên chen xuống ngồi cạnh Vân Mộng, cười nói:
“Chị cuối cùng cũng đi rồi, em cứ nghĩ chị không thèm đến cơ.”
“Ừ.” Vân Mộng lạnh nhạt đáp.
Thấy cô im lặng, Phùng Linh An cũng biết điều không nói thêm gì.
Buổi trưa mọi người chia nhau dựng trại và vào rừng đốn củi rồi mang tới ven hồ để buổi tối làm tiệc, họ mang theo rất nhiều đồ ăn chuẩn bị sẵn. Khu vực này ban ngày vô cùng sáng sủa và mát mẻ, nhưng đêm đến, Vân Mộng cảm giác được sự âm u tĩnh mịch, sau lưng giống như có ai nhìn chằm chằm.
Cô mặc một bộ đồ thể thể thao đơn giản, áo khoác dày bên ngoài không đủ giữ ấm. Mọi người vây quanh lửa trại để trò chuyện, còn cô thì lo lắng suốt đêm. Cô cũng chẳng rõ đám người Lục Ảnh sẽ đến đây hay không.
Tối đó, mọi người chia cặp để đi ngủ, hai người một lều bạt. Phùng Linh An vui vẻ bám lấy Vân Mộng:
“Em có thể ngủ cùng chị không?”
“Tùy em.” Cô mỉm cười có lệ rồi nằm xuống.
Lục Cẩn Hiên hôm nay cũng sẽ đến, dù biết anh nhất định không để cô bị thương tổn gì, nhưng cô vẫn vô cùng cảnh giác.
Khi mọi người đã ngủ say, khu vực cách đó chừng một cây số đột nhiên vang lên những tiếng di chuyển sột soạt. Vô số những kẻ mặc áo choàng đen lướt nhanh về vị trí của họ, có kẻ ở trên cây, có kẻ chạy dưới đất, cách họ di chuyển trông rất quỷ dị.
Đi đầu là một người phụ nữ xinh đẹp, ánh trăng trên đỉnh đầu rọi xuống làm lộ đôi mắt đỏ rực của cô ta.
Đúng lúc cô ta đang lao tới trước, giọng nói mang theo sự uy hiếp cực lớn vang lên giữa không trung, người nào đó đang gọi tên cô ta:
“Lục Ảnh.”
Lục Ảnh dừng bước, đám đông phía sau cũng loạt soạt dừng lại, ngửa đầu nhìn lên.
Lục Cẩn Hiên mặc đồ thể thao màu đen đứng trên một cành cây mỏng, từ phía trên quan sát bọn họ. Anh chỉ mới gọi tên Lục Ảnh cũng đã khiến máu trong người cô ta chảy nhanh hơn, nhất thời chùn chân.
Lúc còn nhỏ hai người từng sống chung một thời gian, Lục Cẩn Hiên và Lục Ảnh cũng xem như anh em họ có chút thân thiết, nhưng lớn lên một chút, anh đã rời khỏi Lục thị và vào thành phố sống. Tình cảm giữa họ dần dần tiêu thất, không còn được như trước nữa. Lục Ảnh ngẩng đầu nhìn anh, nghiến răng ken két:
“Anh biết em sẽ tới?”
Lục Cẩn Hiên không nói gì, Tần Mạch đã từ trong bụi cây bước ra:
“Đoán trúng rồi, cô thật sự dám tới đây.”
“Thợ săn?” Lục Ảnh tái mét mặt mũi, tức giận trừng Lục Cẩn Hiên. “Anh dám cấu kết với thợ săn bán đứng đồng loại?”
Cô ta không ngờ được Lục Cẩn Hiên lại trở thành tay sai cho gã đàn ông trước mắt! Gã này suýt chút nữa đã giết chết cô ta. Là những huyết tộc bên ngoài cứu lấy cô ta, cho cô ta địa vị cao cả trong tổ chức. Huyết tộc nên như thế, cao quý, thiện chiến, không nhu nhược trước con người!
Lục Ảnh gần như bị tẩy não bởi đám huyết tộc khác. Cô ta giơ tay lên, ra hiệu cho những kẻ phía sau:
“Tử chiến!”
Đám huyết tộc kia đều rất khát máu, lập tức ồ ạt xông lên.
Tần Mạch hai tay hai khẩu súng bạc, huýt sáo một tiếng, phía sau cũng có một đám thợ săn chuẩn bị kỹ càng lao ra. Mỗi một người đều đeo túi thơm át mùi cơ thể, vậy nên những huyết tộc này khá bất ngờ vì số lượng thợ săn mai phục tại chỗ! Chỉ là tên đã lên nòng, họ bắt buộc phải bắn ra!
Hai bên đồng thời lao vào nhau, tiếng súng nổ và tiếng gào của huyết tộc nổ tung giữa đêm yên tĩnh.
Lục Cẩn Hiên đã hứa với các chú sẽ mang Lục Ảnh về, mục tiêu chỉ có một, vì vậy anh thả người nhảy từ trên cao xuống, chớp mắt liền chụp vào vai cô ta.
Đối với tổ chức huyết tộc bên ngoài vòng pháp luật, Lục Ảnh là một vũ khí quan trọng, sao chúng có thể để anh dễ dàng mang cô ta đi như thế?
“Chết đi!”
Gần như cùng một lúc, có ba huyết tộc lao về phía Lục Cẩn Hiên với ý đồ cướp lại Lục Ảnh.
Bàn tay đặt trên vai Lục Ảnh cứng như sắt thép, áp lực cực lớn truyền tới làm cô ta khụy cả một chân xuống, trực tiếp quỳ ở trước mặt Lục Cẩn Hiên. Ngẩng đầu nhìn lên, Lục Ảnh phát hiện đôi mắt màu máu đậm đặc của anh đang quan sát mình mà hoảng hốt. Sao lại thế này? Cô ta đang run sợ chỉ bởi một ánh mắt của anh?
Lục Cẩn Hiên còn không thèm động đậy, ba huyết tộc bên cạnh đã bị một lực kéo vô hình làm cho cứng đờ, móng vuốt chỉ cách anh chừng một xen-ti-mét nhưng không cách nào chạm vào được thân thể anh. Anh nói với Lục Ảnh:
“Em nên cảm thấy may mắn vì em họ Lục.”
Tay phải Lục Cẩn Hiên dùng sức bóp chặt, một màn làm tất cả những kẻ ở đấy chấn động hiện ra. Ba tên huyết tộc xung quanh anh đột nhiên bị xoắn ép thành nhiều mảnh nhỏ, máu tươi văng ra khắp nơi tạo thành cảnh tượng vô cùng kinh khủng, có vài giọt còn rơi trên khuôn mặt ngỡ ngàng của Lục Ảnh.
Lúc đó, Lục Ảnh mới biết rằng anh họ của mình là một huyết tộc như thế nào. Anh không hề nhu nhược!