Vân Mộng theo đà vòng tay qua cổ anh, bầu ngực lớn đập vào trên cơ ngực rắn chắc, hai gò má của cô nóng hổi, miệng ấp úng không nói được câu nào đàng hoàng:
“Anh làm gì… Đang là buổi trưa mà…”
“Bởi vì là buổi trưa nên nắng nóng.” Anh hơi nhích người, dùng nơi cứng rắn nào đó cọ vào bụng cô. “Nó cũng nóng, cần ngâm nước.”
Trước lời mời gọi trắng trợn của anh, Vân Mộng không có cách nào từ chối. Một lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn của cô. Từ trong bồn tắm ra đến bên ngoài, cô không ngừng bị anh ma sát vào nơi đó, ngay cả khi anh ôm cô di chuyển đến dưới vòi hoa sen, hạ thân hai người vẫn luôn khít khao dán lấy nhau.
Lục Cẩn Hiên đè Vân Mộng lên tường, hai tay nâng đùi cô rồi luật động. Từng cái hôn rơi xuống trên cổ và trước ngực làm đầu óc cô mơ màng, giữa hai chân tích không biết bao nhiêu là nước, theo động tác của anh nhỏ giọt xuống sàn.
“A… Cẩn Hiên, sâu quá…”
Vân Mộng đột nhiên kêu lên, khi anh dùng lực đâm sâu vào trong, cô có cảm giác vừa đau vừa thích. Vừa muốn anh rời khỏi, vừa muốn anh tiến tới một chút nữa. Khoái cảm dần dần khiến cô mất đi sự kiềm chế, tiếng kêu của cô to dần lên, đã không còn là nhỏ giọng chịu đựng nữa.
Âm thanh bên trong nhà tắm vang hơn bên ngoài rất nhiều, tiếng cơ thể va chạm lọt vào tai cô một cách rõ ràng, từng đợt từng đợt kéo đến giống như sóng sau xô sóng trước, dồn dập khiến cô khó có thể chịu được.
“Ưm… Dừng một chút, em chịu không nổi nữa…”
“Không chịu nổi nữa? Hay là đổi tư thế khác?”
Lục Cẩn Hiên nghĩ người trong lòng bị mỏi, vì vậy thả cô xuống, lần này lại để cô quay mặt vào tường. Vân Mộng chống hai tay lên tường, lúc lắc đầu:
“Không phải, ý em là… A, anh từ từ… Ư…”
Lời muốn nói ra khỏi khỏi miệng đều biến thành những tiếng rên vụn vặt, đứt quãng, cô phát hiện mình thật sự không chịu được. Đặc biệt là khi anh từ phía sau tiến vào, so với vừa rồi còn vừa sâu vừa nặng, mỗi một lần đánh tới đều khiến cơ thể cô run lên.
Hơi thở của Lục Cẩn Hiên lúc này vì quá phấn khích mà trở nên hỗn loạn, anh áp sát vào tấm lưng trần của Vân Mộng, ôm chặt eo cô, động tác mỗi lúc một nhanh. Vân Mộng có thể cảm giác được phần cơ bắp săn chắc trên ngực và bụng anh đang cọ xát vào lưng mình.
Lục Cẩn Hiên cắn lên bờ vai gầy của cô, nói:
“Đưa tay cho anh.”
Lúc này Vân Mộng đâu còn biết gì nữa, hai mắt mông lung vươn tay về phía sau. Lục Cẩn Hiên túm lấy hai tay cô rồi đứng thẳng người lên, tư thế ấy khiến cơ thể cô bị kéo căng ra, vì thấp thỏm lo sợ mình sẽ ngã, bên dưới của cô tự động thít chặt lại.
Lục Cẩn Hiên bị ép hít một hơi thật sâu, đột nhiên dừng động tác. Anh trầm giọng nói với cô:
“Em đừng kẹp chặt quá, anh sắp không giữ được rồi.”
Vân Mộng đang chìm trong dục vọng cũng giật mình khi nghe đến đó, vội dặn dò:
“Không được….” Bắn vào trong!
Lời mới ra một nửa thì đợt tấn công mới dữ dội hơn lại đến, Lục Cẩn Hiên thúc mạnh hông khiến cô nức nở khó nói thành lời. Trong cơn kích tình, cô cũng chỉ có thể an phận để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Lục Cẩn Hiên trước kia muốn đưa vào hết thì rất khó khăn, lúc đó còn dùng bao khiến anh bị đau, nhưng bây giờ Vân Mộng ướt đẫm, độ trơn tuyệt hảo làm anh dễ chịu khó mô tả thành lời. Chỗ da thịt tiếp xúc nóng như thiêu đốt, nơi đó bị vây chặt chẽ, mỗi một lần di chuyển đều có thể cảm nhận được những nếp gấp mềm mại cọ qua cọ lại trên thân gậy.
Anh đột nhiên cúi đầu, hãm lại bản thân, vừa ra vào với tốc độ nhè nhẹ vừa hỏi Vân Mộng:
“Em có sợ không?”
“Sợ cái gì… ưm…”
“Em có sợ không, nếu có thai?”
Lý trí kéo Vân Mộng trở lại, cô bừng tỉnh, sau đó run run hỏi anh:
“Sẽ ra sao nếu một người thường mang thai con của huyết tộc?”
“Sức khỏe suy giảm rất nhanh, sau khi sinh xong sẽ mau chóng già đi.”
Vân Mộng im lặng suy nghĩ, cô yêu Lục Cẩn Hiên, vì vậy muốn được ở bên cạnh thật lâu thật lâu, nếu cô chết sớm, sẽ phải rời khỏi anh, và bỏ lại mẹ cùng em trai… Suy cho cùng, cô còn rất nhiều thứ chưa hoàn thành.
Cô nói thật lòng:
“Em không muốn sinh con cho anh vào thời điểm này.”
Động tác của Lục Cẩn Hiên dừng hẳn lại, Vân Mộng thấy vậy vội giải thích:
“Em sợ mình chết sớm sẽ không được ở bên cạnh anh nữa, em… thật ra em rất ích kỷ.”
Lục Cẩn Hiên sờ sờ tóc cô:
“Anh biết.”
Đây không phải lúc thích hợp, ít nhất là trước khi anh tìm ra cách để mẹ mình hồi phục. Anh cũng sợ mất cô, vì vậy, anh sẽ không để cô mang thai sớm.
Quay lại với chính sự, Lục Cẩn Hiên càng tàn nhẫn hơn, ra vào một cách thô bạo mà không có tiết tấu gì, như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.
“A… a… Cẩn Hiên, anh… dừng… dừng…”
Âm thanh va chạm liên tiếp vang lên, hình ảnh hai cơ thể triền miên quấn quýt dừng lại khi chất dịch màu trắng đục trong cơ thể Lục Cẩn Hiên phun lung tung lên mông và lưng của Vân Mộng. Cô xụi lơ tựa vào người anh, thở hổn hển không nói thành lời. Càng bảo anh dừng, anh lại càng cố tình cọ xát nhiều hơn!