Lục Cẩn Hiên rời khỏi Lục gia, một mình lái xe đi tìm hang ổ của người sói. Anh từng gặp qua họ, nhưng vốn dĩ hai bên đều đang ẩn nhẫn sống chung với con người, không có việc gì sẽ tự động phớt lờ đối phương. Bây giờ, vì mẹ, anh phải tự mình đi xin một chuyến.
Nửa tiếng sau đó, Lục Cẩn Hiên dừng lại bên một khu vực tồi tàn. Người bên trong đều là dân làm nông, đã bao giờ trông thấy xe xịn như thế, mắt mở to nhìn chằm chằm vào anh.
Tìm đến một căn nhà ven sông, Lục Cẩn Hiên nhìn thấy người mình cần tìm. Nghe mùi trên người anh, đối phương vô cùng cảnh giác:
“Anh là ai? Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm một giao dịch nhỏ.”
“Không giao dịch gì cả, mời về cho!” Người phụ nữ kia ôm chặt con trai vào lòng.
Lục Cẩn Hiên vô cùng thành khẩn, trực tiếp nói ra thân phận của họ:
“Tôi chỉ cần một cái răng nanh của người sói để làm thuốc cứu người, nếu các người chịu cho, bao nhiêu tiền tôi cũng trả được.”
Sắc mặt của đám người kia tái mét, hai mẹ con sợ hãi chạy vào nhà, lúc này, một gã đàn ông cao to vạm vỡ từ phía xa xông về đây, chặn đường của Lục Cẩn Hiên. Hắn ta cao phải đến 1m9, còn cao hơn anh một chút, mặt mày dữ tợn vô cùng:
“Mày muốn gì?”
Lục Cẩn Hiên lặp lại lời mình, còn nói thêm lý do anh cần tới răng nanh của họ. Vốn chuẩn bị tâm lý sẽ chiến đấu, nhưng nào ngờ người đàn ông kia lại rất hiền lành đáp:
“Tôi biết rồi.”
Nói xong, ông ta hé miệng, dùng tay không bẻ một cái răng nanh ở hàm trên rồi lau vội vết máu và đưa cho Lục Cẩn Hiên. Sự tình phát triển khiến anh khó theo kịp, mặt ngơ ra.
Người đàn ông vỗ vỗ vai anh:
“Dù sao chúng ta đều sống rất khó khăn, tiền thì tôi không cần, cậu đi đi.”
“Cảm ơn.”
Lục Cẩn Hiên âm thầm nghĩ đến việc đầu tư cho khu vực này, sau đó vội vàng rời đi.
Người đàn ông không biết được rằng kết quả của việc mua bán lỗ vốn này là một trận đòn từ vợ. Cô nàng tức giận quát:
“Sao lại không lấy tiền?”
“Chỉ là cái răng thôi mà…”
“Anh còn nói nữa! Tức chết tôi!”
...
Ở nhà, Vân Mộng lo lắng đi qua đi lại, cô sợ sẽ xảy ra chuyện không may.
Ai nấy đều thấp thỏm chờ đợi, không biết liệu Lục Cẩn Hiên có lấy được nanh sói mà an toàn quay về không.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Lục Ảnh đã hoàn thành các bước nấu thuốc, chỉ chờ Lục Cẩn Hiên mang nanh sói về. Lại qua mười lăm phút, khi Vân Mộng đứng ngồi không yên, cửa phòng đột nhiên mở ra, Lục Cẩn Hiên thoải mái mang được nanh sói về.
Lục Ảnh lập tức cầm đi nghiền nát và trộn vào trong nồi thuốc, mùi vị có chút khó ngửi bốc lên khiến Vân Mộng phải lui về sau mấy bước. Sau cùng, Lục Ảnh đem thứ bên trong phân thành nhiều phần nhỏ bỏ vào trong lọ rồi nói với Vân Mộng:
“Bây giờ dùng máu của cô pha cùng thuốc, để bác gái tắm một tuần một lần.”
Không ai biết thứ này có hiệu lực hay không, nhưng bọn họ vẫn muốn thử. Sau khi lấy máu xong, Vân Mộng cảm giác đầu mình quay cuồng, so với lúc đi hiến máu còn kinh khủng hơn. Cô chóng mặt tựa vào người Lục Cẩn Hiên, vết kim đâm trên tay đã được anh làm lành, nhưng vẫn còn ẩn ẩn đau.
Lục Cẩn Hiên không ở lại lâu, ôm Vân Mộng lên rồi nói với cha mình:
“Con đưa cô ấy về nghỉ trước.”
“Ừ, đi đi, ba sẽ tìm mấy thứ bổ máu cho con bé ăn.”
Lục Kình nói xong kích động cầm mấy lọ thuốc kia về cho vợ ngâm.
Hai người đàn ông đều vì người yêu mà hết lòng, còn Lục Ảnh ngồi trong phòng lại thẫn thờ không rõ. Rốt cuộc tại sao họ lại như vậy? Tình yêu thật sự có thể khiến người ta hy sinh vì nhau sao?. Chap mới luôn có tại — ТRU МTRUYEN. VЛ —
…
Vân Mộng trở lại thành phố vào ngày hôm sau. Cô tạm thời không thể đến công ty được, chỉ nằm một chỗ nghỉ ngơi vì mất quá nhiều máu, vẻ mặt trắng bệch. Đúng lúc cô đang mê man chuẩn bị ngủ, mẹ đột nhiên gọi điện thoại đến rồi kể khổ:
“Ôi con gái của mẹ! Lý Bân nói đã nhiều ngày không thấy con ở thành phố, con đi đâu vậy hả?”
“Sao cậu ta biết con không ở thành phố?” Vân Mộng nhíu mày.
“Mẹ bảo nó đến tìm con, nó nói không ai ở nhà cả!”
Người đàn ông kia có số điện thoại của cô, chỉ cần gọi hỏi là được, hà cớ gì muốn đến tận nơi thăm hỏi? Mặt dày cũng phải có trình độ chứ! Cô đặt tay lên trán, nhỏ giọng giải thích:
“Con đi công tác cùng ông chủ của mình, vẫn khỏe lắm, mẹ không cần lo đâu mà.”
“Mẹ không chờ được nữa, khi nào có thời gian, con mau đưa bạn trai về đây cho mẹ xem! Không cần giàu, nhưng phải có ý chí, biết yêu thương săn sóc con…”
Bà Vân bắt đầu bắn một tràng dài về tiêu chuẩn chọn con rể của mình, Vân Mộng nghe xong đầu phình to cả ra:
“Mẹ… Con biết rồi, con sẽ đưa anh ấy về ra mắt mà!”
“Tốt lắm! Hàng xóm cứ chê trách con gái của mẹ là đứa con gái không ai thèm, chuẩn bị ế đến nơi rồi, mẹ nghe mà tức lắm!”
Vậy hóa ra bà ấy đang muốn cô đưa bạn trai về nhà để chứng minh mấy tin đồn kia là không đúng, chỉ để khoe khoang với hàng xóm thôi á?