Dưới sự đốc thúc của Phùng Linh An, tế đàn chẳng mấy chốc đã bị bao quanh bởi mùi máu tươi đậm đặc, trong miệng chúng lẩm bẩm những âm thanh mà Vân Mộng nghe không hiểu, tràng cảnh hết sức quái dị.
Tim Vân Mộng đập mỗi lúc một nhanh và mạnh, dưới chân cô đã thấm đầy máu của huyết tộc. Sau khi tế đàn được nhuộm đỏ, những huyết tộc kia lần lượt quỳ xuống đất. Vân Mộng cựa quậy thân mình, nhưng càng động đậy, rễ cây đang quấn lấy cô càng siết mạnh hơn.
Cơn đau dữ dội bất ngờ đổ ập đến khiến Vân Mộng phải hét ra tiếng, cái thứ khốn kiếp này đang hút máu của cô, từ khắp nơi trên cơ thể! Một lượng lớn máu từ người cô bắt đầu chảy dọc xuống thân cây và trộn lẫn vào thứ chất lỏng sền sệt đỏ sẫm dưới chân.
Hai mắt Vân Mộng đảo qua đảo lại xung quanh, cô hiện tại rất sợ, nếu Lục Cẩn Hiên không đến kịp thì phải làm sao bây giờ? Cơn đau cắt da cắt thịt vẫn tiếp tục khiến cô sắp mất đi tri giác, hình ảnh trước mắt ngày càng mờ ảo.
Phùng Linh An vô cùng cung kính quỳ xuống đất, miệng lẩm bẩm:
“Chủ nhân vĩ đại của tôi, tôi dâng cho ngài tế phẩm quý báu nhất, cầu mong ngài hãy trở lại dẫn dắt đồng tộc đi đến vinh quang.”
Lúc này, xung quanh tế đàn đã bị vây kín bởi huyết tộc, trên thân họ đều tản ra mùi máu tanh, những ngày này giết chóc đã tích tụ không ít sát khí.
Một huyết tộc tóc bạc đi đến chỗ tế đàn, cẩn thận đặt hộp ngọc đang đựng quả cầu màu đen xuống trước người Vân Mộng. Đây là thứ đã bảo vệ linh hồn của Vandelisa suốt mấy trăm năm qua, được nuôi dưỡng và tắm bởi máu tươi mỗi ngày.
Toàn thể huyết tộc bắt đầu nghi lễ hồi sinh, Vân Mộng đã gần như không còn ý thức. Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh về gia đình mình, về bạn tốt Chu Lệ và cả Lục Cẩn Hiên, tất cả đều là chấp niệm kiếp này của cô.
Những hình ảnh ấy không ngừng tan vỡ và rơi vào vực sâu thăm thẳm, toàn bộ ký ức của Vân Mộng vào giờ phút ấy cũng đã bị xóa đi sạch sẽ.
Quả cầu dưới đất bay lên trước người Vân Mộng, máu tươi xung quanh cũng bị nó hút tới gần, huyết vũ che kín cả thân thể cô.
Phùng Linh An run lẩy bẩy, kích động nhìn chằm chằm vào tấm chắn bằng máu giữa tế đàn:
“Thành công, thành công rồi!”
Bây giờ nghi thức đã đang tiến hành đến bước quan trọng nhất, cho dù đám người kia có tới kịp thì cũng không thể ngăn cản được nữa!
Vandelisa sẽ hồi sinh.
Trên mặt tất cả huyết tộc ở đó đều hiện lên vẻ hưng phấn, hạnh phúc, chúng chắp tay vái lạy vị chủ nhân sắp trở lại của mình. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tin tức tổ chức bị tấn công.
Phùng Linh An nghe xong mặt mũi lạnh tanh đứng lên, nghiến răng ra lệnh:
“Một số ở lại bảo vệ chủ nhân, những người khác đi theo tôi!”
Chắc chắn là đám người của Lục gia! Mẹ kiếp!
Phùng Linh An xông ra khỏi động đầu tiên, hàng loạt huyết tộc khác cũng túa ra ngoài. Tốp người chịu trách nhiệm bảo vệ tổ chức đã ngã xuống gần hết, Lục gia không chỉ đến một mình mà còn kéo theo rất nhiều thợ săn của chính phủ, lần này chỉ sợ tử thương nghiêm trọng!
Chiến trường lần này của họ nằm giữa một khoảng đất trống giữa rừng, Lục Cẩn Hiên trên người dính đầy máu tươi, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào từng huyết tộc trước người mình. Anh có cảm giác rất bất an, chưa bao giờ anh thấy tim mình đập nhanh một cách khủng khiếp như vậy.
Từ phía xa truyền tới mùi máu tươi đậm đặc, cho dù là Tần Mạch ở bên cạnh cũng đã ngửi được, hắn nhìn về một hướng, sắc mặt trắng bệch. Cái loại mùi vị tử vong này là sao chứ? Hắn làm thợ săn bao nhiêu năm, vậy mà vừa ngửi được thứ mùi hương này liền thấy tim như ngừng đập. Hắn đang sợ!
Lục Kình dùng tay không đâm thủng tim của huyết tộc trước mặt mình, nói với Lục Cẩn Hiên:
“Con đi trước đi!”
Xung quanh trải đầy xác chết, so với chiến trường bình thường còn đẫm máu hơn, tiếng súng vang lên đùng đoàng bên tai, Lục Cẩn Hiên biết mình phải nhanh chân lên, nhưng nếu anh rời khỏi, bên phía Lục gia sẽ rất nguy hiểm.
Một mình anh ở giữa trận hình, xông tới đâu máu tươi vung vẩy đến đó, anh thậm chí không biết rằng bản thân đã hạ bao nhiêu huyết tộc rồi, bắt đầu cảm thấy tinh thần bị chấn động. Sử dụng năng lực quá độ sẽ ảnh hưởng đến não bộ, huống chi từ lúc bắt đầu đến giờ anh chưa từng ngừng lại nghỉ ngơi?
Lục Ảnh ở phía sau xông lên, dúi vào tay Lục Cẩn Hiên mấy viên thuốc rồi nói:
“Cái này sẽ giúp anh tỉnh táo hơn.”
Cô nàng này trông thì không nguy hiểm, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới toàn là mấy thứ thuốc ly kỳ cổ quái, huyết tộc khác lại gần sẽ lập tức chết tức tưởi không rõ lý do. Cho nên có thể nói trừ Lục Cẩn Hiên ra, cô ta biến thành kẻ nguy hiểm cần bị tiêu diệt nhất.
Tần Mạch áp sát bên người Lục Cẩn Hiên, súng trên tay cũng thay qua mấy lần đạn, mồ hôi nhễ nhại nói với anh:
“Đi đi!”
Bây giờ, Lục Cẩn Hiên mang theo hy vọng của mọi người, chỉ có anh mới có khả năng đưa Vân Mộng trở lại. Cho dù là vì an nguy của cô hay vì nhân loại và huyết tộc, anh cũng phải đi!
Lục Cẩn Hiên siết chặt nắm tay, nuốt xuống viên thuốc của Lục Ảnh đưa cho rồi xông về phía đang toát ra mùi máu nồng nặc. Xung quanh anh hiện lên một màn chắn vô hình, toàn bộ những huyết tộc muốn lại gần đều bị bắn ngược ra, ngay cả Phùng Linh An vừa xuất hiện cũng không ngoại lệ.
Một tay Lục Cẩn Hiên cầm súng bạc, không ngần ngại bắn chết tất cả những kẻ địch của mình, một viên đạn một huyết tộc, sự tàn nhẫn và khả năng thực chiến của anh khiến Phùng Linh An phải lau mắt mà nhìn.
Nhưng vậy thì sao? Cho dù giết hết huyết tộc ở đây cũng không ngăn cản được sự hồi sinh của Vandelisa!