Ánh mắt của Vandelisa mang theo sự mờ mịt không rõ nhìn tràng cảnh hỗn loạn xung quanh. Ký ức xa lạ liên tục hiện lên rồi biến mất, cô là ai, là người hay huyết tộc?
Đối với sự xuất hiện của cô, ai nấy đều có chút sợ hãi. Cô tiến tới trước một bước, phát hiện tất cả mọi người đều lùi về phía sau mấy bước, dường như xem cô là thứ gì đó rất kinh khủng.
Nhân lúc hai bên căng thẳng, Lục Kình đột nhiên chạy sang hướng khác, ông muốn đi tìm con trai của mình. Nếu Vandelisa đã hồi sinh thành công, vậy khả năng Lục Cẩn Hiên gặp nạn là cực cao!
Phùng Linh An thấy có người định thoát ra khỏi chiến trường, vội nói với Vandelisa:
“Chủ nhân, ông ta đang định chạy!”
Khác với Vandelisa trong suy nghĩ của Phùng Linh An, Vandelisa hiện tại không hề toát ra vẻ độc ác và dữ tợn như trong truyền thuyết. Cô giống như đã bị tính cách Vân Mộng ảnh hưởng, cho nên vẫn đang tự đấu tranh xem bản thân rốt cuộc là ai.
Vandelisa một lần nữa quan sát đám người đối diện, sau đó rũ mi mắt, nhỏ giọng lên tiếng:
“Đi thôi.”
Trận chiến này không cần tiếp tục nữa, cô ghét cảm giác hiện tại.
Câu nói của cô khiến Phùng Linh An tức giận:
“Chủ nhân! Chúng ta đã chờ đợi thời điểm này hơn mấy trăm năm, sao có thể nói đi là đi?”
Trong mắt Vandelisa lóe lên một chút bạo ngược, Phùng Linh An còn định nói thêm nhưng cơ thể đã tự động thuần phục, rầm một tiếng, cô ta quỳ gối ở trên nền đất. Bên tai vang lên giọng nói mang theo sự cảnh cáo:
“Đừng bao giờ nghi ngờ quyết định của ta.”
Vandelisa xoay người, làn váy dài màu đỏ như máu tung bay trong gió, chớp mắt đã biến mất khỏi nơi đó. Huyết tộc xung quanh tuy rằng thấy tính cách của cô kỳ quái, nhưng một lát sau, chúng vội vàng đuổi theo vị chủ nhân mới này. Tất cả đều rút đi, kể cả Phùng Linh An không cam lòng cũng phải rời khỏi đó.
Người của Lục gia đều thấy toát cả mồ hôi lưng, Diệp gia thì bận rộn giúp mọi người chữa trị với hy vọng giảm thương vong xuống mức thấp nhất.
…
Lục Kình tìm thấy Lục Cẩn Hiên bất tỉnh trong một hang động, bên cạnh tế đàn cũ nát. Nhìn thấy con trai còn sống, ông suýt thì phát khóc. Nhưng khi kiểm tra lại, ông phát hiện ngũ tạng của Lục Cẩn Hiên đã lệch khỏi vị trí vốn có, nội thương cực kỳ nghiêm trọng.
Khi ông cõng Lục Cẩn Hiên trở lại, hiện trường vẫn còn đầy mùi máu tanh, Lục Ảnh lập tức xông tới giúp ông đỡ lấy anh.
Diệp Hy ở bên kia sau khi giúp Tần Mạch cầm máu thì cũng đến bên chỗ này, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lục Cẩn Hiên.
Tần Mạch bị thương bên ngoài thì có thể nhanh chóng chữa trị, còn Lục Cẩn Hiên cưỡng ép dùng năng lực quá mức, khắp nơi trong người bây giờ như một mớ hỗn độn. Diệp gia cũng không rõ phải giúp anh bảo vệ phần não bộ trước, hay là phần nội tạng…
Lục Kình nhanh chóng đưa ra quyết định:
“Bảo vệ phần đầu trước.”
Nghe ông nói, Diệp gia cùng nhau tụ lại quanh người Lục Cẩn Hiên. Trên thân họ phát ra ánh sáng nhu hòa khiến đám thợ săn tò mò đưa mắt quan sát. Chuyện này không phải dễ thấy, họ làm thợ săn đã lâu, lần đầu trực tiếp chứng kiến cảnh tượng khó tin này.
Chờ Lục Cẩn Hiên lấy lại ý thức, câu đầu tiên anh hỏi Lục Kình là:
“Ba, Vân Mộng đâu?”
Ai nấy đều không nỡ nói cho anh biết sự thật, chỉ có thể lảng tránh. Lục Kình nói:
“Con mệt rồi, chúng ta trở về trước đi.”
Lục Cẩn Hiên cảm giác chua xót trong lòng, anh đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trước khi mất đi ý thức. Khoảnh khắc cô quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ, tim anh đau đến nỗi không thở được. Dù đã cố gắng hết sức đuổi theo cô, nhưng vẫn chậm một bước. Bây giờ, anh phải làm thế nào đây?
Mắt Lục Cẩn Hiên trống rỗng nhìn vào khoảng không, dáng vẻ thất hồn lạc phách làm mọi người đều vì anh mà đau lòng.
Trận chiến lần này chết rất nhiều thợ săn, Lục gia về cơ bản là gia tộc từng nổi danh vì khả năng chiến đấu, cho nên bao nhiêu người đến thì sống sót trở về bấy nhiêu. Chỉ có Lục Cẩn Hiên bị thương quá nặng, nói chuyện thều thào không ra hơi, phải nằm cáng và được nâng về.
Lục gia, biệt thự trên núi.
Vô số huyết tộc nghe tin bắt đầu đổ dồn về phía Lục gia để xem thực hư thế nào. Mỗi một người đều vẫn tỏ ra cao cao tại thượng, lên tiếng chỉ trích Lục Kình:
“Nếu ông đưa ra thông tin một cách xác thực hơn thì chuyện đã không thế này. Vandelisa bây giờ thật sự hồi sinh rồi, ông có gánh vác được trách nhiệm?”
Ban đầu là họ không tin Lục Kình, bây giờ xảy ra chuyện liền đổ hết tội lỗi lên đầu ông. Dù sao ở đất tổ của họ, Lục gia cũng chẳng còn địa vị gì nữa.
Lục Ảnh nhịn hết nổi đám giả nhân giả nghĩa này:
“Chú đã gửi tin cho các người lâu rồi, không chỉ một lần, các người lại chê cười Lục gia phao tin đồn nhảm!”
Chát.
Một người phụ nữ tóc xoăn dài đưa tay cho Lục Ảnh một bạt tai vang dội, hống hách nói:
“Mày nghĩ mày là ai mà dám hô to gọi nhỏ?”
Cha của Lục Ảnh bước lên trước, kéo con gái đang chuẩn bị phát tác lui về, sau đó nhỏ giọng dặn dò:
“Nhịn đi, chúng ta không thể làm gì họ được.”
Những huyết tộc ở đây đều từ đất tổ tới, trong cả giới ai cũng phải nể trọng họ. Lục gia bị lưu đày khỏi đất tổ mấy chục năm nay, đã không đáng nhắc tới nữa rồi, làm sao dám trêu chọc họ chứ?