“Những vết này là sao?” Vân Mộng che miệng. “Em nhớ trận chiến ở trong rừng kia đã qua rất lâu rồi mà…”
Lục Cẩn Hiên cắn răng nhịn xuống cảm giác đau nhức:
“Anh hồi phục kém hơn huyết tộc khác một chút, không sao đâu.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ rịn mồ hôi, ngay cả Mặc Thành là quốc vương hiện tại của huyết tộc còn không chịu nổi sức mạnh của Vandelisa, anh còn hai lần bị cô đánh bay, như thế này mà vẫn sống được đã là kỳ tích.
Vân Mộng xót xa nói:
“Em ra ngoài tìm thuốc.”
Cô nói xong giúp anh mặc lại áo rồi xoay người đi ra cửa.
Hít sâu một hơi, Vân Mộng chỉnh sửa biểu cảm trên mặt mình, bình tĩnh ra lệnh cho người canh gác gần đó:
“Tìm thuốc trị thương đến đây.”
“Vâng, chủ nhân.”
Gã huyết tộc kia cung kính đáp lời cô, trong lòng thầm nghĩ có lẽ trong trận vừa rồi chủ nhân đã bị thương, phải mau chóng báo cáo lại với phó thủ lĩnh thôi.
Rất nhanh, chúng đưa thuốc tới cùng với Phùng Linh An. Ở nơi này, Phùng Linh An được xem là phó thủ lĩnh của họ, chỉ đứng sau Vandelisa.
Phùng Linh An biết được Vandelisa giữ Lục Cẩn Hiên ở trong phòng thông qua mùi hương của anh, có chút tức giận nói:
“Chủ nhân, sao ngài không giết tên đó đi? Hắn ta cùng một giuộc với Mặc Thành, với bọn huyết tộc kia!”
“Cô không cần phải dạy tôi cách làm việc.” Đối với lời chất vấn của Phùng Linh An, Vân Mộng liếc mắt nhìn rồi lạnh lùng khép cửa lại.
Trở về bên cạnh giường, Vân Mộng mang thuốc đến bôi giúp Lục Cẩn Hiên. Cô phát hiện anh có chút tiều tụy, bình thường làn da đã trắng nay còn trắng hơn. Cô lo lắng hỏi:
“Anh chưa “ăn cơm” bao lâu rồi? Trông cứ như sắp chết đói đến nơi.”
“Không nhớ nữa.”
Lục Cẩn Hiên hưởng thụ lòng bàn tay mềm mại của cô di chuyển trên ngực mình, lát sau nói với cô:
“Anh buồn ngủ.”
Vân Mộng đặt lọ thuốc trong tay lên bàn, chậm rãi bò lên giường rồi nép vào bên người Lục Cẩn Hiên như một chú mèo nhỏ. Cô vừa nhắm mắt lại, tim liền đập mạnh.
Thình thịch.
Thình thịch.
Trong đầu xuất hiện những ký ức ngày còn nhỏ của Vandelisa, từ lúc cô ta vừa được sinh ra, được người khác truyền tai nhau là nữ vương tương lai của huyết tộc, cho đến khi gia đình gặp thảm cảnh, một thân một mình giữa thế giới đầy rẫy kẻ ác. Tất cả giống như một thước phim tua nhanh liên tiếp hiện ra, Vân Mộng hoảng hốt lạc giữa ảo cảnh. Mồ hôi trên trán cô bắt đầu tích lại và thấm ướt tóc mai, đúng lúc ấy, Lục Cẩn Hiên vươn tay ra lay cô.
“Vân Mộng!”
Tiếng gọi làm cô giật mình tỉnh dậy, vẻ mặt có phần hoang mang.
Lục Cẩn Hiên sờ sờ đầu cô:
“Em mơ thấy ác mộng à?”
“Ừm…”
Cô ôm lấy eo Lục Cẩn Hiên, hơi thở dần trở lại bình thường.
Trên thế gian này, chỉ sợ không ai khác ngoài Vân Mộng có thể hiểu tại sao Vandelisa lại sa đọa như vậy.
…
Ba ngày sau.
Vân Mộng mang theo người của Vandelisa đi lên một hòn đảo chết, triệu tập những người biết lập trận làm một kết giới bao quanh nơi đó. Trong lúc lang thang trên biển, cô đã đạt thành hiệp nghị với Vandelisa. Mỗi một tuần, Vandelisa muốn giành lại cơ thể một lần để chỉ huy huyết tộc thực hiện việc xây nhà tại đây.
Ban đầu, khi Vandelisa tỉnh dậy, Vân Mộng đã sợ chết khiếp, nhưng Vandelisa lại nói:
“Đừng lo, thật ra thời gian của tôi không còn nhiều nữa rồi.”
Linh hồn của Vandelisa đã tồn tại trong một khoảng thời gian quá dài, nếu có cơ thể, vậy cô ta có thể bất tử, nhưng về cơ bản, trận chiến mấy trăm năm trước khiến cô ta không thể sống tiếp nữa. Vandelisa chỉ vừa nhận ra điều này sau khi đến đất tổ bắt Mặc Thành.
Vân Mộng vừa thương tiếc cho Vandelisa, vừa hận cô ta. Trong lòng rối tung, nhưng cuối cùng cô đã thỏa hiệp.
Dưới sức mạnh của những huyết tộc có năng lực đặc biệt, một tòa lâu đài nhỏ được dựng lên từ đá đã hoàn thành sau ba ngày. Vandelisa đặc biệt xây dựng một nhà tù chỉ dành riêng cho Mặc Thành, phong ấn hắn xuống đó. Nhìn thấy hắn bị xích sắt trói chặt và co ro trong góc, sự thù hận của cô đã giảm bớt.
“Mày sẽ không thoát được đâu! Chắc chắn người của tao sẽ tìm đến đây!” Mặc Thành vô cùng tức giận, răng nanh lộ ra ngoài như một con thú dữ.
Nữ nhân với mái tóc xoăn dài màu vàng nhạt tùy ý để hắn kêu gào, chỉ cười nói:
“Chúc vui vẻ.”
Đối với huyết tộc, sự bất tử là một món quà quý giá mà thượng đế ban tặng. Còn đối với Mặc Thành bị nhốt dưới tòa thành trì này, sự bất tử chẳng khác gì nỗi bất hạnh.
Cửa đá sau lưng Vandelisa khép lại, cô dùng máu của chính mình tạo nên một kết giới mà không ai có thể phá bỏ, để Mặc Thành chịu nỗi dày vò cả trăm, thậm chí ngàn năm. Việc này so với giết hắn có lẽ càng tàn nhẫn hơn. Tàn dư cuối cùng của đám cặn bã từng hãm hại gia đình Vandelisa đã bị cô nhốt lại, vậy nên, ý nghĩa để cô tồn tại cũng không còn nữa.
Như cảm nhận được Vandelisa sắp rời đi, sau khi nhìn thấy cô trở về từ phòng giam, Phùng Linh An đã hỏi:
“Chủ nhân vĩ đại, ngài muốn rời bỏ những tín đồ của ngài sao?”