Lời xin lỗi và âm thanh vang dội kia khiến Lục Tử Tiệp hơi hạ giọng:
“Chị làm sao thế?”
“Tôi tự đánh chính mình thôi! Tôi xin lỗi vì đã làm cậu bị tổn thương…”
Lục Tử Tiệp che miệng, hai gò má đỏ bừng bừng không cách nào tiếp tục nghe nữa. Cậu điên rồi, sao có thể thích người phụ nữ này chứ?
Chu Lệ tiếp tục nói:
“Chuyện hôm nay tôi không hề khai báo với cảnh sát, cậu yên tâm đi, cậu sẽ an toàn thôi. Còn có… Lần sau, tôi… đến nhà cậu chơi được không?”
“Chị không sợ tôi hút máu à?”
“Ừ thì… hơi sợ.”
Nhưng Vân Mộng cũng có thể ở bên cạnh Lục Cẩn Hiên, tại sao cô thì không chứ? Huống chi Lục Tử Tiệp đẹp trai lại còn giàu có, cùng lắm cho cậu ta liếm một chút máu!
Chu Lệ úp mặt vào gối, càng nói càng xấu hổ, sau đó giấu mình trong chăn và hét ầm lên.
…
Lại qua vài ngày, Lục Cẩn Hiên trở về thành phố và mang theo thư tay của Vân Mộng về cho mẹ cùng em trai cô.
Khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc của chị gái, Vân Kiên lại khóc ngay tại chỗ. Lần thứ mấy nhóc con này nhõng nhẽo rồi, Lục Cẩn Hiên đếm không nổi.
Bà Vân đánh con trai một cái, mắng:
“Đàn ông đàn ang khóc cái gì mà khóc?”
“Mẹ đánh con hoài vậy? Lát nữa mẹ cũng vào phòng khóc cho xem!”
Hai mẹ con họ mong ngóng Vân Mộng một thời gian rồi, bất kể lúc nào Lục Cẩn Hiên mang thư về họ cũng khóc, chỉ khác ở chỗ bà Vân tìm chỗ kín đáo rơi lệ, còn Vân Kiên không biết kiềm chế mà thôi.
Vân Kiên mặt đầy nước mắt hỏi Lục Cẩn Hiên:
“Anh đưa em đi thăm chị ấy được không?”
“Cái này…”
“Anh rể.” Vân Kiên ra đòn mạnh mẽ.
“Ừ.”
Lần đầu tiên được Vân Kiên thừa nhận, Lục Cẩn Hiên sung sướng quên cả việc nơi đó có bao nhiêu là huyết tộc. Nhưng mà quả thật nghe hai chữ “anh rể” này khiến tâm trạng anh tốt lên rất nhiều. Trước khi rời khỏi biệt thự Pandora, anh kéo thằng bé vào phòng riêng để nói chuyện.
“Anh sẽ nói cho em biết một bí mật.”
“Em biết rồi.” Vân Kiên cười hì hì.
“Biết cái gì?” Lục Cẩn Hiên khó hiểu.
Vân Kiên khoanh tay trước ngực, nói:
“Anh nghĩ anh giấu được chắc? Anh bình thường rất ít ăn cơm, chỉ thích nước ép cà chua, hơn nữa lúc quăng rác cũng giấu kỹ như mèo chôn shit!”
Thằng bé có vẻ tức giận, nói đến đây đã đủ biết kế tiếp nó sẽ nói gì. Lục Cẩn Hiên trước kia ở một mình nên nào có để ý, thì ra Vân Kiên phát hiện ra bí mật của anh từ lâu rồi?
“Em biết từ khi nào?”
“Khoảng một tuần sau khi chị em mất tích.” Vân Kiên nheo mắt. “Nhưng mẹ thì không biết đâu, anh đừng lo.”
Tâm lý của Vân Kiên còn vững hơn Vân Mộng nhiều, khi phát hiện ra chuyện của Lục Cẩn Hiên, việc đầu tiên mà cậu nhóc làm không phải sợ hãi chạy trốn hay nói cho mẹ mình biết, mà bình tĩnh về phòng và nhảy tưng tưng lên. Đối với đứa trẻ chuyên xem phim viễn tưởng như cậu, anh rể thật là... quá ngầu!
Mẹ ơi, có một con quỷ hút máu tồn tại ngay trong nhà, hơn nữa anh ta còn không làm hại người thường mà dùng bữa một cách rất kỳ lạ. Theo như kinh nghiệm của mọt sách, chắc chắn là anh mua từ bệnh viện rồi!
“Em xem qua cả mấy chục phim về ma cà rồng và cày nát Conan rồi, anh nghĩ em ngốc lắm hả?”
“Khụ khụ…”
Lục Cẩn Hiên cảm thấy đứa em vợ này có năng lực suy diễn thật phi thường, nhưng không ngờ lại đoán được gần hết. Như vậy cũng tốt, lúc mang nó đến chỗ Vân Mộng sẽ đỡ khiến nó bỡ ngỡ hơn.
Anh nghĩ vậy, cùng Vân Kiên chuẩn bị quần áo, thức ăn và vài thứ linh tinh rồi lên đường. Gần đây sức khỏe của mẹ anh đã tốt lên nhiều, cha cũng dư chút thời gian vào tiếp quản Lục thị giúp anh, vì vậy thời gian phải nói là dư dả.
Trên đảo, Vân Mộng tổ chức một cuộc họp quan trọng.
Phó thủ lĩnh Phùng Linh An đứng ở bên cạnh dõng dạc nói:
“Chủ nhân đã lập nên quy định dành cho những người muốn ở lại, ai không phục có thể rời khỏi. Quy định bao gồm…”
Cô ta bắt đầu thông báo đến mấy trăm huyết tộc ngồi lổm ngổm bên dưới. Phải, mấy trăm, số lượng huyết tộc nơi này đã tăng lên đáng kể vì trận chiến ở đất tổ làm họ lưu lạc ra ngoài. Bên phía lãnh địa của con người hiện đang quá tải, tất nhiên không muốn chứa chấp họ. Hết cách, họ đành chuyển mục tiêu đến đây.
Vân Mộng đặt ra vô số quy định, quan trọng nhất chính là trong thời gian nhạy cảm này không được tự ý rời khỏi đảo, một khi ra ngoài mà không được cho phép, vậy sẽ xem như bị trục xuất. Thứ hai, tuyệt đối không tấn công người thường.
Sau khi phó thủ lĩnh đọc xong tất cả quy định, một kẻ đứng lên, chỉ tay vào Vân Mộng và nói:
“Tôi không phục, nếu không cho động tới con người, vậy tôi còn theo cô ta làm gì nữa? Vandelisa mà tôi nghe tới đâu phải thế này!”
“Đúng vậy!”
“Tôi cũng không theo nữa.”
Những huyết tộc lang thang từng ủng hộ Vandelisa không phải ai cũng trung thành như Phùng Linh An, chúng căn bản quá tàn bạo, chỉ thích chém giết và máu tươi.