Lại mấy ngày trôi qua, bụng Vân Mộng càng ngày càng lớn, so với dự tính thì lớn hơn nhiều lắm. Đúng lúc ấy, Vandelisa cười trên nỗi đau của cô:
“Là một căp sinh đôi.”
“Đùa gì vậy?” Vân Mộng toát cả mồ hôi lạnh.
Việc mang thai đã ngoài ý muốn rồi, lại còn hai đứa cùng lúc thì sao cô chịu được chứ? Trái ngược với cô, Lục Cẩn Hiên nghe được tin tức ấy thì vui mừng một cách kỳ lạ.
Suy nghĩ của anh rất đơn giản, nếu cô sinh hai đứa riêng lẻ thì mất khoảng hai năm dài kiêng cữ, lỡ mang thai rồi, lại còn có thể rút ngắn thời gian, vậy cứ sinh liền một cặp.
Vân Mộng ôm một cái bụng lớn suốt ngày ở trong nhà không làm gì được, bực bội khó chịu nên đổ hết lên đầu Lục Cẩn Hiên:
“Đều tại anh, phải biết dùng biện pháp an toàn chứ!”
“Xin lỗi, anh đâu nghĩ mình lại khỏe như vậy, một lần hai đứa.”
Người nào đó mặt dày lên tiếng, ôm hôn cô mấy cái để cô thôi tức giận.
Thời gian trôi qua, tình hình bên ngoài ổn định hơn họ nghĩ, phía đất tổ đã có một vị quân vương mới xuất hiện và cai trị vùng đất của huyết tộc, chờ thêm một thời gian nữa thì Vân Mộng có thể trở về nhà.
Chỉ là không biết tại sao tin tức Vân Mộng mang thai bị lọt ra ngoài. Thông qua một vài huyết tộc sở hữu năng lực tiên đoán, đất tổ tính ra được một trong hai đứa trẻ kia sẽ trở thành quân vương đời kế tiếp, khiến vị “vua” vừa lên ngôi không vui.
Đất tổ, tòa lâu đài duy nhất giữa trung tâm hòn đảo.
“Có chắc chắn không?”
“Thưa ngài, hai đứa nhỏ này thừa hưởng số mệnh của Vandelisa. Nếu không nhanh chóng xử lý chúng, vậy thì một hồi tai họa khác sẽ đổ lên đầu chúng ta.”
Vị quốc vương mới lên ngôi trầm ngâm một lát rồi lắc đầu:
“Rất khó. Nhớ ngày đó Vandelisa xuất hiện, cả quân đội đều không làm gì được cô ta, Mặc Thành cũng bị bắt đi, chúng ta sao có thể thắng được?”
“Trong lúc sinh con, cô ta nhất định sẽ rơi vào tình trạng yếu ớt nhất. Chúng ta…”
Giọng của huyết tộc kia càng nói càng cao, hưng phấn lập kế hoạch. Đối với một vị vua vừa lên ngôi và nếm trải sức mạnh của quyền lực, ông ta rất nhanh đã thông qua kế sách đó và gấp gáp chuẩn bị.
Hòn đảo mà Vân Mộng ở hiện tại đã ngăn chặn những kẻ di cư, không tiếp tục nhận huyết tộc vào cư trú nữa. Lục Cẩn Hiên cảm thấy chỉ khi Vân Mộng sinh xong mới nên mở kết giới ra, gần đây anh luôn thấy bất an trong lòng, bầu trời phía trên đã nhiều ngày chưa có nắng, đây là điềm gở.
Anh vội vàng tìm người đáng tin đưa Vân Kiên trở lại đất liền, trước khi đi, cậu đặt tay lên ngực vỗ hai cái, nói với Lục Cẩn Hiên:
“Cho dù có chuyện gì xảy ra, mong anh hãy bảo vệ chị ấy an toàn. Em tin anh.”
“Anh hứa.”
Lục Cẩn Hiên nhẹ nhàng gật đầu, một lần duy nhất để vụt mất Vân Mộng đã đủ rồi, anh sẽ không bao giờ để cô phải chịu thêm nguy hiểm nữa.
Lúc này, Vân Mộng nằm trong phòng có chút mê man mà tâm sự với Vandelisa:
“Có phải cô cũng cảm nhận được không?”
“Ừ.” Vandelisa thấp giọng đáp.
Không chỉ Lục Cẩn Hiên, mà Vân Mộng hay Vandelisa đều có dự cảm chẳng lành. Ngày mà cô sinh chắc chắn sẽ gặp bất trắc.
Trong số những huyết tộc sống ở đó có vài người từng làm bác sĩ ở thế giới nhân loại, chịu trách nhiệm chăm sóc Vân Mộng. Lục Cẩn Hiên cũng vì cô mà vận chuyển nhiều thiết bị từ bên ngoài vào, xây dựng một phòng sinh tốt nhất, hiện đại nhất.
Một đêm, Lục Cẩn Hiên nằm bên cạnh sờ bụng của Vân Mộng, da thịt vừa chạm vào nhau liền có cảm giác hai đứa trẻ thích thú phản ứng lại. Da bụng của Vân Mộng đột nhiên hiện lên dấu chân và dấu tay bé xíu đáng yêu, chúng đang đáp lại cha mẹ của mình.
“Con đạp em…” Vân Mộng vẻ mặt đau khổ. “Bọn trẻ có vẻ nghịch quá.”
“Anh sẽ dạy dỗ chúng cẩn thận.”
Lục Cẩn Hiên cúi đầu, chậm rãi hôn lên bụng cô một cái. Từ khi biết cô mang thai đến giờ đã hai tuần, cũng có nghĩa là ngày mai cô sinh rồi, nhưng anh còn chưa thể tin đây là sự thật.
“Cẩn Hiên.” Vân Mộng hít sâu một hơi, khẽ gọi tên anh.
“Anh ở đây.”
“Nếu… có chuyện gì xảy ra, em hy vọng anh hãy ưu tiên bảo vệ con.”
Cô biết anh sẽ cố gắng hết sức để mẹ con họ an toàn, nhưng cô sợ hai đứa trẻ xảy ra chuyện nhất.
Đôi mắt Lục Cẩn Hiên thoáng qua màu máu đậm đặc, nắm chặt lấy tay cô:
“Anh biết.”
“Cẩn Hiên.” Vân Mộng lại gọi tên anh, thì thào: “Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em, và con.”
Lục Cẩn Hiên hôn tóc cô, vuốt ve vầng trán trơn bóng. Nhìn cô từ từ khép mắt lại, anh hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài.
Ở đó, Lục gia đã đến đông đủ, Lục Tử Tiệp, thậm chí có cả Tần Mạch cùng một vài thợ săn dưới trướng của hắn.
Lục Cẩn Hiên nói với họ:
“Hy vọng tôi gọi mọi người tới đây chỉ để ăn mừng hai đứa trẻ chào đời, chứ không phải để chiến đấu.”
Ngày mai có thể nói là một ngày trọng đại. Tần Mạch không nghe lời cấp trên mà dẫn đội lặng lẽ tiến vào nơi này, trở về nhất định bị phạt nặng, nhưng hắn nguyện ý vì bạn bè mà xông pha. Trên hết, hắn nợ Lục Ảnh một mạng, cũng chính là nợ Lục gia.