Trên đảo yên tĩnh đến nỗi có thể Vân Mộng nằm trong phòng mà nghe được tiếng xào xạc của lá cây khi gió thổi qua, tiếng sóng biển rì rào ở phía xa.
Khi mặt trời dần ló dạng ở phía xa, Vân Mộng đột nhiên cảm giác được trong bụng đau đớn không cách nào hình dung. Giữa hai chân chảy ra chất lỏng thấm ướt váy dài trên người, huyết tộc ở bên cạnh lập tức hô lên:
“Nhanh, chuyển chủ nhân vào phòng sinh!”
Lục Cẩn Hiên vừa trở lại từ bên ngoài cũng vội vàng mở cửa xông tới, thấy Vân Mộng đổ đầy mồ hôi và cuộn người trên giường mà rơi nước mắt, anh đau lòng sờ vào bụng cô. Năng lượng từ thân quấn quanh lòng bàn tay, cố gắng xoa dịu hai đứa nhỏ.
Vân Mộng chịu không nổi cảm giác quặn thắt kia, cắn môi đến bật máu.
Cô vừa vào phòng sinh được một lúc, cả hòn đảo liền rung lên dữ dội.
Bên ngoài xuất hiện số lượng lớn tàu chiến, từ phía xa nã pháo vào trên kết giới bảo vệ hòn đảo. Màn chắn vô hình kia liên tục rung lên, cho dù cứng rắn chịu được vài lần, nhưng chẳng biết khi nào thì sụp đổ.
Lục Cẩn Hiên sớm dự tính được chuyện này nên đã cài sẵn người ở quanh đảo bảo vệ kết giới, anh mang theo một lượng lớn huyết tộc xông thẳng ra ngoài.
“Khốn kiếp! Bọn chúng thật sự đến đây!” Lục Tử Tiệp nóng vội hô lên.
Ở bên cạnh hắn, Tần Mạch im lặng không nói gì, lúc di chuyển chỉ liếc mắt nhìn Lục Ảnh một lần rồi thôi.
Lục Cẩn Hiên xông ra đầu tiên, tìm đến vị trí của vị vua mới, cất giọng hỏi:
“Ông muốn gì?”
Anh không rõ tại sao họ muốn tấn công nơi này, chẳng phải mọi chuyện nên lắng xuống rồi sao?
Người đàn ông kia quét mắt nhìn qua tất cả mọi người, thấy không có Vandelisa ở đây thì trong lòng đã nắm chắc 80% là cô ta đang trốn ở nơi nào đó sinh con. Thuật tiên tri của quốc sư danh xứng với thực, rất chính xác.
Trong lúc ông ta nhìn về phía này, Lục Cẩn Hiên cũng đã quan sát xong trận hình của đối phương. Khoảng mười chiếc tàu chiến, quân số này không thể đùa được.
Chúng không quan tâm đến lời của anh mà điên cuồng nã pháo về phía hòn đảo.
Tay Lục Cẩn Hiên nâng lên, phía sau anh đột nhiên bay tới hàng trăm quả lựu đạn, chúng đồng loạt bay lên không, chốt khóa tự động mở ra.
Tần Mạch nhìn cảnh tượng này, nghĩ quả thật chính phủ không khai chiến với Vandelisa là một quyết định chính xác. Mẹ nó, tên Lục Cẩn Hiên còn học được cách dùng vũ khí hóa học cơ à?
Lục Cẩn Hiên mím môi, tay nhẹ phất, số lựu đạn đã mở chốt ấy bay vụt ra ngoài theo lỗ hổng rất nhỏ trên kết giới rồi lao về phía những chiếc thuyền chiến kia. Nếu biết trước chúng sẽ đến, anh tất nhiên phải tặng lễ gặp mặt thích đáng.
Đám huyết tộc bên ngoài dù gì cũng là những huyết tộc bảo thủ và cổ hủ, chúng không ngờ được Lục Cẩn Hiên lại chuẩn bị nhiều lựu đạn như thế!
Loạt đầu bay ra, loạt bom phía sau lại bị Lục Cẩn Hiên ném ra ngoài.
“Thật kinh khủng…” Tần Mạch nhìn cảnh tượng bom đạn như mưa sao băng bắn phá về phía những chiếc thuyền kia, sống lưng lạnh ngắt. Lục thị đem hết vốn liếng đi thu mua bom rồi hay sao vậy?
Ngẩng đầu nhìn lên, lúc này trên bầu trời phủ kín bão đạn, chúng nó bắn ra ngoài với tốc độ cực nhanh và vị trí đáp cũng chuẩn xác, không cách nào tránh nổi.
Phía đối diện, vị quân vương kia sắc mặt tái mét, lập tức ra lệnh cho huyết tộc dựng màn chắn bảo vệ mình.
“Mau! Xông lên!”
So với đạn pháo từ thuyền chiến thì bom đạn của Lục Cẩn Hiên có sức sát thương kém hơn, nhưng nhanh, hiểm, lại như có định vị, ở trên không biết đảo hướng, khiến cho cả đám huyết tộc luống cuống tay chân.
Ầm ầm ầm.
Trong tiếng nổ rung trời, một chiếc tàu chiến nhỏ nhất bị xé thành nhiều mảnh, huyết tộc trên đó chưa kịp dựng màn chắn đã ăn ngay đợt công kích mãnh liệt, liên tục rơi xuống nước.
Lục Cẩn Hiên nhảy lên một vị trí cao hơn, đôi mắt đỏ ngầu, tiếp tục nhấc trọn tất cả vũ khí trong kho ra ngoài.
Nhìn một đám lớn súng bạc bay quanh người Lục Cẩn Hiên, đám thợ săn chính phủ cạn cả lời:
“Tên này quá thâm hiểm…”
Trước kia không nhìn ra được năng lực chiến đấu của anh ta kết hợp với vũ khí lại mạnh như thế!
Lục Cẩn Hiên nói với những người bên cạnh:
“Tiêu diệt những kẻ dưới nước trước.”
Theo lệnh của anh, Tần Mạch cầm súng xông lên, đám huyết tộc trên đảo cũng vì chủ nhân của mình mà quyết tử chiến đến cùng.
Vua của huyết tộc bấy giờ đứng trong màn bảo vệ, nhìn bên ngoài nổ tung khói lửa, hắn cảm thấy bị sỉ nhục. Thân là huyết tộc, vậy mà lại dựa vào vũ khí của loài người để chiến đấu, đủ mất mặt!
Hắn tức giận nói:
“Xông lên! Hôm nay nhất định phải bắt được Vandelisa và con của ả ta!”