Tần Mạch ôm siết thân thể của Lục Ảnh trong vòng tay, cảm giác như mình đã mất đi cả sức chiến đấu. Là một thợ săn, hắn không thể có tình cảm với huyết tộc. Trong số những trọng tội, việc này được xếp trên đầu. Nhưng hắn nhận ra hình như hắn đã có chút cảm giác với cô nàng này. Hắn từng muốn giết cô kia mà, sao lúc đuổi đến chỗ Vandelisa, hắn lại đỡ cho cô một mạng? Hắn điên rồi. Bây giờ, hắn điên thật rồi!
Nước mắt không hiểu sao lại ào ạt tuôn ra, Tần Mạch khó chấp nhận được sự thật là cô đã ngã xuống. Hắn phải làm sao bây giờ…
Bên tai hắn có tiếng hô của Lục Cẩn Hiên:
“Tần Mạch, đứng lên mau!”
Phải rồi, hắn còn đang ở chiến trường! Tần Mạch sực tỉnh, đặt Lục Ảnh nằm xuống một bên, cầm lấy vũ khí và đứng dậy. Khi con người ta tức giận, sức chiến đấu luôn tăng lên một bậc, hắn mặc kệ trên người chồng chất vết thương mà lao ra.
Khi Lục Ảnh ngã xuống đã tạo cơ hội cho một số kẻ tiến vào lâu đài, lính canh bảo vệ bên ngoài đều bị hạ gần hết. Vân Mộng thì đang suy yếu, cô thở hổn hển nhìn trần nhà, đã bắt đầu chịu hết nổi. Cô tức giận quát lên:
“Hai đứa nhóc ngu ngốc này còn không mau cút ra ngoài!”
Vừa mới nói xong, bụng đột nhiên im lặng lại, dường như nghe hiểu được cô nói gì, chúng dừng việc tranh chấp.
Vân Mộng chỉ thấy dưới thân có thứ liên tiếp trôi tuột ra ngoài, trong bụng liền thoải mái hơn nhiều.
Ba huyết tộc ở trong phòng tranh thủ giúp cô xử lý vết bẩn và ôm hai đứa nhỏ đặt vào bên người cô, sau đó một trong số họ nói:
“Chủ nhân, tôi phải ra bên ngoài xem tình hình thế nào, ngài hãy nghỉ ngơi đi.”
Huyết tộc đó vừa rời đi một lát thì cánh cửa dày nặng bị đạp bung ra, Vân Mộng chưa kịp nghỉ ngơi, chưa kịp nhìn mặt hai đứa con của mình đã phải ôm chúng lui về phía sau. Thân thể cô hiện tại quả thật suy yếu một chút, rất khó để tiến vào trạng thái chiến đấu.
Vandelisa nói với cô:
“Tôi tới giúp cô.”
Cánh đen to lớn mở ra, máu tươi bao bọc thân thể của Vân Mộng biến thành một bộ váy đỏ rực. Hai đứa trẻ trong tay cô phấn khích giơ tay lên, chúng nhìn vào đôi cánh của mẹ mình, hai mắt to tròn đáng yêu, hoàn toàn không giống mấy đứa nhỏ mới sinh chút nào.
Kẻ thù không nói hai người lao tới, Vandelisa lạnh lùng liếc chúng, vòng đỏ dưới chân hiện lên, nhưng khác với trước đó là thứ này chỉ có bán kính khoảng chừng hai mét.
Khi chúng xông vào trong, thân thể liền tự động bị ép thành một đám thịt nhão, chỉ còn lại máu tươi bay lên.
Vandelisa đã không còn bao nhiêu sức lực, sau trận chiến này, có lẽ sẽ phải biến mất vĩnh viễn. Thật đáng tiếc, rằng cô không cách nào chờ đến ngày đồng tộc được sống trong yên bình.
“Các người tìm chỗ trốn trước đi.”
Vandelisa nói với ba huyết tộc kia, hai tay ôm hai đứa trẻ vào lòng, không cho chúng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ vừa rồi.
Cô vung cánh bay ra khỏi lâu đài, khi nhìn thấy thân ảnh của cô trên bầu trời, Lục Cẩn Hiên vô cùng lo lắng. So với anh, phía kẻ thù càng có vẻ lo lắng hơn.
“Không phải nói sau khi sinh là lúc Vandelisa yếu ớt nhất sao?” Vị vua kia sợ hãi, chưa gì đã nảy sinh ý nghĩ rút lui.
Lần trước Vandelisa đánh vào đất tổ xách cổ Mặc Thành đi quá hung hãn, họ còn chưa quên đâu.
Vandelisa nhìn lướt qua toàn thể huyết tộc, đột nhiên cất giọng:
“Các người phải biết khi nào thì nên dừng lại.”
Giữa trán cô, vương miệng một lần nữa hiện ra. Tình cảnh ngày đó lặp lại, nhưng hiệu quả không tốt như trước nữa, chỉ đủ chế trụ một phần huyết tộc.
“Ha ha ha, Vandelisa, cô suy yếu thật rồi!” Vị vua mới đăng cơ vui đến nỗi cười phá lên.
Đang cười, hắn đột nhiên thấy thân thể cứng lại, sau đó một con dao bạc lướt nhanh về phía hắn.
Lục Cẩn Hiên không phải vướng bận vì những tên huyết tộc khác nữa, lập tức tập trung tấn công hắn. Hai bên bắt đầu va chạm kịch liệt, năng lực kích điện của hắn ban đầu còn hữu dụng, nhưng khi Lục Cẩn Hiên áp sát vào thì hắn phát hiện rất khó để công kích trúng mục tiêu.
Thứ khiến hắn ghét nhất là Lục Cẩn Hiên có thể cầm vũ khí bạc mà không bị gì cả, trong khi chỉ cần chạm vào nó, hắn sẽ chịu ảnh hưởng nhất định.
Lục Cẩn Hiên cứ như phát điên, hắn cố gắng cách mấy cũng không thoát ra được.
Trên trời đột nhiên vang lên tiếng khóc cực kỳ vang dội của hai đứa trẻ, toàn thể huyết tộc đều thấy khó chịu, cơ thể khựng lại như bị đóng đinh trong giây lát, ngoại trừ Vân Mộng và Lục Cẩn Hiên. Anh cũng không rõ tại sao, nhưng đây là cơ hội tốt hiếm có!
Cả con dao bạc vụt qua, đâm lút cán vào trái tim của vị vua huyết tộc kia. Lục Cẩn Hiên dùng chút năng lượng còn sót lại trong người rót vào đầu của hắn, khiến cho nó phồng to lên và nổ nát, máu thịt vung vãi ra xung quanh.
Đến đây, huyết tộc đã dừng hẳn việc công kích nhau lại.