Yên Lam ăn cơm xong thì liền đi ngủ, thân thể của nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn có một chút suy yếu. Cận Thế Phong nhìn người trong lòng, ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu, hắn thề về sau dù có như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không để cho người trong lòng mình bị
thương tổn thêm lần nào nữa.
Sáng sớm, nhu hòa ấm áp, ánh nắng mềm mại xuyên qua rèm cửa sổ viền lá sen tiến vào bên trong , thoáng chốc căn phòng tràn ngập ánh nắng rực rỡ, cơn gió nhẹ nhàng thổi lên chiếc màn màu trắng bằng vải voan, , thổi tới cô gái nhỏ nhắn đang ngủ trên giường. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
"Ưm!..." Hàng mi run rẩy, người ngủ ở trên giường mở đôi mắt sáng ngời mà trong veo , tinh khiết.
Một giấc ngủ thực là thoải mái, dường như đã lâu rồi không được ngủ ngon như vậy, Yên Lam nằm ở trên giường suy nghĩ. Bây giờ đã là lúc nào rồi? nhìn ngoài cửa sổ thật là sáng, hình như đã muộn rồi.
Yên Lam ngồi dậy,muốn xuống giường, quay đầu nhìn đồng hồ, trời ạ! Đã hơn chín giờ rồi sao? Thế Phong làm gì mà không gọi nàng dậy cơ chứ! Hại nàng ngủ quên, ngày hôm nay chắc chắn là đi làm muộn rồi.
Nhìn một chút khoảng không bên cạnh trên giường, Thế Phong nhất định đã đi từ sớm, Yên Lam nghĩ, nàng cũng phải chuẩn bị nhanh thôi.
Yên Lam vội vã xuống giường đi dép, nhanh chóng đi vào phòng tắm rửa mặt, mong sẽ
không bị muộn quá.
Rất nhanh đã rửa mặt xong, thay quần áo, ra khỏi phòng, "Vú Trương, vú Trương, hôm nay cháu sẽ không ăn sáng đâu, cháu bị muộn giờ làm rồi." Yên Lam vừa từ trên lầu xuống vừa nói.
"Vú Trương?" Không có tiếng người đáp lại, Yên Lam thấy có chút kì quái, lẽ nào vú Trương cũng đi ra ngoài sao?
Rất nhanh tới lầu một, Yên Lam đi tới phòng khách tìm kiếm bóng dáng của vú Trương, thế nhưng, người không có tìm được, mới vừa tiến vào phòng khách thì nàng đã ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt từ phòng ăn truyền đến.
Đang nhìn đến phòng ăn, trên bàn có bữa sáng mê người, Yên Lam dừng bước, thực sự
thơm quá! Yên Lam nhất thời bị bữa sáng mĩ vị này hấp dẫn, nếu vú Trương không ở nhà thì là ai làm bữa sáng này? Nàng đồng thời có nghi hoặc trong lòng.
"Em tỉnh rồi, Lam Lam" lúc này giọng nói của Cận Thế Phong từ phía sau vang lên, Yên Lam quay đầu lại, thấy Cận Thế Phong đang bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra.
Buổi sáng ngày hôm nay, khi ánh mặt trời đầu tiên vào trên người Cận Thế Phong, hắn liền tỉnh lại, ôn nhu dịu dàng nhìn Yên Lam bên cạnh, nàng thật xinh đẹp, khuôn mặt kia thật hồn nhiên, trong sáng, làm hắn vô cùng lưu luyến, trong lòng hắn bỗng khơi dậy lên một thứ tình cảm mà hắn chưa bao giờ từng thấy.
Cận Thế Phong lặng lẽ đứng dậy, lưu luyến nhìn người còn đang say ngủ, mới đi ra ngoài.
Hắn muốn vì Lam Lam mà làm một bữa sáng, đi vào phòng bếp, thấy vú Trương để cho hắn mảnh giấy ghi nhớ, Cận Thế Phong nở nụ cười, vú Trương biết rõ hai người bọn họ cần một không gian riêng tư, cho nên mới xin phép nghỉ, ra ngoài.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn trên bàn, vú Trương quả là đã chuẩn bị chu đáo, Cận Thế Phong cũng không chút nào bỡ ngỡ cầm lấy liền làm.
"Thế Phong, những thứ này đều là do anh làm sao?" Nhìn đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú , Yên Lam không dám tin tưởng hỏi.
"Đương nhiên, em không phải đã ăn xong bữa sáng mà anh nấu sao? Bây giờ còn nghi ngờ
năng lực của anh?" Cận Thế Phong nghi ngờ hỏi.
"Không phải, không phải" Yên Lam vội vàng phủ nhận nói, "Em không có ý này, em chỉ muốn nói chúng ta cũng chỉ có hai người thôi, vì sao lại làm nhiều đồ ăn như vậy?"
"Em gần đây trông tiều tụy quá, anh muốn giúp em bồi bổ một chút!" Cận Thế Phong nói, cùng lúc cũng đưa tới bên môi của Yên Lam một thìa cháo trắng, "Nếm thử xem thế nào?"
"Ừ, ngon lắm ạ!" Yên Lam vội vàng ăn vào liễu trong miệng nói rằng.
"Cận thận bỏng mất," Cận Thế Phong quan tâm nói, còn chưa kịp nói xong thì nghe Yên Lam kêu lên, "Oa! Nóng quá!"
Cận Thế Phong yêu thương nhìn Yên Lam càng không ngừng tiếp tục sở trường mở miệng quát nạt, nói, "Ai kêu em vội vàng như vậy làm gì, anh còn chưa nói xong, bảo em ăn từ từ
thì em cũng đã nuốt xuống dưới, thế nào? Có phải rất nghiêm trọng hay không?"
"Ha ha..." Yên Lam ngượng ngùng lắc đầu nói, "Không có chuyện gì, em chỉ là đói bụng quá mà thôi!"
"Em đó!" Cận Thế Phong sủng nịch nheo nhéo mũi Yên Lam, nói "Vậy ăn nhanh đi."
"Vâng!" Yên Lam nói, miệng đã mở ra một ngụm lớn.
"Thế Phong, hôm nay em có phải dậy muộn rồi hay không?" Yên Lam vừa ăn vừa nói, "Hình như bây giờ mà đi làm thì đã muộn lắm rồi!"
"Không phải hình như mà căn bản là thực sự đến muộn." Cận Thế Phong sửa lời của Yên Lam, "Nhưng mà hôm nay em không cần phải đi làm."
Yên Lam thè lưỡi nói, "Vậy sao hôm nay lại không phải đi làm?"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!