"Không cần, người đã tìm thấy. Tên Tô Anh đúng không? Ta đã phái người mang cô ta về đây rồi!" Lời vừa dứt, Sở Thành Minh đã đứng bên cửa phòng bệnh.
Đi sau Sở Thành Minh còn có Sở Thiên Võ. Sở Mặc Hàm nhất thời kinh ngạc nhìn ông và cha mình đang thong dong đi vào.
Phòng bệnh nhỏ lập tức trở nên chật chội, có người tới thăm bệnh cả trong và ngoài ý muốn. Sở Thành Minh đến là điều nằm trong suy đoán của Cận Thế Phong, nhưng ngay cả
Chủ tịch tập đoàn Sở thị Sở Thiên Võ cũng có mặt ở đây thăm Yên Lam là việc không ai nghĩ tới.
"Lam Lam, cháu tỉnh rồi à?" Thấy Yên Lam đang ngồi trên giường, Sở Thành Minh kích động lao đến, hai mắt đỏ hoe cầm lấy tay Yên Lam.
"Vâng, cháu tỉnh rồi! Cháu xin lỗi vì đã để ông phải lo lắng!" Yên Lam áy náy nhìn Sở lão gia gia.
"Không, nha đầu này! Để cháu chịu cực khổ, phải là ta xin lỗi cháu mới đúng."Nghe Sở Thành Minh nói, Yên Lam cảm thấy có chút buồn cười, có phải ông lo lắng quá rồi không?
"Sở gia gia à, ông khách khí với cháu quá rồi! Đây là chuyện của cháu, có người muốn hại cháu. Ông làm sao biết được, nên chuyện này không liên quan đến ông, ông xin lỗi cháu làm gì ạ?" Yên Lam tự nhiên trả lời.
"Không khách khí không khách khí, chúng ta là người một nhà mà!" Sở Thành Minh cười ha ha bên cạnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Yên Lam có chút buồn bực nhìn Sở lão gia gia. Sao lại người một nhà chứ, một chút huyết thống cũng chẳng có mà?
Đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, Yên Lam ngẩng đầu nhìn Sở Thành Minh. "Sở lão gia gia, ông nói Tô Anh thế nào? Ông tìm được chị ấy rồi sao? Sao chị ấy lại muốn hại cháu?"
"Việc này cháu cứ yên tâm giao cho chúng ta, chúng ta ắt biết cách xử lý. Hôm nay ta đến đây chỉ muốn nói chuyện gia đình thôi." Sở Thành Minh ân cần nhìn Yên Lam nói.
"Chuyện gia đình?" Yên Lam nghi hoặc nhìn Sở Thành Minh rồi nhìn Cận Thế Phong, "Sở lão gia gia và cháu có chuyện gia đình nào muốn nói ạ?"
"Nói chuyện bà nội cháu."
Không đợi Yên Lam lên tiếng thắc mắc thêm, Sở Thành Minh run run đặt một hộp trang sức xuống trước mặt Yên Lam.
Cái hộp này…. Yên Lam cầm lên chăm chú ngắm nhìn, chẳng phải là hộp nữ trang bà cô tặng lại đó sao? Yên Lam lại mở hộp ra, toàn bộ những tấm ảnh lần trước vẫn còn, khuôn mặt người thanh niên trong ảnh và Sở lão gia gia trước mặt có phần tương tự nhau. Trong lòng Yên Lam nảy lên một loại cảm giác quỷ dị, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Nha đầu này, ta thật sự là ông nội của cháu! Là ông nội thân sinh của cháu!" Sở Thành Minh mắt mũi đỏ hoe, kích động nhìn Yên Lam khiến cô khiếp sợ không thôi.
Đúng là sở lão gia gia và người trong hình rất giống nhau, khiến trong lòng cô cũng có không ít nghi vấn. Thế nhưng lời nói của Sở Thành Minh có ý gì? Nhất thời làm cho ngây ngẩn cả người, chuyện gì đang xảy ra không biết nữa?
Thấy biểu tình của Yên Lam. Sở Thành Minh vội vàng lấy ra một tấm ảnh chụp thời xưa của mình cùng đôi nhẫn, đưa đến trước mặt Yên Lam.
Yên Lam nhìn đôi nhẫn, rõ ràng kiểu dáng cùng một bộ với đám nữ trang kia, người đứng giữa tấm ảnh chụp không khác gì người đàn ông trong hộp nữ trang. Bà nội cô đứng cạnh một người đàn ông, là ông nội cô, giờ phút này lại đang đứng trước mặt cô.
"Làm sao có thể?" Yên Lam không dám tin nhìn những thứ mình cầm trên tay. "Ba cháu nói, khi ba sinh ra ông nội đã qua đời rồi cơ mà? Chuyện gì đang xảy ra thế này?" Giọng cô có chút nghẹn ngào, trân trân nhìn Sở Thành Minh.
"Tiểu Lam, là hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm thôi!" Sở Thành Minh bi ai trả lời.
"Hiểu lầm ư? Chẳng phải người đó tên Sở Hàm Vũ sao? Sở lão gia gia , tên ông đâu phải đọc là Sở Hàm Vũ?" Yên Lam không tin, kiên quyết nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!