Dư Gia Nghệ đột ngột chạy đến, không kiểm soát được lực, Lục Sơ Cảnh đứng không vững, bị cậu ôm lùi lại vài bước, sau lưng là cây nhãn trăm tuổi của trường.
Những cành nhãn sum suê, giống như tiêu điểm của trường, tiết trời chưa chính thức vào thu nhưng khi có gió thổi qua, cây nhãn già vẫn rụng mất vài chiếc lá, rơi xuống bên chân Lục Sơ Cảnh.
Lục Sơ Cảnh bị Dư Gia Nghệ ôm, theo bản năng ngửi mùi, không có mùi gì khác, chỉ có hương kẹo bạc hà ngọt ngào
Hắn nhìn xuống, phát hiện dưới mắt Dư Gia Nghệ có một nốt ruồi, không phải ở đuôi mắt mà ở chính giữa, một nốt ruồi son màu đỏ nhỏ nhắn, vị trí không bắt mắt, chỉ khi nhìn kĩ mới thấy
Đây là lần đầu tiên Lục Sơ Cảnh thấy được.
Khuôn mặt Dư Gia Nghệ rất sạch sẽ, sống mũi cao, môi hơi nhếch lên, mang ý cười tự nhiên, làn da non mịn trắng nõn như omega, bởi vì là mắt hoa đào nên con người rất sáng, giống như đựng đầy nước.
Chỉ cần nhìn mặt Dư Gia Nghệ, cậu rất giống một em trai hàng xóm ngoan ngoãn, Lục Sơ Cảnh không thể liên tưởng được với một Dư Gia Nghệ trong miệng người khác: một beta lăng nhăng, thích chơi đùa với tình cảm của người ta.
Lục Sơ Cảnh mím môi thật chặt, gân xanh trên tay nổi lên vì căng thẳng, mặt không biểu cảm đẩy Dư Gia Nghệ ra, lạnh nhạt nói: "Đừng chạm vào người tôi"
Thái độ này của hắn như dội một gáo nước lạnh lên người Dư Gia Nghệ, cậu biết mình hiện tại là người theo đuổi Lục Sơ Cảnh, không có tư cách yêu cầu Lục Sơ Cảnh có thái độ tốt với cậu.
Nhưng Dư Gia Nghệ mấy ngày nay bị chiến tranh lạnh, cậu không vượt qua giới hạn, ban đầu là cảm thấy mới mẻ nên mới kiên nhẫn, khó khắn lắm thái độ của Lục Sơ Cảnh đối với cậu mới hòa hoãn chút, bây giờ lại quay về như lúc đầu.
Nếu trước đây thái độ của hắn như nước thì bây giờ lại như băng.
Dư Gia Nghệ đứng trước mặt Lục Sơ Cảnh, khuôn mặt có chút không kiên nhẫn, cậu nghiêng đầu hỏi Lục Sơ Cảnh: "Em đang đùa với anh đấy à?"
So với cậu, Lục Sơ Cảnh có vè bình tĩnh hơn, hắn hơi cúi đầu nhìm chằm chằm Dư Gia Nghệ, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đùa anh cái gì?"
Hắn chiến tranh lạnh với Dư Gia Nghệ 4 ngày, ngày càng xa cách.
"Tôi chưa từng nói muốn làm người yêu anh" Lục Sơ Cảnh nói: "Từ đầu tôi đã nói là đừng làm phiền tôi rồi"
Điện thoại trong túi áo khoác của Dư Gia Nghệ bỗng nhiên rung lên, áo khoác ném ở dưới đất cách đó không xa liên tục vang lên tiếng chuông.
Cậu khẽ chậc một tiếng, khom lưng nhặt di động, Dư Gia Nghệ nhíu mày, giọng nói gắt gỏng: "Đừng làm phiền tôi, cúp đây"
Dư Gia Nghệ nói xong liền cúp máy, cậu ném điện thoại lên đống áo, khi cậu đang trả lời điện thoại, Lục Sơ Cảnh đã chuẩn bị xoay người rời đi, Dư Gia Nghệ chạy theo, bất ngờ nắm lấy tay Lục Sơ Cảnh, giọng nói vô thức trở nên hùng hổ, "Em nói cho anh biết, anh làm gì khiến em không vui rồi?"
Lục Sơ Cảnh không cử động cũng không lên tiếng, chỉ thờ ơ nhìn cậu.
Dư Gia Nghệ bỗng nhiên bình tĩnh lại, cậu hít sâu mấy hơi, nhận thấy sai lầm của mình, luống cuống tay chân thả ống tay áo bị nhăn nhúm của Lục Sơ Cảnh ra, cậu chậm rãi nói, giọng mềm như bông: "Anh sai chỗ nào nói cho anh biết đi"
Cậu rất giỏi giả vờ giả vịt, bây giờ cũng vậy.
"Anh sẽ sửa mà" Dư Gia Nghệ khịt khịt mũi, "Lúc nãy anh hơi bốc đồng, nói không biết lựa lời, em đừng thờ ơ với anh nữa được không?"
Lục Sơ Cảnh nhìn cậu một cách vô cảm
Kỹ năng diễn xuất của Dư Gia Nghệ còn vụng về, một số động tác nhỏ đã bán đứng bản thân, Lục Sơ Cảnh biết cậu đang giả vờ.
Lục Sơ Cảnh nghĩ, Dư Gia Nghệ đã yêu nhiều người như thế, không biết đã dùng phương pháp theo đuổi này lên bao nhiêu người, hiện tại, cậu lại dùng nó với hắn.
"Anh không sai" Lục Sơ Cảnh "Chỉ là như bây giờ mới đúng"
Người nào đi đường nấy.
Dư Gia Nghệ tiếp tục đi chòng ghẹo người khác, yêu đương với người khác, dù có yêu 10.000 người cũng không liên quan gì với hắn.
Lục Sơ Cảnh tránh Dư Gia Nghệ, nhấc dây đeo balo bị trượt xuống, tiếp tục đi về phía phòng ngủ.
Nhịp tim Dư Gia Nghệ như đang đánh trống, cậu biết mình không nên để Lục Sơ Cảnh đi, chỉ cần Lục Sơ Cảnh đi rồi thì cậu không có cơ hội nữa.
Cậu lại đuổi theo lần nữa, thở hổn hển nắm lấy tay áo Lục Sơ Cảnh, Dư Gia Nghệ nói: "Lục Sơ Cảnh! Ý em là sao?"
"Thả ra" Lục Sơ Cảnh rút tay áo mình từ trong tay Dư Gia Nghệ ra.
Sức của beta không bì nổi alpha, Dư Gia Nghệ bị hành động đơn giản này của Lục Sơ Cảnh làm lùi lại vài bước, cậu nhìn về phía hồ nước bên cạnh.
Dư Gia Nghệ nghiến răng, chạy đến bên hồ nước hét lên: "Lục Sơ Cảnh! Nếu em cứ phớt lờ anh như thế anh sẽ nhảy xuống"
Lục Sơ Cảnh không tin cậu, không hề dừng chân lại, Dư Gia Nghệ chỉ thuận miệng nói thôi, tuy cậu biết bơi nhưng vẫn không dám nhảy xuống.
Cậu ra sức đuổi theo, cuối cùng nắm lấy Lục Sơ Cảnh, cậu nhỏ giọng nói: "Em cho anh cơ hội giải thích đi mà"
Lục Sơ Cảnh thở dài, đợi một lúc rồi hỏi một cách vô cảm: "Anh có định nói hay không?"
"Anh nói! Anh nói" Quần áo trên người Dư Gia Nghệ mỏng, cậu hắt xì một cái, xoa mũi, nhìn trộm Lục Sơ Cảnh nói, "Vậy trước tiên em nói cho anh biết anh sai ở đâu anh mới giải thích được chứ"
Gió đêm thổi qua, Dư Gia Nghệ run lên vì lạnh, hắt xì thêm một cái nữa, nghe còn to hơn lúc nãy.
Lục Sơ Cảnh quay đầu đi chỗ khác, giọng nói giống như đang nén giận: "Anh về trước đi, đừng để bị cảm rồi đến ăn vạ tôi"
"...!Sức khỏe anh rất tốt, bình thường không dễ bị cảm đâu"
Dư Gia Nghệ nhìn thấy Lục Sơ Cảnh như vậy, giọng nói vô thức nhỏ lại, cậu cảm thấy mình làm Lục Sơ Cảnh tức giận như vậy thì rất tài.
"Về đi" Lục Sơ Cảnh xoay người, giọng thờ ơ như gió thổi: "Đừng đến tìm tôi nữa, anh có nhảy xuống hồ thì tôi cũng không quan tâm"
Hắn nói một cách nghiêm túc, Dư Gia Nghệ biết hắn đang nói thật, cậu khịt mũi, nhanh chóng mặc áo vào, nhỏ giọng đáp: "Ừm"
*
Hôm sau, khi tỉnh lại thì Dư Gia Nghệ bị cảm, cậu đến những lúc trở trời dễ bị cảm.
"Nghe nói hôm qua mày lại chạy đến tìm Lục Sơ Cảnh?" Trần Thụy Khanh châm chọc, "Hôm qua uống được nửa chừng đã quay về tìm Lục Sơ Cảnh, thế nào, người ta có để ý mày không?"
"Tao thì thấy mày đi hứng gió thì có"
Dư Gia Nghệ vô cảm lấy thuốc từ trong túi, bịch thuốc lúc ấy cậu đưa cho Lục Sơ Cảnh cuối cùng cũng quay lại tay cậu, bị cảm bị sốt cũng chỉ có cậu.
Cậu lấy nước nóng uống thuốc, giọng nói khàn khàn, "Hôm qua tao đi bơi, bơi luôn 10 vòng, mày tin không?"
"Chính mày tin là được"
Trần Thụy Khanh nhìn Dư Gia Nghệ đeo khẩu trang, lại mang balo, mặt đầy khiếp sợ nói: "Mày định đi đâu đấy?"
Dư Gia Nghệ chỉnh lại khẩu trang, nói "Tao đi tìm Lục Sơ Cảnh"
"Mày đúng là xứng chức mặt dày ha, đang bị bệnh mà vẫn đi tìm người ta"
"Sầm——"
Dư Gia Nghệ đóng sầm cửa lại, đi kèm với tiếng đóng cửa vang dội là giọng của cậu, "Ông đây cứ thích quỳ liếm cậu ấy đấy"
Dư Gia Nghệ biết Lục Sơ Cảnh không trốn học, sửa soạn chạy đến phòng học tìm Lục Sơ Cảnh như lần trước, nhưng lần này cậu sơ sẩy rồi, bên cạnh Lục Sơ Cảnh có một cậu trai
Đường nét khuôn mặt thanh tú, sau gáy có miếng dán ngăn mùi, chắc là omega.
Dư Gia Nghệ đứng bên cửa sổ nhìn omega kia dịch mông lại gần Lục Sơ Cảnh, như đang hỏi Lục Sơ Cảnh chuyện gì đó.
Cậu cười mỉa, ý đồ của omega kia viết hết lên mặt, cậu liếc mắt là hiểu.
Vị trị phía sau Lục Sơ Cảnh còn trống, nhưng Dư Gia Nghệ không đi vào, cậu đứng ngoài cửa suốt một tiết, cậu chỉ cần vị trí bên cạnh Lục Sơ Cảnh.
Chuông tan học vang lên, Dư Gia Nghệ bình tĩnh bước vào, nhiều người ở đây biết cậu đang theo đuổi Lục Sơ Cảnh, lặng lẽ đứng lại hóng chuyện.
Dư Gia Nghệ đặt cặp sách xuống bàn Lục Sơ Cảnh, không thèm nhìn omega kia, nói với Lục Sơ Cảnh, "Anh muốn nói chuyện với em"
"Này!" Lục Sơ Cảnh chưa nói gì thì omega kia đã cảnh giác nhìn cậu chằm chằm, "Anh chắn hết bảng của tôi rồi!"
Dư Gia Nghệ nhìn cậu ta, khóe miệng dưới lớp khẩu trang cong lên, đôi mắt hoa đào híp lại nói, "Bạn nhỏ à, người lùn thì lên bàn trên mà ngồi, đừng chiếm chỗ của anh"
Omega trợn tròn mắt, cứ trừng cậu như vậy, há miệng một hồi không nói được câu nào.
Dư Gia Nghệ chỉ cảm thấy không thú vị, lật mặt rất nhanh, khi nhìn về phía Lục Sơ Cảnh thì đuôi mắt cụp xuống, vì đau họng ho khan vài tiếng, mắt rỉ ra vài giọt nước.
Cậu khàn khàn kêu, "Lục Sơ Cảnh!"
Không biết từ khi nào lớp học đã yên tĩnh lại, góc nhỏ của bọn họ đột nhiên trở thành tâm điểm, Lục Sơ Cảnh mím môi đi ra ngoài, Dư Gia Nghệ hiểu ý hắn, đi theo.
Cậu đi sau Lục Sơ Cảnh, họng đau nhưng vẫn không ngừng nói
"Hôm qua anh đã ngẫm cả đêm nhưng không biết mình sai ở đâu cả"
"Là vì đồ ăn sáng anh mua không hợp khẩu vị em à?"
"Hay là vì em thấy trên người anh có pheromone của alpha khác, nên em nghĩ anh và Đậu Cẩm nhập nhằng với nhau?"
"Em đừng ghét anh, bọn anh rất trong sạch"
Dư Gia Nghệ thề, "Anh chưa bao giờ chơi bời với alpha"
Bước chân Lục Sơ Cảnh dừng lại, hắn đứng ngược sáng, Dư Gia Nghệ không thấy rõ biểu cảm của hắn, tự nhiên cảm thấy lo lắng, vân vê cái khẩu trang của mình.
"Dư Gia Nghệ" Lục Sơ Cảnh gọi tên cậu, giọng nói sạch sẽ, thanh mát, "Đừng giả vờ nữa"
Tim Dư Gia Nghệ đập như sấm, cậu theo bản năng hỏi ngược lại, "Giả vờ cái gì?"
Ánh sáng lúc này khi ẩn khi hiện, ánh mắt Lục Sơ Cảnh tối lại không nhìn rõ, 10 ngón tay đặt bên người của hắn siết chặt, lạnh lùng nói:
"Đừng giả vờ đáng thương nữa, cũng đừng giả vờ thích tôi".