"Đậu Cẩm, mày giúp tao đi"
Edit by Thuyển
___________________
Dư Gia Nghệ bị Lục Sơ Cảnh đưa trở lại bệnh viện cậu vừa ra không lâu, cậu bị lăn qua lăn lại nhiều kiểu kiểm tra, Lục Sơ Cảnh im lặng ở bên cạnh cậu.
Bây giờ cậu là người duy nhất ngồi bên ngoài phòng khám, tâm trạng Dư Gia Nghệ càng thêm bất an, tất nhiên cậu biết biện pháp giả vờ mất trí nhớ này ngâu không thể tả nhưng khi nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, Dư Gia Nghệ cảm thấy sởn tóc gáy.
Ngã là do cậu vô tình nhưng khi Lục Sơ Cảnh chạy ra đỡ, cánh tay vững chãi của alpha nâng cậu lên, Dư Gia Nghệ chỉ cảm thấy tim đập nhanh.
Gáy bị thương đau dữ dội, cậu suýt cho rằng mình bị chấn động não, Dư Gia Nghệ che lại hai bên trán, miệng nhanh hơn não.
Lời nói như bát nước đổ đi, chính cậu cũng không tin nổi lời mình nói, còn chưa kịp ngất đi thì làm sao mất trí nhớ được.
Khóe miệng Dư Gia Nghệ giật giật, Lục Sơ Cảnh không phải thằng đần, chắc chắn sẽ không tin cậu, cậu biết rõ.
Trên đường đến bệnh viện, Dư Gia Nghệ nhiều lần muốn thẳng thắn nói ra sự thật cậu đang giả vờ rồi lại thôi, miệng cậu cứ đóng rồi lại mở, cuối cùng cậu đành tự mình sa ngã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dù sao bây giờ cậu cũng không thể chạy trốn, cũng không đoán được suy nghĩ của Lục Sơ Cảnh, nhưng kỳ nhạy cảm lại để cho Dư Gia Nghệ bóng ma quá lớn, cậu thấy Lục Sơ Cảnh không có ý vạch trần cậu thế là tiếp tục giả ngu.
Giả vờ được bao lâu hay từng đó.
Khi cậu đang đấu tranh ngoài phòng khám, Lục Sơ Cảnh đang đọc các loại báo cáo khác nhau với bác sĩ.
Bác sĩ hỏi: "Có phải là lúc bị trượt ngã thì bị đập sau gáy không?"
Mấy vấn đề này ông đã hỏi qua một lần nhưng Lục Sơ Cảnh vẫn kiên nhẫn ừ một tiếng.
"Có bị hôn mê không?"
Lục Sơ Cảnh lắc đầu: "Không cso"
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào báo cáo trên tay, ông ngập ngừng nói: "Báo cáo kiểm tra không thấy có sai sót gì...!Nhưng bộ não con người là một bộ phận phức tạp vào quan trọng, kết quả kiểm tra cũng không nói lên được cái gì"
Ông dừng lại rồi tiếp tục nói, "Nhưng dù vậy không phải bệnh nhân nói quên tức là quên, cậu có thể tự mình quan sát, suy cho cùng, giữa một người mất trí nhớ và không mất trí nhớ có sự khác nhau rõ ràng
Lục Sơ Cảnh bình tĩnh "Ừ" một tiếng, sau đó hỏi: "Anh ấy không bị thương hay chấn động não linh tinh gì đó phải không"
"Không"
"Được rồi, cảm ơn"
Lục Sơ Cảnh gật đầu cảm ơn rồi nhận báo cáo từ bác sĩ bước ra khỏi cửa.
Tất nhiên hắn biết Dư Gia Nghệ đang giả vở, Dư Gia Nghệ luôn như vậy, bình thường thì trông thông minh, nhưng lại khi cần thông minh thì không mà khi không cần lại thông minh.
Dư Gia Nghệ có thể thi đậu đại học A, chỉ số thông minh chắc không có vấn đề gì, lần này lại thốt ra lời nói dối ngu ngốc như vậy, hẳn là bị hắn dọa sợ rồi.
Nhưng đã đến nước này rồi mà Dư Gia Nghệ vẫn tiếp tục giả vờ được, nhìn cái biểu tình ngây thơ vô tội này, vào khoảnh khắc nào đó, Lục Sơ Cảnh đã thật sự tin cậu.
Chỉ tiếc, tiếng tim Dư Gia Nghệ đập quá nhanh, hô hấp rối loạn, lời nói dối vụng về của cậu cuối cùng cũng bị bản năng thân thể bán đứng.
Lục Sơ Cảnh mở cửa phòng khám ra ngoài, mặt không cảm xúc, nếu Dư Gia Nghệ muốn giả vờ đáng thương, thích giả ngu thì hắn sẽ phối hợp với Dư Gia Nghệ.
Khi hắn bước ra ngoài, Dư Gia Nghệ đang ngồi trên ghế của bệnh viện, hành lang vắng vẻ không có nhiều người.
Trên người Dư Gia Nghệ mặc áo len của hắn, tay áo quá rộng với người nên cậu phải xắn tay áo lên vài lớp.
Cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, trong tay còn cầm theo một chiếc cốc nước ấm dùng một lần, nước vẫn còn nóng, Dư Gia Nghệ đang cúi đầu thổi nguội.
Dư Gia Nghệ nghe thấy tiếng động, hơi nghiêng mặt, trên môi còn dính ít nước, lông mi hiện rõ rũ xuống đôi mắt hoa đào, cậu trông rất bất lực hỏi Lục Sơ Cảnh: "Bác sĩ nói gì rồi?"
Cậu tưởng Lục Sơ Cảnh sẽ vạch trần cậu, sau đó lôi cậu nhét vào trong xe như trước kia.
Dư Gia Nghệ đã chuẩn bị tâm lý, nắm chặt cốc, nếu Lục Sơ Cảnh làm như vậy, Dư Gia Nghệ sẽ hắt cốc nước này vào mặt hắn và chạy trốn.
Nhưng ngón tay của Dư Gia Nghệ vẫn hơi run, bị dạy dỗ mấy ngày nay, cậu hiểu rằng sức lực của beta không thể vượt qua alpha được.
Chuyện như thế này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi, nhiều lần cậu chịu không nổi muốn chạy ra khỏi phòng ngủ, nhưng mới chỉ nhen nhóm ý tưởng thôi Lục Sơ Cảnh đã nhanh chóng túm chặt cổ chân cậu.
"Bác sĩ nói anh bị mất trí nhớ"
Các khớp ngón tay của Dư Gia Nghệ trắng bệch, đột nhiên nghe Lục Sơ Cảnh nói vậy, cậu ngỡ mình gặp ảo giác.
Lục Sơ Cảnh cong lưng chống đầu gối trước mặt cậu, hắn vươn tay vuốt ve chiếc cằm ngày càng gầy của Dư Gia Nghệ, thấp giọng hỏi: "Vậy anh còn nhớ em là ai không?"
Trong chốc lát, Dư Gia Nghệ hoài nghi nhân sinh, bình thường Lục Sơ Cảnh nói chuyện cứ đều đều, bây giờ hắn dùng vẻ mặt bình tĩnh nói ra lời này.
Dư Gia Nghệ thật sự bắt đầu nghi ngờ rằng Lục Sơ Cảnh tin câu chuyện nhảm nhí này của mình.
Cậu ngập ngừng hỏi: "...Cậu là ai?"
"Em là bạn trai anh" Lục Sơ Cảnh nhẹ nhàng nói, "Chúng ta ở bên nhau được nhiều năm rồi, từ hồi cấp ba đến bây giờ"
"..."
Dư Gia Nghệ theo thói quen ra vẻ kinh ngạc, cậu ấn ấn huyệt bên trán, sắc mặt tái nhợt, phủ nhận: "Nhưng tôi không có chút ấn tượng gì về cậu cả"
Lục Sơ Cảnh đứng thẳng dậy, hắn nhìn từ trên cao xuống tuyên bố, "Anh bị mất trí nhớ"
Những gì Dư Gia Nghệ muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, đột nhiên thấy chột dạ khi đụng trúng đôi mắt đen láy của Lục Sơ Cảnh.
Nếu cậu còn không rõ tình huống trước mắt thì ngu thật rồi, tất nhiên Lục Sơ Cảnh biết cậu không bị mất trí nhớ, hắn chỉ hành xử theo lẽ thường thôi.
Dư Gia Nghệ mím chặt môi, tiếp tục diễn, thấy Lục Sơ Cảnh không có vẻ tức giận, cậu cắm đầu tiếp tục giả vờ ngây thơ hỏi: "Cha mẹ tôi đâu rồi?"
"Họ tặng anh cho em làm con dâu nuôi từ bé rồi" Lục Sơ Cảnh dừng lại rồi nói: "Còn muốn hỏi gì không?"
Nếu thời gian quay ngược lại một tiếng đồng hồ, Dư Gia Nghệ chết cũng không nói câu "Tôi không nhớ gì cả" kia, đáng lẽ ra phải nói là "Tôi không nhớ cậu là ai cả"
Nếu không đã không phải gật đầu phụ họa những gì Lục Sơ Cảnh nói rồi.
Dư Gia Nghệ vận động não, tình hình hiện tại là Lục Sơ Cảnh biết cậu giả vờ, cậu cũng biết Lục Sơ Cảnh giả vờ, bọn họ đều biết chuyện này, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà không vạch trần nó.
Cậu không biết vì sao Lục Sơ Cảnh lại phối hợp diễn kịch với cậu, nhưng Dư Gia Nghệ vẫn muốn tiếp tục diễn, mấy ngày nằm viện, Lục Sơ Cảnh hầu như sẽ ở cạnh cậu mọi lúc, nhưng sắp kết thúc học kỳ rồi, Lục Sơ Cảnh phải quay về trường để thi.
Dư Gia Nghệ tranh thủ lúc này thử ra khỏi phòng, ngoài cửa có người canh giữ đúng như cậu nghĩ.
Ở trong bệnh viện thì không sao, nhưng chỉ cần cậu bước ra nửa bước, những người đó sẽ theo sát cậu.
Dư Gia Nghệ cũng định hỏi xin Lục Sơ Cảnh điện thoại, nhưng Lục Sơ Cảnh lại đưa cho cậu một chiếc mới itnh, cậu cũng cẩn thận dò hỏi Lục Sơ Cảnh về công việc của mình, nhưng Lục Sơ Cảnh chỉ ngước mắt nhìn cậu một cái rồi đáp là mình sẽ xử lý.
Tự do của cậu bị hạn chế, ít nhất là khi ở trong bệnh viện, nhưng cậu vẫn không hiểu nổi Lục Sơ Cảnh, cậu cũng không biết tiếp theo phải làm gì.
Tiếp tục yêu đương với Lục Sơ Cảnh như chưa hề phát sinh chuyện gì?
Hầu kết Dư Gia Nghệ chuyển động, cậu và Lục Sơ Cảnh bây giờ giống như một chiếc gương vỡ, dù có chắp nối thế nào cũng không thể trở lại ban đầu.
Trải qua mấy ngày trong kỳ nhạy cảm của Lục Sơ Cảnh và ở bệnh viện, Dư Gia Nghệ lờ mờ đoán được Lục Sơ Cảnh sẽ luôn đặt cậu trong tầm mắt.
Tâm tình Dư Gia Nghệ nôn nóng bất an, cậu đã nghĩ về nhiều thứ chỉ vài giây ngắn ngủi.
Cậu cụp mắt, dùng giọng mũi "Ừ" một cái.
Đuôi mắt Dư Gia Nghệ hơi rũ xuống, cậu chủ động nắm tay Lục Sơ Cảnh, hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau về nhà sao?"
Lục Sơ Cảnh nhìn Dư Gia Nghệ từ từ đứng dậy, sau đó dựa vào người hắn đầy ỷ lại, giọng điệu thân mật thúc giục hắn: "Sao vẫn chưa đi?"
Hắn hơi nghiêng đầu, quai hàm căng chặt, lúc sau mới nắm chặt mười ngón tay của Dư Gia Nghệ, thấp giọng nói: "Em đưa anh về"
Tuần tiếp theo đó, hai người họ giống như diễn viên trên sân khấu, Dư Gia Nghệ giả vờ mất trí nhớ, Lục Sơ Cảnh thì giả vờ như không biết.
Hai người họ dường như trở lại trước kia, Dư Gia Nghệ sẽ dính Lục Sơ Cảnh như thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, thậm chí còn dính Lục Sơ Cảnh hơn trước.
Cậu sẽ chủ động nắm tay Lục Sơ Cảnh, hôn Lục Sơ Cảnh, sau đó dựa vào lòng Lục Sơ Cảnh đòi hắn chơi game với mình.
Dư Gia Nghệ sẽ chủ động nấu cơm cho Lục Sơ Cảnh, khả năng nấu nướng của cậu khá tốt, chỉ là trước đây quá bận, không có nhiều thời gian nấu cho Lục Sơ Cảnh.
Cậu không chống cự khi Lục Sơ Cảnh cắn cổ, chỉ có khi bị cắn, cậu sẽ chôn mặt mình vào lồng ngực sau đó làm nũng kêu đau vô cùng đáng thương.
Dư Gia Nghệ chưa bao giờ hỏi Lục Sơ Cảnh vì sao không cho cậu ra ngoài một mình, nhưng khi Lục Sơ Cảnh chuẩn bị ra ngoài cậu sẽ ôm eo hắn, không tình nguyện hỏi hắn "Đi đâu đấy?" "Khi nào về?"
Đến khi Lục Sơ Cảnh về, hắn sẽ phát hiện Dư Gia Nghệ đã ngủ quên trên ghế sô pha, ipad trên tay cậu đang tự động phát video.
Dư Gia Nghệ diễn quá tốt, đến mức nhiều khi Lục Sơ Cảnh còn tưởng hai người họ chưa từng cãi nhau, hoặc là Dư Gia Nghệ thật sự mất trí nhớ biến thành con dâu nuôi từ bé của hắn.
Nhưng lần này hắn rất tỉnh táo, hắn biết mộng tưởng chỉ mãi là mộng tưởng, hắn sẽ tiếp tục diễn với Dư Gia Nghệ, nhìn qua thì rất thích hắn nhưng đến khi chia tay vẫn tàn nhẫn như vậy.
Lục Sơ Cảnh không quan tâm Dư Gia Nghệ đang ngầm tính toán cái gì, nhưng chỉ cần Dư Gia Nghệ thích hắn, hắn sẵn sàng diễn với cậu, cho dù chỉ là giả vờ thích thôi cũng được.
Sau khi Dư Gia Nghệ vờ vịt được một tuần, thái độ của Lục Sơ Cảnh vẫn không buông lỏng, cậu bắt đầu thấy nóng nảy, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ làm tịch như cũ.
Buổi chiều Lục Sơ Cảnh quay về, cậu dính trên người Lục Sơ Cảnh, nói: "Hôm nay mang anh ra ngoài chơi được không?"
Lục Sơ Cảnh gật đầu không do dự, hắn không hạn chế hoàn toàn tự do của Dư Gia Nghệ, chỉ cần có hắn ở bên thì Dư Gia Nghệ muốn đi đâu cũng được.
Dư Gia Nghệ hôn lên môi hắn, quấn lấy hắn tiếp tục nói: "Anh muốn mua bánh óc chó lần trước, có được không?"
Cậu phát hiện, chỉ cần giả vờ đối xử với Lục Sơ Cảnh như trước kia thì Lục Sơ Cảnh cũng sẽ như vậy —— chăm sóc cậu, nuông chiều cậu, nhường nhịn cậu.
Lục Sơ Cảnh nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ừ"
Sắp đến tết rồi, trên phố càng lúc càng tấp nập, nhất là thời điểm sau bữa tối.
Dư Gia Nghệ mặc hoodie kèm một chiếc áo khoác lông cừu cực dày, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Lục Sơ Cảnh cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trên tay Dư Gia Nghệ, cầm tay cậu nhét vào túi áo mình.
Mùi khoai lang nước thoang thoảng trong không khí, khi chỉ có hai người họ Dư Gia Nghệ nói khá nhiều, chóp mũi và má cậu ửng đỏ vì lạnh, nhưng đôi mắt lại sáng ngời khi được hô hấp không khí bên ngoài.
Ở đằng xa, cậu nhìn thấy người ta xếp hàng dài trước một tiệm đồ ăn vặt Trung Quốc.
Dư Gia Nghệ thích ăn mấy loại này nhưng lại không thích xếp hàng, trước khi yêu đương với Lục Sơ Cảnh, mỗi ngày cậu hay tranh thủ thời điểm mới mở hàng ít người để mua.
Khi ở bên Lục Sơ Cảnh, không cần cậu nói thì Lục Sơ Cảnh cũng sẽ chạy đi xếp hàng mua cho cậu.
Dư Gia Nghệ dừng bước, cậu nhăn mũi nói: "Chỗ đó nhiều người, chờ lâu lắm.
Em đi xếp hàng được không, anh đứng đây chờ em"
Hôm nay là cuối tuần, cậu biết lúc này quán có nhiều người xếp hàng, cho nên mới cố tình chọn giờ này đến.
Tay Dư Gia Nghệ đặt trong túi Lục Sơ Cảnh ấm lên, cậu nhẹ nhàng nói: "Anh đứng đây thôi, không chạy lung tung đâu"
Trên phố nhộn nhịp người, Lục Sơ Cảnh im lặng nhìn cậu một hồi, trên người Dư Gia Nghệ không có đinẹ thoại, cũng không có tiền hay giấy tờ tùy thân, không có gì hết.
Bên ngoài cửa hàng người đứng lộn xộn, quá nhiều người xếp hàng, không có trật tự, đang có xu hướng tập trung thêm người nữa.
Lục Sơ Cảnh nhìn quanh, cuối cùng gật đầu, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt Dư Gia Nghệ, thấp giọng nói: "Chờ em ở đây, đừng đi lung tung"
Bóng lưng Lục Sơ Cảnh biến mất khỏi tầm mắt cậu, sau khi hắn bước vào hàng, lại có thêm vài người vây lại, chẳng qua vóc dáng của Lục Sơ Cảnh cao to, nổi bật giữa đám đông.
Dư Gia Nghệ lùi lại vài bước, ngồi xuống ghế công cộng bên cạnh, xung quanh có rất nhiều người, sau khi ngồi xuống cậu không còn thấy Lục Sơ Cảnh, Lục Sơ Cảnh cũng không nhìn thấy cậu nữa.
Tay chân cậu lạnh ngặt, không biết là do lạnh hay do căng thẳng, bên cạnh Dư Gia Nghệ có một nữ sinh đang ngồi, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi quay đầu hỏi: "Xin lỗi, làm phiền bạn rồi, tôi có thể mượn điện thoại của bạn một lúc không? Điện thoại của tôi hết pin rồi, tôi muốn gọi điện cho bạn tôi một chút"
Dư Gia Nghệ giả vờ bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, mắt hoa đào hơi cong, ánh mắt có hơi bối rối.
Khuôn mặt của cậu vốn ưa nhìn, cô gái cho cậu mượn điện thoại không chút do dự.
Các khớp ngón tay của Dư Gia Nghệ đỏ bừng, ngón tay nhập số hơi run, nhưng rất nhanh đã nhập xong.
Cậu không nhớ số điện thoại của ai cả, nhưng may là Đậu Cẩm là một tên ngốc nhiều tiền.
Khi còn học trung học, cậu ta đã bỏ ra hàng nghìn nhân dân tệ mua số điện thoại toàn số 6, cực kỳ dễ nhớ, lúc đó cậu ta đã bị bạn bè trong đó có Dư Gia Nghệ cười nhạo một hồi.
Nhưng lúc này Dư Gia Nghệ chỉ muốn tặng lại số tiền Đậu Cẩm mua số cho cậu ta, cậu chỉ nhớ mang máng, lúc nối máy cậu hơi thấp thỏm nhưng đáng mừng là điện thoại đổ chuông vài lần là gọi được.
Cậu chùm mũ hoodie lên, áo cậu lớn hơn một cỡ, khi Dư Gia Nghệ đội mũ lên là che gần hết khuôn mặt, cậu cầm chắc điện thoại, giấu vào trong mũ.
Dư Gia Nghệ hơi cúi đầu, nhìn từ xa trông như đang ngắm kiến trên mặt đất.
"Alo?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia.
"Đậu Cẩm" Giọng Dư Gia Nghệ khàn khàn "Giúp tao với"
Cậu và Đậu Cẩm làm bạn được nhiều năm, có chuyện gì sẽ nhờ người kia trợ giúp, nhưng chỉ có chuyện giữa cậu và Lục Sơ Cảnh, nếu không phải bước đến nước đường cùng, Dư Gia Nghệ không muốn Đậu Cẩm bị liên lụy.
Nhưng bây giờ cậu không còn cách nào khác, hiện tại trên người không còn cái gì, cũng không chắc sẽ chạy trốn được.
Dư Gia Nghệ cảm nhận được Lục Sơ Cảnh đang cố gắng kiểm soát cậu, thậm chí cậu không có thời gian và cơ hội liên lạc với bên ngoài.
Cho dù khi Lục Sơ Cảnh biết rõ cậu đang giả vờ mất trí nhớ hay lúc còn nằm viện.
Cảm giác khó chịu này khiến Dư Gia Nghệ muốn chạy trốn, cậu sợ sau này Lục Sơ Cảnh sẽ luôn như vậy, cậu cảm thấy Lục Sơ Cảnh có thể làm tới mức như vậy.
Dù có dùng biện pháp gì, Dư Gia Nghệ chỉ biết mình phải chạy trốn khỏi Lục Sơ Cảnh, bởi vì Lục Sơ Cảnh sẽ không còn tin vào mấy lời ngon ngọt của cậu nữa..