Hứa Nhan tỉnh dậy lần nữa đã là bảy giờ tối, việc đầu tiên cô làm là cầm điện thoại lên xem, không có cuộc gọi nhỡ nào. Cô nâng thân mình đau nhức dậy, liền bắt gặp Lâm Dương đang gục mặt bên giường bệnh mà ngủ, dáng vẻ cũng mệt mỏi không kém cô là bao.
Dì Hứa mở cửa đi vào, thấy cô đã tỉnh thì đem tới một phần thức ăn nóng, sau đó nhỏ giọng nói:
"Con ăn trước một chút đi, đây là canh gan heo bổ máu và một ít trái cây. Lâm Dương trông hai chị em con suốt từ trưa đến giờ, con đừng gọi cậu ấy dậy."
Cổ họng Hứa Nhan có chút khô khốc, khàn giọng hỏi:
"Hứa Vân..."
"Con bé vừa ăn xong liền ngủ, bây giờ rất tốt, con không phải lo."
Hứa Nhan thở ra một hơi, nghĩ một lúc liền cầm điện thoại lên nhắn tin thông báo cho Phỉ Ngạo rằng tối nay cô sẽ không trở về. Cả nửa ngày trời không liên lạc, anh lại chẳng hỏi thăm cô một lời, việc này thật sự làm cô có chút không vui.
Hứa Nhan nghiêng người qua, cẩn thận ăn cơm, sợ động tác của mình làm Lâm Dương thức giấc. Cậu ấy là một người con trai tốt, còn trẻ như vậy đã có công việc ổn định, lại một lòng giúp đỡ gia đình cô, làm cho cô cảm động, chỉ tiếc bọn họ có duyên không nợ. Nếu trước kia cô không gặp Phỉ Ngạo, thì mọi chuyện có lẽ đã khác.
Ăn xong bữa tối, Hứa Nhan đem khăn giấy ướt lau sơ qua mặt mũi rồi nhích người xuống giường. Lâm Dương đang ngủ chợt ngẩng đầu lên, bàn tay thon dài vươn ra liền bắt được cổ tay cô.
"Cậu đi đâu? Bác sĩ nói thân thể cậu đang còn yếu, đừng hoạt động mạnh."
Cô xấu hổ rụt tay lại, tuy không bài xích Lâm Dương nhưng vẫn hơi ngại đụng chạm:
"Không sao, tớ chỉ muốn qua xem em gái một chút, cậu cũng trở về nghỉ ngơi đi. Thật sự rất cảm ơn cậu vì đã cứu em ấy."
"Chúng ta là bạn tốt mà, đây là chuyện tớ nên làm. Tớ đi cùng cậu."
Lâm Dương vuốt mấy cái lên tóc, chỉnh cho nó đỡ rối một chút rồi cùng Hứa Nhan qua phòng bệnh của Hứa Vân. Hắn đã điều tra được lí do khiến con bé muốn tự tử, nhưng chưa biết nên nói thế nào với cô, trên đường đi nhiều lần định mở miệng nhưng lại thôi.
Dì Hứa cũng ở trong phòng bệnh, Hứa Vân thì nằm trên giường ngủ say, khuôn mặt xinh xắn giờ phút này chẳng còn nét tươi tỉnh như thường ngày nữa, môi trắng bệch, dáng vẻ khiến cho Hứa Nhan xót đến cực điểm.
Cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm vào em gái một lúc rồi mới liếc mắt về phía Lâm Dương đang đứng bên kia giường, khẽ nhăn mày:
"Cậu có biết vì sao em ấy lại làm vậy không?"
Lâm Dương nghe cô hỏi đến thì thở dài một tiếng, ra hiệu cho cô không nên nói chuyện trong này.
Hai người ra ngoài rồi ngồi xuống một băng ghế đá, đèn hành lang mờ ảo cùng tiếng bước chân khe khẽ vang lên mang đến cảm giác có chút lạnh lẽo, khiến cho Hứa Nhan hơi run lên.
Chỉ thấy người bạn thân nhất của cô khó khăn mở miệng:
"Lúc cậu đang ngủ tớ có cho người đi tìm hiểu một chút, ngày hôm qua Hứa Vân đến trường, ở trong đó bị người khác bắt nạt."
Hai chữ bắt nạt này, Lâm Dương nói ra nghe đặc biệt nặng nề, chứng tỏ không chỉ đơn giản là bị người khác chửi mắng hay cắt sách vở như trong phim học đường. Hứa Nhan siết chặt hai tay vào nhau, ánh mắt dại ra nhìn hắn.
"Có người... cưỡng hiếp con bé."
Lâm Dương nói tới đây cảm thấy khó lòng nói tiếp, mà mắt Hứa Nhan đã đỏ lên, không kiềm chế được tâm tình nữa rồi.
Thân thể Hứa Nhan run rẩy, cảm giác giận dữ xâm chiếm toàn bộ tế bào trên cơ thể cô. Cuộc sống của em gái cô vốn đang tốt đẹp, tại sao ông trời lại đối xử với con bé tàn nhẫn như thế? Cô không kiềm được mà hét to:
"Là ai? Cậu nói đi! Tớ sẽ giết kẻ đó!"
Lâm Dương thấy Hứa Nhan tức đến độ thở gấp mà nước mắt cũng trào ra, cắn răng nói:
"Có ba người..."
"Cái gì? Mẹ nó! Bọn khốn nạn này!" Hứa Nhan đứng bật dậy, túm lấy cổ áo Lâm Dương, mắt hằn cả tơ máu đỏ au mà gào lên. "Là kẻ nào? Cậu nói mau! Nói ngay lập tức cho tôi!"
"Hứa Nhan!"
"Tại sao? Tại sao bọn nó có thể đối xử với con bé như vậy chứ?"
Hứa Nhan siết chặt nắm tay, thở hổn hển, cuối cùng trước mắt hoa lên, thiếu chút nữa tức đến độ ngất xỉu. Thấy cô loạng choạng sắp ngã, Lâm Dương đành đưa tay đỡ cô:
"Cậu bình tĩnh một chút!"
"Làm sao tớ có thể bình tĩnh được đây? Cậu nói đi!"
Hứa Nhan khàn giọng kêu lên, bởi vì cô hiến máu xong thân thể vốn đã yếu, bây giờ bị kích thích mạnh như thế này, rốt cuộc chịu không nổi, mềm nhũn tuột xuống, ngồi ở trên sàn. Lâm Dương sợ cô xảy ra chuyện, vội ôm cô lên, trước đưa cô trở về phòng rồi đi tìm bác sĩ.
Hắn hối hận, hối hận vì sao mình lại nói cho cô biết tin tức động trời đó, để cho cô chịu đả kích lớn đến mức này.
Bác sĩ vội vàng chạy tới kiểm tra cho Hứa Nhan, sau đó liền có ý tá tới truyền nước biển cho cô.
"Tinh thần của cô ấy có chút không ổn định, cậu xem chừng đừng để cô ấy chạy lung tung nữa."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Lâm Dương gật đầu, nhìn người trên giường đang cắn chặt răng rơi nước mắt, không nhịn được mà đau lòng. Tinh thần của Hứa Vân cũng bị kích động mạnh, so với Hứa Nhan càng đáng sợ hơn, lúc tỉnh dậy không nói không rằng, ánh mắt cứ như vô hồn vậy. Hắn rất sợ Hứa Nhan cũng sẽ như thế, không còn khả năng nhận thức về hành vi của mình nữa, rồi làm ra chuyện gì dại dột.
Hứa Nhan cảm thấy đầu hiện tại rất đau, cảm giác buồn nôn không ngừng trào lên, cơ thể đều mệt mỏi, nhưng chẳng biết vì lí do gì lại vô cùng tỉnh táo.
Cô nhắm mắt lại, ý nghĩ muốn giết người cứ xông lên trên não, không cách nào ngăn cản được! Cô muốn đâm chết lũ đồi bại kia, rút xương lột da bọn chúng!
Lâm Dương nói mấy câu không thấy cô phản ứng, đành ra ngoài cho cô nghỉ ngơi.
Mà Hứa Nhan lúc này sao có thể ngủ được nữa? Cô mở mắt nhìn trần nhà, càng nghĩ càng uất ức thay Hứa Vân, sau đó lại nghĩ xa hơn, làm sao ở trong trường mà học sinh có thể lớn gan như thế? Nếu không có người ở đằng sau che chở và kín đáo sai bảo, chuyện này sẽ không xảy ra!
Nửa đêm, điện thoại của cô rốt cuộc có cuộc gọi đến, cũng là người họ Phỉ, nhưng không phải chồng cô.
Hứa Nhan đem điện thoại áp lên tai, nhìn ra cửa sổ, màn đêm đen đặc đáng sợ như một cơn ác mộng kinh hoàng bám lấy cô.
[Cô Hứa.]
Phỉ Hoài vừa dứt lời, nước mắt Hứa Nhan lại trào ra, cô cười dữ tợn một tiếng, sau đó khẳng định:
"Là ông."
[Đúng. Là tôi làm, cô có thể kiện nếu muốn.]
Giọng điệu thừa nhận, khi nói chuyện cũng thoải mái, giống như không hề sợ cô kiện ông ta. Hứa Nhan im lặng.
[Bây giờ cô đến đây, tôi có thứ muốn cho cô xem, bảo đảm sẽ rất thú vị.]
Nói xong, ông ta liền tắt máy. Mà Hứa Nhan cũng bò dậy, giật ống truyền nước biển ra khỏi tay, máu tươi bắn một chút lên giường, cô không để ý chút nào, cầm túi xách lên, đi ra ngoài.
Phỉ gia, Phỉ Hoài! Ông ta quá đê tiện, là một người đàn ông vừa hèn hạ vừa bỉ ổi! Sao cô có thể ngu ngốc như vậy, chỉ nghĩ cho bản thân mình, lơ là cảnh giác, khiến cho cuộc đời của em cô cứ như vậy bị hủy hoại! Suýt chút nữa cô đã mất đi người thân duy nhất của mình! Tuy lỗi không phải do Phỉ Ngạo, nhưng lúc này, cô thật sự có chút hận anh, cũng hận bản thân rất nhiều!
Cái tình yêu chó má này, cái cuộc hôn nhân chết tiệt này, tất cả đều không quan trọng bằng em gái cô! Ông ta nói ông ta có thứ cần cho cô xem, vậy thì cô đến!
Phỉ Hoài cầm điếu thuốc trên tay, khói xám nhẹ nhàng bay lên, mang theo một mùi thơm cay nồng, ánh mắt hờ hững nhìn cô gái gầy yếu đối diện.
"Mở cửa phòng ra cho Hứa tiểu thư nhìn một chút."
Bọn họ đứng trước một căn phòng lớn, cửa gỗ đóng chặt, mà lúc này Phỉ Hoài vừa ra lệnh liền có người tiến tới, nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Hứa Nhan đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nhìn đến người đàn ông tuấn mỹ mà cô yêu đang ở trên giường ôm người phụ nữ khác, trái tim cô bất chợt co rút mạnh. Anh đã hứa, đã hứa với cô sẽ không làm ra chuyện khiến cô đau lòng! Nhưng anh nuốt lời! Khuôn mặt đó, giờ khắc này chính thức khắc sâu vào trong thâm tâm cô!
Cô có cảm giác mình đã đến sát bờ vực suy sụp, nhưng lại không thể ngã xuống, cô không được ngã xuống!
"Nhìn thấy không? Đàn ông chính là như vậy!"
Phỉ Hoài rít một hơi thuốc, khuôn mặt hiện lên ý cười nhạt nhòa, nhưng lại để cho cô thấy rõ nét khinh thường nồng đậm. Ông ta ngoắc tay, lập tức có người đem đơn ly hôn đến trước mặt cô.
"Cô đã không thể sinh được, thì để người khác tới sinh con cho Phỉ gia. Tôi sẽ cho cô tiền, ngày mai đi khỏi nơi này đi, càng xa càng tốt."
"Tôi muốn một triệu đô, ông có thể cho tôi sao?" Hứa Nhan đột nhiên mỉm cười.
"Có thể."
Phỉ Hoài đưa mắt nhìn trợ lý của mình, hắn ta lập tức cầm lên một tờ ngân phiếu, sau đó đặt vào trong tay Hứa Nhan.
Hứa Nhan cắm sâu móng tay vào trong da thịt, nỗi đau thể xác không thể nào so được với tâm hồn đang vỡ nát và trái tim rỉ máu của cô. Cô đưa tay phải ra cầm lấy bút, nhanh như chớp ký tên mình lên trên tờ giấy trắng trước mặt, một giọt máu tươi nóng ấm rơi xuống bên cạnh chữ ký của cô, giống như một đóa hoa nở rộ, đỏ lòa chói mắt.
Cô biết nếu mình không ký, kế tiếp ông ta sẽ lại giở trò với người nhà của cô. Mà cô, hiện tại không cần ai ép, cũng sẽ ly hôn!
Cả ngày không thể liên lạc được, thì ra là ở trong này cùng người khác mây mưa vui vẻ. Anh ta đáng để cô níu kéo như vậy sao? A, không đúng, cô xứng với anh ta sao? Không xứng!
Nhà họ Phỉ các người, có một ngày sẽ trả giá đắt! Hứa Nhan lần thứ hai nhìn trực diện vào đôi mắt của Phỉ Hoài, trong lòng lạnh lẽo, lại nở nụ cười rạng rỡ, thù hận chảy tràn trong đáy mắt, dứt khoát quay lưng rời đi.
Một triệu đô không phải là số tiền nhỏ, nhưng để đuổi cô đi, ông ta lại dám ném ra, thật sự là một lão già vung tiền như rác. Hứa Nhan không phải đứa ngốc và sỉ diện, người ta đưa tiền lại mạnh miệng nói không cần! Hiện tại, thứ cô cần nhất chính là tiền!