Hứa Vân là một cô gái luôn biết phấn đấu vì tương lai của mình, cho dù sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, nhưng cô chưa từng oán trách số phận hay than thở một điều. Thành tích học tập của cô khá tốt, vẫn luôn giữ vững phong độ và nằm trong top 3 học sinh xuất sắc nhất của trường trong khi đi làm thêm vất vả. Tất cả những nỗ lực này... đều là vì muốn chị gái cô có thể vui vẻ.
Nhớ lúc biết được chị gái bị bố ép cưới một người đàn ông không rõ danh tính, Hứa Vân đã rất tức giận, lo lắng vô cùng, nhưng may mắn là anh rể không xấu xa, cũng không già sắp rụng răng như trong lời đồn. Ngẫm lại, cô chỉ cảm thấy tiếc cho anh Lâm Dương, bởi vì anh ấy đã theo đuổi chị trong một thời gian dài rồi.
Hứa Vân nghĩ chỉ cần chăm chỉ và cố gắng là được, cuộc sống đối với cô không quá khó khăn. Cho đến khi... cô tỉnh dậy và phát hiện bản thân dường như đã bị xâm hại.
Thế giới sụp đổ trong thoáng chốc. Cô không biết tại sao đang ở trong lớp học mà mình lại ngất đi, sau đó còn trần truồng ở cùng những nam sinh kia.
Chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng thân thể bị những bàn tay dơ bẩn vuốt ve và sờ soạng lập tức hiện lên trong đầu cô. Thật buồn nôn!
Cô cảm thấy cực kì ghê tởm chính mình!
Cô chưa từng tiếp xúc thân mật với nam sinh, nhiều nhất chỉ là chạm tay, vậy mà bây giờ thân thể đã bị ba tên nam sinh kia nhìn thấy, chạm vào, thậm chí còn giở trò đồi bại. Chúng... quay video? Nếu thứ này được tung lên mạng, cô còn sống được sao? Cô không dám tưởng tượng đến cảnh clip sex của bản thân bị lan truyền rộng rãi, bị bạn bè và gia đình nhìn thấy, mới nghĩ tới đây, tay chân cô đều trở nên lạnh ngắt.
Không! Đây là ác mộng! Chỉ là ác mộng mà thôi!
Hứa Vân ngồi trên giường co rụt người lại, không ngừng run lên bần bật. Không biết qua bao lâu, cô loạng choạng đi về phía tủ nhỏ, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào dao lam trên đầu tủ.
Thứ này... sẽ đưa cô thoát khỏi ác mộng.
Cô dùng sức cứa lên động mạch, sau đó đem tay thả vào trong bồn tắm lớn. Cô không thấy đau chút nào, chỉ thấy thật nhẹ nhõm. Nhắm mắt lại thì mọi thứ sẽ ổn, cô sẽ tỉnh dậy và phát hiện đây là ác mộng. Đúng vậy! Hứa Vân, mày thật thông minh!
Cô cười to, sau đó trước mắt mờ dần mờ dần đi, có âm thanh của ai đó không ngừng vang lên bên tai, ồn áo quá.
Mùi thuốc thật khó chịu, Hứa Vân ngủ rất lâu, mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện.
Cô tức giận cắn chặt môi muốn bật máu, tại sao cô vẫn chưa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng này? Sao lại đối xử với cô như vậy?
Cánh tay truyền tới cảm giác yếu ớt vô lực, cô muốn kéo đứt dây truyền máu nhưng không thể, đành mở to mắt nhìn trần nhà, ai đến nói chuyện cũng không thèm đáp lại. Thời gian trôi qua thật lâu, cô dần dần không còn điều khiển được bản thân mình nữa.
Lâm Dương nhìn cô gái nhỏ trên giường cứ đờ đẫn như người mất hồn, không hiểu sao vô cùng khó chịu. Ngày hôm trước Hứa Nhan đột nhiên rời đi, chỉ để lại cho hắn một dòng tin nhắn nhờ hắn chăm sóc Hứa Vân, hắn gần như phát điên. Tại sao cô lại rời đi? Là vì bị Phỉ Ngạo ức hiếp sao?
Hắn muốn chạy đi tìm Hứa Nhan, bất đắc dĩ tình trạng của Hứa Vân mỗi ngày một kém cho nên không có thời gian tự mình điều tra. Con bé lúc thì ngồi ngẩn ngơ trên giường bệnh, lúc thì thần trí không rõ ràng cào cấu bác sĩ, đặc biệt là bác sĩ nam. Chỉ cần có người dám đến gần giường bệnh, con bé liền la khóc giãy dụa, dì Hứa cũng vài lần bị con bé hất trúng.
Một lần, khi Hứa Vân giật dây truyền nước biển ra, y tá muốn ngăn cản liền bị con bé la hét ầm ĩ làm sợ hãi, ai nấy đều không tự giác được lui ra sau. Bác sĩ nam vừa đến gần, phản ứng của Hứa Vân càng dữ dội hơn, trực tiếp cầm những món đồ bên cạnh mà ném vào người ta.
Trạng thái tinh thần không ổn định khiến đầu óc Hứa Vân mơ hồ, chỉ thấy một thân ảnh cao ngất đi về phía mình, theo bản năng lại cầm đồ lên muốn ném.
Lâm Dương xông thẳng tới, đem con bé ôm chặt vào trong ngực, mặc dù Hứa Vân giãy dụa càng mạnh, điên cuồng đem cốc nước bên cạnh đập vào lưng hắn nhưng hắn không có ý lùi bước. Bả vai truyền tới cảm giác đau nhức, bên ngoài áo sơ mi nhiễm một vết đỏ nhàn nhạt, sau đó dần lan rộng ra, không biết từ lúc nào Hứa Vân đã cắn hắn đến bật máu.
Y tá thấy vậy vội vàng tiến tới tiêm thuốc an thần cho Hứa Vân.
Hứa Vân cứ như vậy, tỉnh dậy rồi lại ngủ, ăn rất ít, việc này khiến thân thể con bé gầy đi một vòng lớn.
Một tháng đầu, Lâm Dương đến gần cũng sẽ bị người ta không thương tiếc đá ra ngoài, nhưng dần dần về sau thì phản ứng của con bé không còn mãnh liệt như vậy nữa. Hắn mỗi ngày đúng giờ đều đến thăm bệnh, nói đôi ba câu trò chuyện với con bé, nhưng không dám nhắc đến việc Hứa Nhan đã rời đi.
Dì Hứa làm rất nhiều đồ ăn ngon để tẩm bổ cho Hứa Vân, phần lớn đều phải đem về, vì cho dù Lâm Dương có dụ dỗ hay ép buộc như thế nào thì con bé cũng chỉ ăn được vài ba muỗng rồi thôi.
Thấy cháu gái ngày càng hốc hác và thiếu sức sống, dì Hứa mỗi đêm đều lấy nước mắt rửa mặt. Nếu không phải Hứa Nhan để lại một số tiền lớn rồi mới rời đi, hơn nữa còn có Lâm Dương ở đây, bà nghĩ mình sẽ ngã gục vì áp lực mất.
Tình trạng này của Hứa Vân kéo dài khoảng năm tháng, mà trong khoảng thời gian đó Lâm Dương vẫn đều đặn đến chăm sóc con bé như thường. Hắn phát hiện cô gái nhỏ này thích ăn gà nướng, vì vậy thỉnh thoảng sẽ mua đến. Có đôi khi, hắn cũng sẽ mua những món nhẹ khác để lấy lòng Hứa Vân.
Đợi đến khi Hứa Vân không còn nổi điên nữa, cũng chịu mở miệng thường xuyên hơn trước, Lâm Dương mới nhắc đến chuyện của Hứa Nhan.
"Chị gái em đã rời đi hơn năm tháng rồi, không có chút tin tức nào cả."
Người trên giường bệnh vẫn không phản ứng gì nhiều, chỉ là ngồi đó nhìn hắn.
Lâm Dương bình tĩnh nhìn sâu vào mắt Hứa Vân:
"Phỉ Ngạo phản bội chị em, Phỉ gia sỉ nhục cô ấy thậm tệ, lại hại em biến thành như vậy. Có lẽ Hứa Nhan không còn mặt mũi nào nhìn em nữa. Anh nghĩ, nếu cô ấy biết tình trạng của em hiện tại sẽ rất đau lòng."
Con ngươi của Hứa Vân phủ đầy hơi nước, cúi đầu không nói.
"Anh... cũng sẽ đau lòng." Đột nhiên, Lâm Dương nói ra một câu như vậy.
Hứa Vân sững sờ, không phải là nghe không hiểu. Cô đã dằn vặt chính mình một khoảng thời gian dài rồi, không những vậy còn hại anh Lâm Dương và dì phải lo lắng mỗi ngày. Cách đây không lâu cô đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn khó có thể quay về cuộc sống bình thường. Cô rất sợ bản thân mình, đã trở nên nhơ nhuốc, sau này không ngẩng đầu lên được.
Lúc này nghe được Lâm Dương nói, Hứa Vân đem hai tay che mặt, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Từng giọt từng giọt theo khe hở ngón tay nhỏ xuống tấm chăn trên người cô đều như gõ vào tâm Lâm Dương.
Hắn biết hắn như vậy là không đúng, theo đuổi Hứa Nhan, sau đó còn nảy sinh tình cảm với Hứa Vân, rất khốn nạn. Nhưng là nhiều ngày chung đụng như vậy, không hiểu sao hắn lại có cảm giác muốn che chở cho Hứa Vân. Ban đầu có lẽ là thương tiếc, cuối cùng thì không phải. Nói hắn thay lòng đổi dạ cũng được, việc tình cảm không ai có thể dự tính trước.
Lâm Dương đứng lên đi đến bên cạnh Hứa Vân, đưa tay ra muốn vuốt tóc con bé, nhưng đột nhiên nghĩ thấy bản thân quá buồn cười liền rụt tay về.
"Anh xin lỗi, em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh lại tới."
Hắn xoay người rời đi, áo chợt bị người nắm chặt. Khẽ quay đầu, chỉ thấy Hứa Vân dùng hai tay run rẩy nắm lấy góc áo hắn, như một cô nhóc sợ bị người thân bỏ rơi mà khóc nấc lên.
Lâm Dương bối rối ôm chặt Hứa Vân, không ngừng dỗ dành:
"Được rồi, anh không đi, em đừng khóc nữa."
Mặc dù không ai nói ra, nhưng vẫn ngầm thừa nhận tình cảm của mình dành cho đối phương. Ở giữa bọn họ có một rào cản rất lớn, không phải ai khác chính là chị gái của cô. Hứa Vân luôn bị cảm giác áy náy kiềm hãm, muốn thổ lộ một câu với Lâm Dương cũng không dám. Thật ra cô biết chị không yêu anh ấy, nhưng anh ấy đã từng cuồng nhiệt vì chị cô hơn mấy năm trời, làm sao cô có thể bình tĩnh được khi nghĩ đến?
Bọn họ cứ lặng lẽ ở bên cạnh nhau như vậy, thẳng đến khi Lâm Dương nhận được tin nhắn hỏi thăm của Hứa Nhan mới khẳng định được tình cảm mình dành cho Hứa Vân không phải là do một lúc xúc động. Hắn tất nhiên vẫn quan tâm Hứa Nhan, bất quá cái loại quan tâm này khác so với trước kia.
Ngày đại hôn đến gần, Lâm Dương thật sự bận rộn.
Mấy lần Hứa Vân hỏi hắn đi đâu, hắn đều chỉ cười bí hiểm không trả lời. Lúc này hai đứa con gái của Hứa Nhan đã được tám tháng tuổi, xinh xắn đáng yêu vô cùng.
Đám cưới được chuẩn bị rất lâu, địa điểm là tại khách sạn lớn nhất thành phố. Bọn họ bao trọn gói khách sạn này, hơn nữa còn trang trí lại toàn bộ cửa vào và bên trong, bàn tiệc cũng có hơn... hai trăm bàn.
Vốn dĩ lúc đầu Hứa Vân còn thắc mắc vì sao lại làm lớn như vậy, nhưng nghe Lâm Dương tâm sự xong, cũng cười tủm tỉm ôm hắn hôn một cái.
Ngày diễn ra lễ cưới có không ít minh tinh đến tham dự, thậm chí là nhiều hào môn thế gia cũng muốn góp vui, có thể nói là một trong những đám cưới "phung phí" nhất trong lịch sử. Thời điểm rước dâu xuất hiện vô số các loại siêu xe, trải dài gần trăm mét trên đường lớn. Bất quá bọn họ là người có tiền, muốn làm cái gì người ngoài cũng không thể cản được.
Trên sân khấu được bao quanh bởi hoa hồng đỏ rực rỡ và bong bóng trắng, hai nam nhân tuấn tú cùng nhau đứng tụ lại một chỗ. Người đầu tiên khuôn mặt có chút lạnh lùng nhưng đuôi mắt không giấu được nét vui vẻ, vest đen trên người tôn lên cặp chân thon dài của anh. Người bên cạnh thấp hơn một chút, cười cực kì ấm áp, đồng dạng cũng mặc vest đen lịch lãm.
Mọi người đều ngơ ngác, chẳng lẽ đám cưới này là đám cưới của một cặp nam nhân sao? Còn chưa kịp nghi vấn, ở đầu sân khấu rốt cuộc xuất hiện hai bóng người uyển chuyển.
Hai người đều mặc một bộ váy cưới cúp ngực, một trắng một hồng nhạt sánh đôi với nhau, vải lụa mềm mại bao quanh lấy đường cong thân thể của cả hai, nửa dưới chiếc váy xòe rộng như đuôi cá trải dài gần ba mét về phía sau. Dưới ánh đèn sân khấu, váy cưới theo chuyển động của hai người mà không ngừng lấp lánh lên.
Hứa Nhan và Hứa Vân chậm rãi nắm tay nhau đi về phía trước, sân khấu vô cùng rộng, cho dù là váy cưới của bọn họ được may đo kì công nhưng vẫn có thể thoải mái di chuyển.
Lần này mọi người đều nín thở nhìn theo, tim đập thình thịch, khăn trùm đầu mỏng manh nhẹ nhàng lướt qua tầm mắt mọi người, khuôn mặt xinh đẹp của hai nữ nhân nửa lộ nửa hở càng thêm quyến rũ.
Hứa Nhan đem tay Hứa Vân đặt vào lòng bàn tay của Lâm Dương, sau đó mới quay sang nhìn Phỉ Ngạo, anh chậm rãi siết chặt nắm tay cô.
Cô không mong chờ bản thân sẽ được khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy như thế này, trắng tinh thuần khiết. Trong khoảnh khắc dừng lại bên cạnh người mình yêu, cô như tỏa ra hào quang chói mắt.
Bên cạnh, Lâm Dương xúc động siết chặt tay Hứa Vân.
Là con gái, cả đời phải một lần đứng trên lễ đường và vì bất kì lí do gì cũng không thể bỏ qua.
Phỉ Ngạo biết, mặc dù Hứa Nhan nói không cần, nhưng trong lòng rõ ràng luôn mong chờ việc này. Anh chuẩn bị rất lâu, thật kĩ càng. Anh muốn cho mọi người trên thế giới đều biết Hứa Nhan là cô gái của anh.
Hai nam nhân cuối đầu, hướng về phía cô dâu của mình nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.
Bong bóng hai bên sân khấu phút chốc bay lên, trần nhà trải xuống một tầng kim tuyến lấp lánh, mọi người được dịp la hét ầm ĩ.
Bạch Hạo Trì đứng ở gần sân khấu nhất, trên khóe môi treo một nụ cười dịu dàng. Cho dù anh không thể ở bên cạnh cô, cho dù đã cố gắng quên nhưng vẫn luôn nhớ đến, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô vui vẻ thì anh cảm thấy cũng đủ rồi. Cả đời này, anh chỉ rung động vì một người mà thôi.
Ở một góc khác, Hoàng Minh Trạch vẻ mặt xúc động liên tục vỗ tay, boss cuối cùng cũng đã gả về cho đại tỷ rồi, thật là hạnh phúc.
"Em không cảm thấy đau tay sao?" Âm giọng trầm khàn vang lên, một bàn tay to mang theo hơi ấm chụp lấy tay Hoàng Minh Trạch, ngón tay thon dài hữu lực.
Hoàng Minh Trạch ngửa đầu nhìn người bên cạnh, mím mím môi rồi nói:
"Anh không cảm thấy mình hơi quá đáng sao? Cho dù tôi thích nam nhân đi nữa thì bản thân tôi cũng là nam nhân! Đừng làm như tôi rất mong manh dễ vỡ!"
"Anh biết."
Người nọ đáp lời, nhưng tay vẫn mò mẫm đan vào tay Hoàng Minh Trạch.
Đám cưới lần này chấn động một khoảng thời gian dài trên báo, nhớ lại, mọi người vẫn không khỏi chép miệng than thở, nửa đời còn lại ăn chay, hi vọng kiếp sau sẽ có cơ hội được hóa thân thành công chúa trong truyện cổ tích.
_____________________________
Đây là ngoại truyện thứ ba mà mình đã nợ mọi người rất lâu rồi! Bây giờ up xong là có thể yên tâm, dạo này mình bận quá ~
Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ mình bấy lâu nay, thật sự mình rất rất cảm ơn mọi người vì đã tạo động lực cho mình end được một bộ truyện, hắc hắc. Sau này nếu có cơ hội mình sẽ tiếp tục viết, nhưng Tiểu Vũ hãy chỉ là Tiểu Vũ trong lòng mọi người thôi nhé. Mình rất muốn viết phần hai, nhưng ngẫm lại thấy không được nên thôi.
Bạch Hạo Trì sẽ ở như vậy cả đời, xin lỗi anh rất nhiều, anh sinh ra là nam phụ si tình rồi nên đành cô phụ tấm lòng của anh dành cho nữ chính.
Mình rất vui vì bộ truyện này được mn yêu thích hơn mình nghĩ, nó hơi trẩu, hựa hựa.
Mình không chấp nhận chuyển ver nên mọi người không cần hỏi nữa, mình chỉ muốn viết cho Phỉ Ngạo và Hứa Nhan mà mình đã tạo ra thôi, sẽ không hợp với fanfic đâu ạ T_T
Mọi người thích thể loại gì cmt giúp em để em suy ngẫm ạ. Xuyên nhanh, nữ phụ văn, cung đấu, huyền huyễn...