Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày nghỉ tốt đẹp thì luôn ngắn ngủi, điều đó không chỉ đúng với bọn trẻ con mà với còn đúng với cả người trong đoàn phim Hắc Vụ Phong Sơn.

"Đây là đạo cụ gì, nhựa à? Cậu muốn cho nó trôi lềnh phềnh trong nước hả?"

"Máy quay chuẩn bị tốt chưa, đừng để thiếu cm&n% này nọ, không có thời gian cho các cậu lãng phí!"

"Mỗi diễn viên đều có vị trí và trách nhiệm riêng___"

Đạo diễn Lạc liên mồm phun lời cay độc, phá vỡ không khí yên tĩnh lúc sáng sớm, báo hiệu một ngày không tốt đẹp gì lại bắt đầu.

Lấy phần kịch bản của ngày hôm nay, Lạc Dương nhất thời nhăn nhíu mày, anh ta nghiến răng ken két, ngữ khí tồi tệ: "Lô Khê đã đến chưa?"

Nhắc tới cái tên này là lại đau đầu.

"Đến rồi." Phó đạo diễn Lý vội vàng trả lời: "Từ sáng sớm đã ngồi xem kịch bản, vô cùng nghiêm túc."

Nghiêm túc?

Nghiêm túc thì có tác dụng m*& gì, thằng nhóc này căn bản không ủng hộ nhân vật trong kịch bản.

Anh rít gào trong lòng, không tiện phát hỏa nên nghẹn đỏ cả mặt, nhìn quanh bốn phía thì bất ngờ thấy một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, lập tức ngẩn người.

"Kia là ai?"

Phó đạo diễn Lý nhìn theo ánh mắt anh, ở đó có một người con trai đang ngồi cạnh Lô Khê, chưa kịp giải thích thì Lô Khê đã bình tĩnh giới thiệu: "Đạo diễn Lạc, anh ấy là người nhà của tôi."

Người nhà? Người nhà Phó gia?

Dù thế, Lạc Dương vẫn cứ cau mày, sắc mặt không tốt: "Đoàn phim không cho phép bất cứ kẻ nào vào thăm, ai cho vào vậy hả?

Đạo diễn không nể mặt như thế khiến không khí trở nên xấu hổ.

Lô Khê lạnh mặt, sắp mở miệng cãi.

Việt Từ hơi ấn mạnh tay lên vai Lô Khê, đồng thời nở nụ cười, chào hỏi không chút ngượng ngùng: "Nghe danh tiếng đạo diễn Lạc đã lâu, tôi là Việt Từ, lần này đến một phần là vì muốn nói với ngài một chút về nhân vật Hạ Đồng Đồng."

Hạ Đồng Đồng?

Lô Khê yên lặng nhíu mày, cậu đã đọc thuộc làu kịch bản, sao chưa từng thấy cái tên đó?

Lạc Dương ngẩn ra, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, nhân vật Hạ Đồng Đồng này lúc đầu có nằm trong kịch bản, là nhân vật không nhiều đất diễn nhưng có khả năng giúp tô hoa điểm nguyệt. Chỉ có điều nhân vật này quá mức quan trọng, không tìm thấy diễn viên nào phù hợp có thể đảm nhiệm, sau Kỳ Dịch Niên lại mất đi, cộng sự Phương Trung Quy cũng ra nước ngoài, một mình anh không có cách nào phân thân, đành phải tạm thời gác nhân vật này lại.

Thậm chí đến tận bây giờ, tên nhân vật này vẫn còn là một bí ẩn, ngay cả nam nữ chính cũng chưa từng nghe tới.

Dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá thanh niên trước mắt, đó là một khuôn mặt xinh đẹp quá mức cần thiết, nhưng khí chất hào phóng tự nhiên, chẳng có chút nữ tính nào, không những thế còn đẹp đến mức làm người ta bỏ qua giới tính. Gương mặt như vậy mà đặt ở trên màn ảnh rộng thì chắc chắn sẽ gây nên kinh tâm động phách.

Thanh niên ngâm ngâm ý cười nhìn anh, mỗi cử chỉ động tác đều chứa đựng hơi thở quen thuộc, thậm chí làm anh có cảm giác hoang đường rằng đây chính là diễn viên được tạo ra cho mình, vì mình mà đến.

Lạc Dương cảm thấy nghi ngờ khó xác định, đành tạm thời để đấy, quay lại nhận lấy đạo cụ do phó đạo diễn đưa, nói với người xung quanh: "Chuẩn bị quay."

Ơ... thế là xong rồi à?

Mọi người không thể tin nổi nhìn sang, đạo diễn Lạc không chỉ không mắng người ta nước bọt đầy đầu, gọi bảo vệ đuổi ra, mà còn cam chịu cho đối phương ở lại phim trường?

Lô Khê thấy Việt Từ tỏ vẻ đúng như mình đoán, trong lòng đột nhiên cảm thấy không vui, cứ cảm thấy giữa hai người kia có bí mật nào đó mà cậu không thể xen vào.

....

Cảnh quay này miêu tả nam chính Lận Duy sau một đêm say rượu, đi ra từ hẻm sau quán bar, bắt gặp hai người đàn ông đang định ép buộc một nữ sinh đi theo mình, trách nhiệm người lính khiến anh ta không chút do dự tiến lên giúp đỡ, gây ra xung đột bạo lực.

Trước khi quay, Lạc Dương ngồi nhìn máy theo dõi với vẻ bực bội. Lô Khê quá nhỏ tuổi, khí chất cũng quá sạch sẽ, hoàn toàn không tương xứng với nhân vật Lận Duy này. Hai người họ đã trao đổi lâu rồi mà vẫn không ai thuyết phục nổi ai. Nếu không phải sợ đắc tội Phó Tam gia, anh đã sớm nổi cơn tam bành.

Đánh giá một cách khách quan thì Lô Khê diễn xuất rất tốt, nếu cho cậu ta cơ hội trưởng thành, sau này chắc chắn sẽ tương lai sáng lạn. Thế nhưng anh không phải dạng đạo diễn có thể dẫn dắt diễn viên từng bước trưởng thành, anh chỉ cần loại diễn viên đã có kỹ năng gần thành thục để kết hợp ăn ý với nhau.

Nếu Kỳ Dịch Niên có ở đây, vẫn làm nhà chế tác cho bộ phim này thì mới có thể dắt Lô Khê theo dạy dỗ.

Nhưng hiện giờ người không còn, tất cả chỉ là nói suông.

Vừa nghĩ, anh vừa chuyển tinh thần về công việc, ra hiệu cho nhân viên dập bảng phân cảnh*.

Lô Khê thay một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, cổ áo còn có dấu son người đẹp để lại, áo khoác lính màu xanh lục phanh rộng ra. Anh mở cửa sau quán bar, say rượu mới tỉnh nên đầu đau như sắp nứt, khuôn mặt đỏ bừng bị gió thổi trở nên trắng bệch, cằm mọc râu lún phún, thế nhưng chân vẫn bước đi vững chãi, thân hình thẳng đứng vừa trông đã biết từng rèn luyện chuyên nghiệp.

Qua tay nhân viên hóa trang, lúc này trông cậu không còn bộ dạng tiểu thịt tươi đẹp mã ngoài đời, mà là một ông chú ba mươi tuổi với nét tang thương từng trải.

Anh lấy tay lay đầu, rêи ɾỉ trong cổ họng, nét mặt trống rỗng, đần độn vô vị, một đêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ không chỉ không giúp anh giải tỏa áp lực mà giờ tỉnh rượu còn thấy đau khổ gấp đôi.

Đúng lúc ấy, mơ hồ có tiếng cô gái kêu cứu từ đằng trước truyền đến, ánh mắt Lận Duy tức khắc lóe lên, tiếp đó như kiếm ra khỏi vỏ với khí thế không thể đỡ nổi.

Lạc Dương khẽ động ánh mắt, cảm thấy khó mà tin được, hiểu ra rồi sao? 

Mới được một ngày mấy tiếng, ai mà lợi hại đến mức có thể giúp cậu ta ngộ ra trong thời gian ngắn như vậy, thậm chí còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của mình!

Anh bất giác nhìn về phía Việt Từ, thanh niên đang khoanh tay trước ngực xem cảnh diễn một cách đầy hứng thú, không che giấu ý tán thưởng trong mắt.

Là cậu ta sao?

Đây là cảnh diễn hiếm có quay một lần đã đạt, ngay khi đạo diễn hô "Qua", tất cả mọi người đều thở ra một hơi dài.

Lô Khê chớp chớp mắt, chưa hết dư vị màn diễn vừa rồi, khó hình dung tâm tình giây phút ấy. Lúc đứng trước máy quay, điều cậu nghĩ đến là khoảnh khắc kết thúc buổi tối cuồng hoan hôm Việt Từ dẫn đi quán bar, tâm tình trống rỗng, áp lực khó thở, cứ thế tự nhiên nhập vai.

Khi Việt Từ đưa khăn lông cho, Lô Khê nhìn nụ cười của anh, hỏi: "Thế nào?"

"Không tồi, không tồi." Việt Từ gật đầu không chút do dự: "Trẻ nhỏ dễ dạy, không làm mất mặt sư phụ tôi đây."

Sư phụ?

Lô Khê "hừ" một tiếng, nhưng không phản bác.

....

"Đạo diễn Lạc, anh suy xét kĩ chưa?" Dương Đào cầm tập tài liệu che nắng, không nhanh không chậm khuyên bảo: "Phía Tam gia để tôi giải quyết, dựa vào quan hệ giữa Kinh Niên và tập đoàn Phó thị, ngoài ra còn có một ân tình Tam gia từng nợ Sếp, hắn chắc chắn có thể nhân nhượng chuyện này. Lô Khê thực sự không thích hợp diễn vai Lận Duy, nếu cứ cưỡng ép sẽ hủy hoại tâm huyết của chúng ta."

Lạc Dương nhíu mày, không nói gì.

Dương Đào nhìn anh ta, nói với vẻ nắm chắc phần thắng: "Tôi có một diễn viên muốn đề cử cho anh, chỉ cần cậu ta đến thử vai, chắc chắn anh có thể cùng cậu ta bắt lửa, đó mới là diễn viên hợp vai nam chính nhất."

Tất nhiên là hợp rồi, lúc trước nhân vật Lận Duy này chẳng phải là dựa theo hình tượng của vị kia mà tạo ra sao. Dương Đào thầm nghĩ, chỉ cần Việt Từ đến thử vai là có thể xác định thân phận của cậu ấy.

Phương Trung Quy còn mải bận việc Phương gia, không rảnh lo đằng này, cô đành phải tự mình nghĩ cách vậy!

Nhưng Lạc Dương lại cắt ngang: "Không cần, Lô Khê diễn rất tốt."

Rất tốt?

Dương Đào như gặp phải quỷ, cách đây hai ngày, không phải hai người các anh còn cãi nhau đến long trời lở đất, anh bị cậu ta làm cho tức giận đến nổ phổi đó sao?

Lạc Dương không để ý đến cô, nhìn về phía hai người đang đứng dưới bóng cây.

Dương Đào cũng nhìn theo anh, thấy Việt Từ cô vừa nhớ thương đang đưa một chai nước khoáng cho Lô Khê bên cạnh, nói gì đó với nét mặt cưng chiều.

Hình ảnh này quá đỗi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cũng quá đỗi quen thuộc.

Dương Đào nghẹn họng, nhịn không được nói tục: F&^#, ngay cả Lô Khê cậu cũng hốt về tay rồi!

*Chú thích:

Bảng phân cảnh: bảng clapperboard, là cái bảng người ta dùng để giơ trước ống kính, dập một cái hô action là bắt đầu diễn ý. Trên bảng có ghi số hiệu cảnh phim, số lần thực hiện cảnh đó, ngày tháng, tên phim, tên đạo diễn. (Ảnh)

Nhấn Mở Bình Luận