Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Nghe tiếng Phó Tấn, trong lòng Khâu Ấn nảy lên một tia chột dạ, dù gì hành vi lỗ mãng chạy tới khiêu khích nghệ nhân công ty khác cũng không hay ho gì, nhưng cậu ta lập tức nhớ đến ân oán giữa ông chủ mình với Việt Từ, thầm yên lòng dần, dựa vào sự chán ghét của Phó tổng đối với Việt Từ, cậu làm như vậy khéo còn chiều đúng ý anh ta ấy chứ!

Nghĩ vậy, lại thấy Việt Từ khoanh tay liếc mắt về phía sau lưng mình, sau đó giương khóe môi, khoát tay, cất tiếng gọi lười nhác: "Con ngoan, lại đây."

Nụ cười lạnh trên mặt Khâu Ấn đọng lại, cậu ta nháy mắt mấy cái, nghe nhầm sao, lại quay đầu nhìn, chỉ thấy vị Tổng Giám đốc Phó Tấn uy nghiêm cao quý cũng bị những lời này làm giật mình dừng bước, sắc mặt xanh mét, đôi mắt theo dõi chọc thẳng vào thanh niên phía trước, ánh mắt đó như hận không thể đục một lỗ thủng trên người đối phương.

Xem ra không phải cậu nghe lầm, sự thật đúng là Việt Từ không biết sống chết, Khâu Ấn an lòng, nụ cười lạnh trên mặt lại bắt đầu lan ra. Một minh tinh tép riu nhỏ nhoi,  sự nghiệp mới hơi có chút khởi sắc đã không biết trời cao đất rộng. Cậu ta nghĩ mình là cái gì mà dám dùng lời nhục nhã như thế xúc phạm Phó tổng chứ. Đừng nói cậu ta, cho dù là cấp siêu sao tiếng tăm lớn trong giới giải trí cũng không dám khiêu khích Phó tổng kiểu đấy. Cho dù ngươi có nổi tiếng đến mức nào thì cũng không bằng một nhà tư bản nắm thực quyền trong tay, một câu có thể giúp ngươi nổi tiếng, một câu cũng có thể làm ngươi rơi xuống tận đáy bùn không đứng dậy được!

Ngu đến thế thì hoàn toàn chẳng cần cậu ra tay, Phó tổng sẽ giải quyết đối thủ này, đến lúc đó người phát ngôn GT vẫn sẽ rơi vào tay cậu!

Khâu Ấn yên tâm, khinh thường nhìn tên minh tinh nhỏ trước mắt, cậu nghe tiếng bước chân ngày càng gần, âm thanh trầm trọng không đổi, tựa như tiếng búa gõ vào lòng, mà một khi tiếng bước chân ấy đến trước mặt Việt Từ, sẽ có một cây búa nện xuống, đập cho Việt Từ tan xương nát thịt, không thể lết dậy được.

Sau đó, cậu ta nghe được tiếng Phó tổng cất lên, gã nói: "Cậu muốn làm gì?" Trong giọng nói có chút rung rung, không chỉ tỏ ra không nắm chắc mà còn chứa vài phần lo sợ.

Khâu Ấn lại cho là mình nghe nhầm rồi, nghiêng đầu thì thấy Phó tổng cao cao tại thượng của bọn họ lúc này đang nhìn Việt Từ với vẻ cảnh giác, không chỉ không so đo lời xúc phạm ngả ngớn kia, mà còn làm như đang đối mặt với mãnh thú hay dòng nước lũ, có thể chạy trối chết bất cứ lúc nào.

Khâu Ấn dại mặt, "dại mặt" viết trong dấu ngoặc kép, lần này không hoài nghi mình nghe nhầm nữa, mà tự cho rằng mình đang mơ một ác mộng hoang đường.

"Chậc." Việt Từ nhíu mày, rất không hài lòng với thái độ đề phòng của gã: "Sao thế, ba ba tìm con tâm sự cũng không được à?"

Khâu Ấn chấn động cả người, đột nhiên ý thức được xưng hô "cha con" này tất phải có nguồn gốc xuất xứ, cậu lỗ mãng chạy tới khiêu khích sợ là đụng vào đầu họng súng rồi!

Trần Viên tỏa sáng hai mắt, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, cô nhất định đã hô lên: Anh Việt ngầu chết mất!

Phó Tấn xanh mét mặt, nhưng phản bác xưng hô của anh, mãi lâu sau mới phun ra một câu từ kẽ răng: "Việt Từ, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước."

Việt Từ lắc đầu, làm như buồn rầu thở dài, tiếp tục kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh gã một cách ác liệt: "Cha cậu còn chưa gả vào nhà tôi đâu, cậu đã có thái độ kháng cự thế này, muốn tâm sự chút cho dịu đi cũng không được, xem ra quan hệ con trai cha kế thật chẳng có chỗ nào tốt."

Trần Viên nhận ra anh muốn gây sự, rất ăn ý mà nói nối theo, lời lẽ khẩn thiết lo lắng: "Anh Việt, người ta nói đời trước gϊếŧ cha mẹ người khác, đời này phải làm mẹ kế người khác, ừm... cha dượng cũng tương tự, vậy nên vì suy nghĩ cho người thân sau này của anh, không bằng anh nên chia tay với cha của Phó tổng đi."

Việt Từ gật đầu: "Nói có lý." Xong làm bộ lấy di động ra.

"Đủ rồi!" Phó Tấn rống giận, có ngốc cũng hiểu anh có ý đồ gì, thế nhưng hiện giờ gã đang đứng trước đầu sóng ngọn gió, không chỉ cha nuôi gã lãnh đạm với gã, mà việc kinh doanh của công ty cũng đang dần xuống dốc, căn bản không chịu thêm nổi bất cứ áp lực gì. Nếu Việt Từ làm như đàn bà chít chít đi mách lẻo đâm thọc, chỉ sợ gã sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ giới thượng lưu, lời nguyền của Phó Thanh Khê có khi sẽ thành sự thật.

Việt Từ dừng động tác, dùng vẻ mặt tự nhiên nhìn gã.

Phó Tấn quay đầu, gầm nhẹ với Khâu Ấn đang ngây ra như phỗng: "Cút!"

Khâu Ấn bị ngữ khí hằn học của gã dọa, tức khắc tỉnh táo, vội hoảng hốt té chạy, không dám trì hoãn chút nào.

Phó Tấn đuổi xong tên minh tinh chứng kiến cảnh mình bị sỉ nhục, quay lại nhìn Việt Từ đang chờ mình làm động tác tiếp theo, cảm giác nhục nhã cùng lửa giận cháy lên hừng hực, cặp mắt gã đỏ bừng màu máu, vươn tay nắm cà vạt trên áo Việt Từ, ấn văng đối phương vào tường, cúi nhìn Việt Từ vẫn giữ nguyên bộ dạng bình tĩnh, tay khác đẩy mạnh Trần Viên đang không ngừng tìm cách tách gã ra.

Gã hít sâu một hơi, giọng khàn khàn: "Cha, tôi gọi như thế, cậu đã vừa lòng chưa?"

Không rõ là khuất nhục hay phẫn nộ, trong nhất thời chỉ cảm thấy cái mũi chua chua, nếu không có ý chí mạnh mẽ chống đỡ, chỉ sợ sẽ rơi lệ ngay lúc này.

Việt Từ nhìn hai mắt gã đỏ cả lên, không thèm để ý mà gợi khóe môi, trong lòng cũng không hề gợn sóng, anh vươn tay vỗ vỗ đầu Phó Tấn, động tác khinh mạn như đối đãi với chó cưng, nói: "Thế mới đúng là con trai ngoan của ba, sau này ba ba nhất định sẽ thương con."

Phó Tấn chỉ cảm thấy trái tim như bị đao nhọn tùy tiện quấy đảo, sự đau đớn tận xương lan tràn toàn thân khiến gã khó thở, gã nhắm mắt, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Việt Từ, đây là trả thù sao, cậu còn muốn bao lâu nữa mới chịu thỏa mãn?"

Trả thù?

Khóe môi Việt Từ gợi lên vòng cung châm chọc, nhìn điệu bộ khổ sở của Phó Tấn, nói nhẹ nhàng: "Con ngoan, đây chỉ là bài học đầu tiên ba ba dạy cho cậu từ nay về sau, nếu cậu cảm thấy khuất nhục không cam lòng, vậy khi cậu hủy hoại Việt Từ để phục vụ ý muốn cá nhân, khi cậu dụ dỗ Việt Tân Thư vay nặng lãi ba trăm vạn thậm chí hít thuốc phiện để ép Việt Từ nghe lời, cậu có nghĩ đến cảm nhận của cậu ta không? Cậu luôn mồm nói quan hệ giữa hai người là quan hệ tiền tài, nhưng cậu ta có từng nhận một đồng nào cậu đưa không, không, thế nhưng cậu lại cảm thấy coi thường cậu ta, nên hoàn toàn không thèm để ý tấm chân tình cậu ấy bày ra cho cậu xem, thậm chí còn đạp lên đó một cước cho hả giận."

Mặt Phó Tấn trắng bệch trước lời lẽ tấn công ấy, tấm vải che giấu sự hổ thẹn bị vạch trần, tất cả những việc dơ bẩn đều bại lộ trước ánh sáng, gã bất giác khó khăn lùi về sau.

Việt Từ vẫn còn đang nói: "Cậu thấy khuất nhục không cam lòng, chỉ bởi vì gặp phải sự đối xử nhục nhã, chứ đến tận bây giờ cậu vẫn chưa từng ý thức được hành vi của mình, thậm chí còn không biết bản thân làm sai. Nếu tôi không tỏ ra mạnh mẽ, một lúc nào đó, cậu thậm chí sẽ chẳng còn nhớ tới đã từng dùng thủ đoạn hèn hạ hại chết một người vô tội.

Tôi từng nghĩ do cách dạy dỗ của Phó gia có vấn đề nên mới nuôi cậu thành kẻ tự cao tự đại không biết trời cao đất rộng như thế, sau mới phát hiện, không phải Phó Bồi Uyên không dạy cậu, mà là dù hắn có dạy đến thế nào cũng không tẩy được thứ ích kỷ độc ác trong người cậu, vừa ác vừa ngu."

Phó Tấn á khẩu không trả lời được, thậm chí không có dũng khí đối diện với anh, mãi lâu sau mới run run đôi môi tái nhợt, ách giọng hỏi: "Ý của cậu, là phân tách Việt Từ trong quá khứ và cậu bây giờ thành hai người hoàn toàn khác nhau sao?"

Việt Từ trả lời thản nhiên: "Vốn dĩ là hai nhân cách khác nhau, kẻ một lòng ái mộ cậu lại bị cậu hại chết sớm đã đi chuyển thế đầu thai, muốn trả thù cũng không còn cơ hội, cho nên trả thù là một từ buồn cười dữ dội."

Phó Tấn không tin, chất vấn: "Vậy việc cậu làm bây giờ lại gọi là cái gì?"

"Nhàn chán nên pha trò thôi." Việt Từ nhún vai: "Bỗng nhiên vớ được một đứa con trai được hưởng sái còn lớn tuổi hơn mình, tất nhiên phải trêu đùa một chút cho vui."

....

Khâu Ấn hoảng sợ thoát khỏi nơi đó, đến chỗ ngoặt thì đụng phải một người, cậu thầm mắng việc gì cũng không suôn sẻ, dừng bước tập trung nhìn, tức thời thay đổi sắc mặt: "Tiểu.. tiểu thư Lạc..."

Lạc Xu bị đụng suýt ngã, may nhờ thư ký mới của Phó Tấn là thư ký Lý đỡ mới đứng vững. Thư ký Lý nhìn vẻ mặt Khâu Ấn như chó nhà có tang, không nhịn được nhíu mày: "Cậu Khâu Ấn làm sao thế?"

Khâu Ấn chột dạ thoáng liếc phía sau lưng, mặt tái nhợt: "Không... không có việc gì cả."

Khâu Ấn?

Lạc Xu cũng nhớ ra tên này, đó là tên minh tinh cướp hình tượng đại sứ của Việt Từ, nghĩ đến đây cô đã đoán đại khái, con ngươi hơi nhuốm lạnh, giọng đanh lại hỏi: "Cậu trêu chọc Việt Từ chứ gì?"

Một câu đánh trúng tim đen, Khâu Ấn khẽ biến sắc, tức khắc nghẹn lời.

Thấy ánh mắt Lạc Xu càng trở nên nghiêm nghị, Khâu Ấn đánh cái đột trong lòng, chuyện giữa Việt Từ và Phó gia thật sự nghe quá rợn người, khiến cậu ta rối loạn, thốt lên: "Không... không phải, tôi nhìn thấy Phó tổng ở đằng kia nên mới né tránh."

Phó Tấn cũng ở đó?

Lạc Xu nhíu mày, liếc nét mặt chột dạ của cậu ta, hừ lạnh: "Ở đây không còn việc gì của cậu nữa."

Khâu Ấn như được đại xá.

Nhìn cậu ta vội vã rời đi, Lạc Xu từ từ thu hồi tầm mắt. Cô sờ sờ cái ví trong tay, cất giọng bình thản: "Thư ký Lý, gần đây cậu Khâu Ấn phải làm việc nhiều đến mức tinh thần có vấn đề, để cậu ấy nghỉ ngơi một thời gian đi."

Thư ký Lý sửng sốt, khuôn mặt thiếu nữ còn rất non nớt, lời nói ra lại đã có khí thế của bậc chủ gia đình. Anh thầm khiếp sợ nhưng cũng không khỏi cảm khái, quả nhiên không hổ là công chúa nhà giàu, tuổi có nhỏ hơn nữa thì tâm trí cũng sẽ không đơn giản như các cô gái bình thường, huống hồ trong khoảng thời gian này, Lạc Xu sớm đã lấy thân phận hôn thê Phó tổng để tham gia vào đủ loại chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ, thân phận phu nhân là ván đã đóng thuyền. Anh ta hơi chần chừ rồi mở miệng đáp: "Tiểu thư Lạc, tôi đã hiểu ý cô."

Chẳng qua là đóng băng hoạt động của một minh tinh nhỏ mà thôi, sao có chuyện gì chứ.

Mấy ngày sau, khi Phó Tấn biết được tin thì đã muộn rồi, hầu hết hợp đồng quảng cáo và phát ngôn, cùng các vai diễn trong phim điện ảnh và truyền hình của Khâu Ấn đều bị hủy hết, tất nhiên tổn thất đã được tạo thành, muốn cứu vãn tuyệt không phải chuyện dễ.

Sắc mặt gã khó coi ngoài sức tưởng tượng, dùng ngữ khí không tốt chất vấn thư ký: "Không có sự cho phép của tôi, ai cho anh tự tiện làm chủ?"

Thư ký Lý nghe miệng lưỡi gã nghiêm khắc mà hoảng sợ, vội giải thích: "Đây là mệnh lệnh của tiểu thư Lạc, nên..."

Lạc Xu...

Phó Tấn nhắm mắt, hận không thể nện chén trà trong tay lên mặt anh ta, không có chuyện gì hài lòng nổi, đặc biệt là tên thư ký này, mỗi lúc thế này gã đều cực kỳ mong nhớ Quý Đường đang ngồi xổm trong tù.

Cửa bị đẩy ra, Lạc Xu xách túi đi vào như không có việc gì, ngữ khí nhẹ nhàng tựa hồ không hề nhận ra tình cảnh hiện tại: "Làm sao thế, mặt mày nghiêm túc vậy?"

Phó Tấn nhìn cô, đầu đau cực kỳ, cô gái trước kia tuy kiêu căng nhưng ngây thơ trong sáng bao nhiêu, sao giờ lại biến thành cái dạng này. Gã lấy tay chống trán, hạ giọng thở dài, ngữ khí mềm xuống, nói: "Xu Xu, chuyện Khâu Ấn sao em không bàn với anh một câu mà đã tự chủ trương rồi?"

Lạc Xu vô tội nhìn gã, chớp chớp mắt, chần chờ hỏi: "Cần sao ạ?"

Phó Tấn càng đau đầu, tuy Lạc Xu không có chức vị ở Phong Hoa nhưng lại là hôn thê của gã, đã thế từ sau khi đính hôn, ngày nào cô cũng đến công ty, công ty có bất luận sự việc gì cũng lấy thân phận bạn gái ra để xen vào, tuy  làm thế sẽ khiến quan hệ hôn nhân giữa hai nhà càng thêm sâu đậm, nhưng tệ đoan cũng càng lớn.

Mọi người đều biết cô là phu nhân gia chủ tương lai, ai ai cũng kính trọng cô, phục tùng cô tuyệt đối, ngay cả thư ký Lý cũng không ngoại lệ. Việc Khâu Ấn chính là ví dụ tốt nhất, Lạc Xu hạ mệnh lệnh, thư ký Lý căn bản không thông qua mình mà chấp hành luôn, tạo nên tổn thất cực lớn.

Nếu Quý Đường ở đây, tất sẽ xác minh rõ ý của mình trước, mặt ngoài vẫn cung kính với Lạc Xu, trên thực tế việc gì có dính dáng đến quyền lợi đều sẽ không tự ý quyết định.

Gã tiếp tục thở dài, giải thích: "Bây giờ công ty đang ở giai đoạn nguy nan, minh tinh có thể đem lợi nhuận về cũng chỉ có vài người, Khâu Ấn là một trong số đó, em làm việc lỗ mãng như vậy sẽ gây ra nhiều tổn thất lớn cho công ty, em đã từng nghĩ đến chưa?"

"Không phải chỉ là đổi vài người nghệ sĩ thôi sao, này sao tính là nguy cơ lớn được." Lạc Xu bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm, lại cố tình canh ngay trước khi Phó Tấn tỏ ra mất kiềm chế chạy tới kéo tay đối phương, dịu dàng làm nũng: "Được rồi, người ta biết rồi, sau này nhất định sẽ không làm như vậy nữa. Thực ra em làm vậy cũng vì anh đó, anh còn chỉ trích em."

Phó Tấn trợn thẳng mí mắt, hỏi lại: "Tốt cho anh?"

"Đúng thế." Lạc Xu nói đúng lý hợp tình: "Khâu Ấn không biết sống chết đắc tội Việt Từ, tương đương đã đắc tội Tam gia. Anh không xử lý cậu ta, Tam gia cũng sẽ không bỏ qua cậu ta. So với việc để Tam gia ra tay, không bằng chúng ta giải quyết trước, không để Tam gia sinh bất mãn với anh, đồng thời còn có thể lấy lòng đối phương, đúng không nào?"

Phó Tấn nhìn khuôn mặt hôn thê cười ngây thơ, trong lòng tràn đầy bất lực, gã biết rõ chuyện không đơn giản như thế, nhưng không có cách nào đào sâu giải thích kỹ cho đối phương, cuối cùng đành phải biến tất cả thành tiếng thở dài, nhẫn nhịn nói: "Được rồi, là anh hiểu lầm em, công chúa nhỏ, tối nay anh mời em đi ăn cơm bồi tội có được không?"

Lạc Xu hừ một tiếng, nói ngọt ngào: "Để xem anh biểu hiện thế nào."

Cô cúi đầu nhếch môi, công ty có xuất hiện nguy cơ mới tốt chứ, xem đi, thế này không phải là không còn thời gian đi trêu chọc Việt Từ sao?

Đợi dỗ cho Lạc Xu cảm thấy thỏa mãn mà ra khỏi cửa, Phó Tấn đã lao tâm khổ tứ quá độ, gã lạnh lùng liếc nhìn thư ký Lý bên cạnh, cảnh cáo: "Chuyện thế này, đừng để tôi thấy xảy ra lần thứ hai."

Thư ký Lý thấy ông chủ đổi sắc mặt cực nhanh mà hoảng sợ, vội cam đoan: "Vâng, tôi đã hiểu ý ngài ạ."

Mà bên kia, tại trụ sở Thành Lâm, giờ khắc này đã xảy ra một chuyện đủ để phá vỡ lớp vỏ ngoài bình tĩnh ____ Việt Từ uống rượu.

Nhấn Mở Bình Luận