Mục Thiên Xứng nghiêm túc chỉ bài cho mấy người bạn cùng lớp đang vây quanh mình, bệnh của anh đã thuyên giảm sau hai ngày nghỉ ngơi. Anh đeo khẩu trang, thỉnh thoảng ho nhẹ mấy tiếng.
Biện Nhân Mã đi đâu đó một lúc rồi quay lại, ngồi xuống vị trí của mình cũng chính là bên cạnh anh. Cậu bóc một vỏ thuốc hình vuông, đưa cho Mục Thiên Xứng: “Ngậm giảm ho, tôi vừa đến phòng y tế lấy cho cậu đó.”
Mục Thiên Xứng cười híp mắt, đợi giảng xong cho mấy người bạn mới ngậm thuốc. Anh thở dài một hơi, thản nhiên tựa đầu lên vai Biện Nhân Mã. Cậu xoa đầu anh, sau đó bóc một viên kẹo bỏ vào miệng.
Mục Thiên Xứng nhìn mấy cái kẹo trong ngăn bàn của cậu, rất bất đắc dĩ, giọng nói hơi khàn mà nhắc nhở: “Ăn ít kẹo thôi, số lần cậu đến nha sĩ còn ít sao?”
Biện Nhân Mã bị động đến nỗi đau, phụng phịu đối diện với ánh mắt đang ngước lên nhìn mình, muốn kì kèo. Mục Thiên Xứng hơi nhướng mày, cậu lập tức nghe lời anh mà lấy mấy viên kẹo trong ngăn bàn ra, quay xuống bàn dưới đưa hết cho Liễu Tuệ Mỹ.
Liễu Tuệ Mỹ lại cho Phạm Dương Minh hai cái, nhìn Biện Nhân Mã nghe lời Mục Thiên Xứng răm rắp mà không khỏi tấm tắc. Nóc nhà này không thể bật!
Mục Thiên Xứng gối đầu trên vai Biện Nhân Mã, sau khi ngậm thuốc xong thì ngủ mất tiêu. Tiết tiếp theo do giáo viên có việc bận không thể lên lớp nên đã đổi thành tiết tự học, học sinh người thì bấm điện thoại, người lại lấy bài tập ra làm.
Một hai người xì xào thì không sao, nhưng ba mươi mấy tiếng nói cộng lại thì thành cái chợ. Biện Nhân Mã để ý thấy Mục Thiên Xứng hơi nhíu mày, khẽ động đậy, có vẻ anh sắp bị tiếng ồn ào đánh thức. Thế là cậu lập tức đanh mặt, gõ xuống bàn ba tiếng rõ mồn một, lạnh lùng nói.
“Im lặng!”
Như một phản xạ có điều kiện, cả lớp lập tức lặng ngắt như tờ, đưa mắt nhìn sang cậu.
Lớp phó Biện Nhân Mã không vui nhắc nhở: “Bàn bạc nhỏ tiếng thôi, đừng ảnh hưởng đến lớp khác.”
Nhìn Biện Nhân Mã cẩn thận giữ gương mặt của Mục Thiên Xứng, giúp anh điều chỉnh tư thế thoải mái hơn. Sau đó cầm bàn tay lạnh như băng của anh bỏ vào túi áo khoác của mình để sưởi ấm, nhẹ nhàng vỗ về anh mấy cái.
Ai chẳng biết đây là viên kim cương quý giá nâng như nâng trứng của Biện Nhân Mã. Giờ lớp trưởng bị ốm cần nghỉ ngơi nhiều, họ không cẩn thận đánh thức anh, ai mà biết Biện Nhân Mã có xới tung họ lên không?
Thế là ai cũng đặt ngón trỏ bên môi, “suỵt suỵt” với nhau ra hiệu đừng lên tiếng.
…
Trong hội trường náo nhiệt, nhiều người ăn mặc lịch sự quần là áo lượt. Tiếng nhạc du dương len lỏi từng góc hội trường, đèn trùm to lớn chiếu ra ánh sáng rực rỡ. Nhân viên phục vụ tay bưng khay rượu đi lại như thoi đưa, mời từng vị khách quan trọng hôm nay.
Vương Xử Nữ mặc một bộ vest trắng tôn lên vóc dáng của mình, tay cầm một ly rượu vang, đứng nói chuyện với cô chú Biện. Trước đây hai bên có hợp tác một lần, hai người có ấn tượng về cách làm việc tích cực của anh, lần này gặp lại nói chuyện rất thoải mái.
Vương Xử Nữ xin phép hai người, đi đến chỗ của Đới Bạch Dương, một tay nhẹ nhàng đặt bên eo y. Đới Bạch Dương ngẩng đầu nhìn Vương Xử Nữ, bỏ ly rượu xuống bàn tiệc bên cạnh, nhanh chóng chỉnh lại cà vạt cho anh.
Vương Xử Nữ làm giám đốc trong tập đoàn của bố mẹ, y thì làm thư ký cho anh. Cũng không phải kiểu đi cửa sau, mà là từng bước đi lên lấy thực lực chứng minh. Anh càng lớn càng có sức hút, dù biết anh đã có gia đình nhưng có người vẫn mặt dày nuôi hy vọng đeo bám. Chẳng hạn như ở đây đã có vài người nhăm nhe muốn tiếp cận, y nhìn qua là biết ánh mắt của họ ẩn giấu điều gì.
Đới Bạch Dương nhìn bộ vest trắng tinh của anh, cười khổ. Bộ đồ y cất công chọn cho chồng mình, y thật sự không muốn thấy nó phải chịu cảnh “sơ suất làm đổ rượu, để tôi giúp anh” như mấy bộ trước đây đâu.
“Em mệt chưa?”
“Chưa.”
“Chúng ta qua chỗ của Thiên Yết.”
Vương Xử Nữ dùng âm lượng vừa đủ đề nghị với y, Đới Bạch Dương tìm kiếm trong dòng người một lượt, tìm thấy hai bóng người quen, gật đầu đồng ý.
Giang Thiên Yết học xong đại học thì đến công ty của bố mình làm việc, hiện đang giữ chức vị phó giám đốc, sắp được bổ nhiệm lên vị trí tổng giám đốc. Bên cạnh cậu vẫn luôn có Doãn Sư Tử đi theo bảo vệ, cậu từng gặp kha khá rắc rối về thân phận và vẻ ngoài của mình, vậy nên có anh ấy thì không ai dám làm gì.
Giang Thiên Yết trước đây rất yêu đời, nhưng không ngờ có ngày cậu phải học cách cười.
Trôi qua năm cuối đại học, Giang Thiên Yết chưa từng nâng nổi nụ cười. Phải đến khi đi làm, dưới tình huống yêu cầu, cậu đã gượng gạo cong khóe môi, làm nhiều rồi cũng thành quen. Chẳng hạn như lúc này, nụ cười trên môi khiến cậu trở nên thật rạng rỡ, chỉ có cậu và người trong cuộc biết, nụ cười này từ đầu đến cuối đều là giả tạo, vẻ ngoại tràn đầy sức sống này cũng là giả tạo.
Giang Thiên Yết đứng bên cạnh hai người bạn, cậu nhìn xuống đồng hồ, nán lại thêm năm phút thì tạm biệt hai người, đi cùng Doãn Sư Tử rời khỏi hội trường từ cửa sau. Vương Xử Nữ và Đới Bạch Dương nhìn theo bóng lưng của cậu, não nề vô cùng.
Giang Thiên Yết đi xuống hầm gửi xe, thử giơ tay áo lên ngửi, toàn là mùi rượu. Cậu bèn nói với Doãn Sư Tử: “Leo, về nhà trước, tôi cần thay đồ.”
“Được.” Doãn Sư Tử trả lời ngắn gọn.
Dương Bảo Bình đã được chuyển về thành phố này, như vậy người nhà mới dễ dàng thay nhau chăm sóc anh hơn. Nếu không phải đi xa công tác, thì đều có thể thấy cậu đi đến bệnh viện, nhiều đến mức y tá bác sĩ mới tới cũng sẽ nhớ mặt.
Mấy năm ròng rã không thay đổi, khi chiếc xe quen thuộc dừng trước cổng bệnh viện, một bóng người xuống xe, chiếc xe đó lại chạy đi.
Giang Thiên Yết đi vào, mở cửa phòng bệnh riêng. Cậu cởi áo ngoài nhiễm gió lạnh của mình ra, cẩn thận treo trên giá. Nhìn về phía Dương Bảo Bình vẫn ngủ say trên giường bệnh, cậu đi đến, cúi người hôn xuống trán anh.
“Em đến rồi, anh đợi lâu lắm đúng không?”
Cậu ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay anh, bắt đầu kể lại hành trình hôm nay của mình. Ngày nào cũng sẽ như vậy, bác sĩ đã khuyên nên nói chuyện nhiều với anh. Giang Thiên Yết kể lại rất chi tiết, vừa kể vừa hỏi anh.
“Anh gầy quá rồi.”
Giang Thiên Yết nắm tay Dương Bảo Bình, lẩm bẩm. Đặt tay anh lên bên mặt mình, cậu giữ im lặng nhìn gương mặt say giấc của anh. Lòng cậu nặng trĩu.
Giang Thiên Yết ôm theo hy vọng “ngày mai anh sẽ tỉnh lại” mà trải qua từng ngày, cộng lại đến bây giờ là mười năm. Cậu nhớ giọng nói của anh, nhớ nụ cười, nhớ từng cái ôm của anh, nhớ đến mức không chịu đựng nổi. Mà nhiều lúc, cậu cũng giận anh lắm.
Trước đây có tin tức về anh lọt vào tai một người muốn làm đối tác, cho người lén lút đi theo cậu đến bệnh viện, nhìn từ ngoài quan sát diện mạo của Dương Bảo Bình. Kết quả lần sau gặp lại, gã đặc biệt dâng lên một người đàn ông khá giống Dương Bảo Bình. Anh là vảy ngược của cậu, là độc nhất vô nhị không ai thay thế được. Kẻ nào có bất cứ hành vi đả động đến anh thì đúng là tới số.
Hôm đó dạy dỗ gã ta một bài học xong, cậu vẫn cảm thấy vô cùng uất ức. Thế là chạy đến bệnh viện, ngồi trong phòng bệnh hai tiếng chỉ để mắng Dương Bảo Bình. Tất cả là tại anh không chịu tỉnh lại, anh tỉnh lại mà xem người ta coi thường tình cảm của chúng ta thế nào? Anh là tên khốn kiếp!
Giang Thiên Yết cần Dương Bảo Bình. Mái nhà không có anh lạnh lẽo lắm, giống như quanh năm suốt tháng chỉ có mùa đông.
Giang Thiên Yết mệt mỏi ngủ gục bên giường bệnh, bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay gầy gò của Dương Bảo Bình. Gió lạnh bên ngoài hoàn toàn bị cửa sổ ngăn cản, rèm cửa dày che khuất khung cảnh bên ngoài. Tiếng hít thở đều đều xen lẫn trong tiếng thiết bị kêu “tít tít”.
Qua thêm tháng nữa là đến mùa xuân, lại chẳng biết khi nào mùa xuân trong lòng Giang Thiên Yết mới thật sự quay trở về.