Trong gara ở nhà riêng, Biện Nhân Mã bất lực khởi động xe mấy lần nhưng đều không có hiệu quả, cậu bực bội thở hắt ra. Mục Thiên Xứng mở cửa bước xuống xe, vòng qua mở luôn cửa xe cho cậu.
“Chúng ta đi xe buýt vậy.”
“Xe buýt?” Biện Nhân Mã làm mặt quỷ: “Gọi taxi.”
“Giờ này tắc đường, gọi taxi thì bao giờ mới đến? Xe buýt có làn đường riêng, đi nhanh hơn.”
Cậu nhìn thời gian, cuối cùng đành đi theo Mục Thiên Xứng. Anh đi nhanh, thỉnh thoảng quay lại luôn thấy được vẻ mặt ấm ức của Biện Nhân Mã.
Đợi ở điểm đón không tới năm phút, Mục Thiên Xứng kéo Biện Nhân Mã nhanh chân chạy lên chiếc xe buýt số 38. May thay anh có tiền lẻ trong người, đưa cho phụ xe rồi lại kéo cậu đến một góc.
Xe buýt vào tầm này cũng vô cùng đông đúc, không còn chỗ ngồi. Học sinh trên xe chen chúc nhau, Biện Nhân Mã cảm thấy mình sắp bị ép không thở được. Đã vậy xe còn lắc lư, cậu không thể nào đứng vững.
Không còn chỗ cầm tay, Biện Nhân Mã dứt khoát túm lấy “cây cột cao” tên là Mục Thiên Xứng. Anh thích thú nhìn xuống Biện Nhân Mã, tranh thủ vòng tay qua giữ chặt cậu. Trên xe nhiều người như vậy, cũng sẽ chẳng có ai để ý đến.
Xe đột ngột rẽ, cả người đổ ật về phía trước. Biện Nhân Mã nhanh nhẹn giơ tay lên đỡ trán Mục Thiên Xứng, giúp anh không bị đập đầu vào kính xe.
Bực bội “chậc” một tiếng, Biện Nhân Mã nghĩ hôm nay phải đi nhờ xe của Phạm Dương Minh về nhà. Cậu không chịu nổi cái cảnh này!
Xe dừng lại ở điểm đón gần trường, lần này Biện Nhân Mã chủ động kéo Mục Thiên Xứng lao thẳng đến cửa xuống. Cậu chống hông hít sâu một hơi, trên xe nhiều người nhiều mùi rất ngột ngạt.
Hai người bình tĩnh vào trong trường, nhưng có vẻ hôm nay ra ngoài chưa xem giờ, ngồi chưa nóng ghế thì đã bị gọi đến phòng hiệu trưởng. Mục Thiên Xứng và Biện Nhân Mã sửng sốt nhìn nhau, biết anh đang nghĩ gì, cậu lập tức nói.
“Gần đầy tôi không gây chuyện, không phải cậu không biết.”
Mà toàn là người ta đụng thì cậu mới chạm, ai rảnh đâu khi không gây gổ?
Thế là cả hai bị gọi đến phòng hiệu trưởng hơn nửa tiết đầu, đến nơi rồi mới biết nguyên nhân. Hiệu trưởng mới thêm một loạt nội quy, mà đứng ở vị trí số một là “không được yêu đương gây ảnh hưởng việc học”. Hai người bị gọi đến cũng vì những lời đồn trong trường.
Biện Nhân Mã và Mục Thiên Xứng đứng nghe cô giảng dạy nói lý đủ điều, bảo hai người tốt nhất nên đính chính tin đồn, duy trì khoảng cách. Cậu híp mắt cười, bao nhiêu cặp không nhắm, sao lại cứ phải nhắm vào hai người?
Nghe hiệu trưởng nói xong, Mục Thiên Xứng định lên tiếng đã bị Biện Nhân Mã cướp lời trước. Cậu đứng sát Mục Thiên Xứng, nghiêng đầu nở một nụ cười cực kỳ chân thành bày tỏ thái độ với hiệu trưởng.
“Cô yên tâm, giữa chúng em hoàn toàn là tình cảm trong sáng thuần khiết của lứa tuổi học sinh.”
Được đáp lại bằng nụ cười hài lòng của hiệu trưởng.
Với hiệu trưởng xưa nay nổi tiếng khó tính khó nết, không nên lấy cứng chọi cứng.
Mục Thiên Xứng lại cười gượng không tả nổi, môi anh co giật liên tục.
Miệng của Biện Nhân Mã vừa thốt ra câu này, nhưng cái tay của cậu con mẹ nó tại sao lại lén xoa mông anh hả?!
…
Buổi chiều không có tiết, tan học đi nhờ xe của Phạm Dương Minh về chung cư của anh em Mục Thiên Xứng. Hai người đang chuẩn bị làm bữa trưa, thì Mục Thiên Xứng nhận được cuộc gọi của anh trai, bảo anh mang giúp tập hồ sơ mà mình bỏ quên ở nhà đến công ty.
Biện Nhân Mã đòi đi theo, Mục Thiên Xứng cũng không có ý kiến. Cả hai đặt taxi đi khoảng mười lăm phút. Vì tầm này là giờ cao điểm, trên đường khá tắc nên mất thời gian hơn dự tính.
Hai người đứng bên ngoài nhìn vào trong văn phòng, có một chị nhân viên niềm nở đi gọi Mục Song Ngư. Biện Nhân Mã nhanh mắt, tìm thấy anh chồng đang ở nói chuyện với người đàn ông nào đó.
Cậu híp mắt lại, có thể thấy rõ ràng thái độ của anh không tự nhiên lắm. Lúc chị nhân viên đến báo thì Mục Song Ngư như tìm được cứu tinh, vội vàng đứng dậy đi ra.
Con hành động của người đàn ông đó quá nhanh, nhưng Biện Nhân Mã có thể thấy rõ bàn tay của anh ta vừa vuốt qua hông của Mục Song Ngư, sau đó nhếch môi cười rồi quay về chỗ làm.
Trưởng phòng?
Biện Nhân Mã nhướng mày nhìn tấm biển dán bên ngoài, cậu liếc sang Mục Thiên Xứng thấy sắc mặt của anh cũng hơi tệ, có lẽ cũng để ý thấy rồi. Anh hai ở chỗ làm bị cấp trên quấy rối.
Mục Song Ngư cười hiền hòa cầm lấy tập hồ sơ, Mục Thiên Xứng vội vàng giữ cánh tay của anh mình, lo lắng hỏi: “Anh, gần đây anh ở chỗ làm đã gặp chuyện gì?”
“Chuyện gì là chuyện gì?”
“Vừa nãy em thấy rồi, có phải cái tên đó…”
Mục Thiên Xứng không nói hết, nhưng bàn tay nắm chặt đến nổi gân đã thể hiện rõ sự tức giận của anh. Mục Song Ngư vội trở tay nắm lấy cánh tay của em trai: “Anh sẽ nói sau, em đừng làm loạn ở đây.”
Người đó để ý anh lâu rồi, trước đây cùng chức vị với anh thì hành động không dám càn rỡ, nhưng hai tháng trước lên trưởng phòng thì càng lúc càng to gan. Dù anh có cảnh cáo mấy lần thì cũng vô dụng, dường như còn khiến anh ta thích thú hơn.
Mục Song Ngư đổi chủ đề: “Hai đứa chưa ăn gì đúng không? Giờ cũng đến giờ nghỉ trưa rồi, anh đưa hai đứa đến nhà ăn.”
Nhà ăn nằm ở bên trái tầng một, khá rộng, tao nhã và sạch sẽ. Không khí giữa ba người có hơi kỳ lạ, gần như là chỉ có Biện Nhân Mã trò chuyện với Mục Song Ngư, Mục Thiên Xứng chẳng buồn trả lời. Mục Song Ngư biết em trai đang khó chịu, trong lòng cũng thấy không vui.
Biện Nhân Mã ngồi yên liếc qua mục tiêu mà không hề để lại dấu vết, cậu thấy anh ta bước ra ngoài cửa nhà ăn, cũng đứng dậy xin phép rời đi một lúc.
Lúc này trong văn phòng vẫn chưa có mấy nhân viên bận rộn quay về làm việc, cậu thản nhiên đi đến trước phòng làm việc của trưởng phòng. Mở ra, đóng sầm cửa lại bằng một lực khá lớn.
“Cậu là ai? Ai cho phép cậu tự tiện vào?”
Trưởng phòng ngồi sau bàn làm việc, đen mặt nhìn cậu học sinh cấp ba vô phép vô tắc trước mặt mình, giơ tay ấn máy định gọi bảo vệ.
Biện Nhân Mã đi đến bàn trà, bình tĩnh cầm con dao cắt hoa quả được bọc kỹ trong vỏ da. Cậu chỉ nhẹ nhàng dùng sức, lưỡi dao sắc bén bóng loáng ra khỏi vỏ, xuất hiện trước mặt. Biện Nhân Mã vừa ngắm nghía vừa trả lời.
“Biện Nhân Mã, người kế thừa tập đoàn SL.”
Trưởng phòng giật mình, dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Biện Nhân Mã từ trên xuống dưới. Công ty này là chi nhánh nhỏ của tập đoàn SL, dù chưa từng gặp nhưng ít nhất cũng từng nghe cấp trên vài lần nhắc đến quý tử của ông bà chủ nhà họ Biện.
“Trang báo New ngày 11 tháng 12 năm 2XXX, tôi từng xuất hiện.”
Biện Nhân Mã nhìn vẻ mặt nghi ngờ của anh ta, vẫn kiên nhẫn nói thêm.
Trưởng phòng nửa tin nửa ngờ mà thật sự lấy điện thoại ra tra thật, quả nhiên ngay sau đó anh ta vội vàng đứng dậy, chỉnh trang quần áo, cười hỏi: “Cậu Biện, mời ngồi mời ngồi. Cậu đột ngột ghé thăm chi nhánh nhỏ này, có phải là có chuyện gì?”
Bình thường là sẽ gặp giám đốc hay phó giám đốc, vậy mà cậu lại tới tìm một trưởng phòng. Dù gì cũng phải tạo ấn tượng tốt, nịnh nọt vài câu với người thừa kế này, ít nhiều sẽ giúp ích cho bản thân.
“Đương nhiên là có chuyện.”
Biện Nhân Mã miệng cười nhưng mắt không cười, thản nhiên xoay con dao trên tay. Cậu đi đến sát gần trưởng phòng, bất thình lình nắm cổ tay trái của anh ta, dùng sức ấn xuống bàn trà. Trưởng phòng bị bất ngờ, chưa kịp hiểu chuyện thì lưỡi dao sắc bén đâm thẳng xuống, nằm gọn giữa ngón trỏ và ngón giữa của anh ta.
Trưởng phòng sợ hãi toát mồ hôi, mở to mắt nhìn con dao, run rẩy khuỵu chân xuống.
“Trước đây có kẻ dám to gan chạm vào người anh của tôi, kết quả, cả đời còn lại chỉ còn ba ngón tay cầm đồ.”
Biện Nhân Mã nói bằng giọng điệu cổ quái, trên môi còn nở nụ cười sâu.
Trưởng phòng nhìn vẻ mặt đáng sợ của cậu, bỗng chốc rùng mình. Đầu óc nhanh chóng hiểu rõ vấn đề, anh ta nuốt nước bọt nói.
“Cậu Biện có nhầm lẫn gì không? Tôi, tôi… tôi nào có động tới anh của cậu?” Cậu không phải con một sao? Lấy đâu ra anh?
Biện Nhân Mã vẫn giữ chặt cổ tay của anh ta, cậu bất chợt rút dao lên, dùng lưỡi dao sắc lướt qua lướt lại cái cằm chẻ được cạo râu gọn gàng của anh ta. Nhận ra anh ta đang run lẩy bẩy, cậu cười ra tiếng.
“Mục Song Ngư.”
“Mục… Mục Song Ngư?”
Trưởng phòng lập tức chột dạ, Mục Song Ngư lại có quen biết với người có thân phận như vậy? Anh ta vội vàng chối đây đẩy: “Cậu Biện nhất định hiểu lầm chuyện gì rồi, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường.”
“Bình thường mà lại động tay động chân?” Biện Nhân Mã cười khẩy, ngồi xuống bên cạnh anh ta, chậm rãi nói từng chữ.
“Nghe kỹ đây, nếu còn dám có hành động khiếm nhã với anh tôi, thì không chỉ một hai ngón, mà còn tuyệt tự tuyệt tôn!”
Cậu đâm mạnh dao xuống giữa hai chân đang run lẩy bẩy của anh ta như một lời cảnh cáo, đứng dậy rời đi như chưa từng có chuyện gì.
Sải bước lớn quay lại nhà ăn, hai anh em Mục Song Ngư cũng đã xong bữa. Bị hỏi sao lại đi lâu thế, Biện Nhân Mã ngại ngùng bảo mình xác định phương hướng không tốt, đi nhầm đường. Mục Thiên Xứng không hề nghi ngờ, đơn giản là vì cậu xác định phương hướng không tốt thật.
…
Cuối tuần Đới Bạch Dương đến chung cư của ba anh em, chủ yếu là hỏi thăm sức khỏe và bàn bạc về bản thiết kế cho căn nhà mới của hai người. Vì sắp có thêm sự xuất hiện nhỏ bé, bản thiết kế trước đó cần phải thay đổi một chút. Mục Song Ngư pha trà xong, cẩn thận bưng đến cho hai người.
Hoàng Song Tử không hề biết chuyện của anh ở chỗ làm, phải âm thầm cảm ơn em trai đã không nói gì. Nhưng mà cũng không hiểu sao sau hôm đó, anh cảm thấy trưởng phòng đó hơi sợ hãi khi thấy anh, cũng không quấy nhiễu anh nữa. Tuy không biết lý do, nhưng ít nhất đó là một dấu hiệu tốt.
“Tôi sẽ gửi lại bản thiết kế cho cậu, có gì chúng ta sẽ bàn tiếp.”
“Được.”
Uống được nửa cốc trà thì Đới Bạch Dương nói phải về, Mục Song Ngư vội vàng giữ y lại.
“Đã lâu không gặp rồi, cậu ở lại dùng bữa với chúng tôi đi.”
Đới Bạch Dương gãi tóc, cười gượng: “Xử Nữ còn đang ở nhà chờ tôi, hôm nay chúng tôi lại đi gặp Thất Cưu.”
Mục Song Ngư cười nhẹ nhàng tỏ ý đã hiểu, anh và Hoàng Song Tử tiễn y đi đến cửa, ôm tạm biệt: “Nhất định chúng tôi sẽ đến tiệc chào đón thằng bé.”
“Tôi sẽ mong chờ sự có mặt của hai người.” Đới Bạch Dương nhún vai, cười bảo: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hoàng Song Tử ôm lấy Mục Song Ngư từ phía sau, trước sau quay lại phòng khách. Thời gian còn lại thật sự chỉ muốn hưởng thụ sự yên bình này.
Hoặc không.
Đó là khi điện thoại của Mục Song Ngư reo lên, và anh bắt máy. Người gọi đến là anh hàng xóm trước đây. Hiện tại thì anh ta đã có gia đình nhỏ của riêng mình, một công việc ổn định và cuộc sống an nhàn. Bây giờ hai người mặc dù được xem là bạn bè, nhưng rất ít liên lạc.
Và tin tức mà anh ta thông báo, khiến suy tính đã gieo từ lâu của Mục Song Ngư nảy mầm. Mảnh đất của bố mẹ anh, năm xưa bị hai cô chú lừa cướp mất, đến bây giờ họ đang muốn bán đi.
Mục Song Ngư ngẫm nghĩ, xem chừng muốn lấy số tiền bán được cho con trai họ kinh doanh.
“Song Ngư, chuyện gì vậy?” Mục Song Ngư tắt máy thì im lặng không nói lời nào, Hoàng Song Tử lo lắng hỏi.
Mục Song Ngư vội vàng nắm lấy bàn tay của Hoàng Song Tử, chân thành nói: “Em có chuyện muốn bàn bạc với anh.”
…
…
Gần đây Dương Bảo Bình nhận ra một điều, trước đây cái gì anh cũng đi trước người khác, còn bây giờ thì cái gì cũng chậm hơn. Người anh quen đều có gia đình yên ấm cả, Hoàng Song Tử kết hôn rồi, Vương Xử Nữ cũng kết hôn rồi, không những thế sắp tới còn nhận một đứa con.
Còn anh và Giang Thiên Yết thì sao? Trên thực tế thì cả hai vẫn chỉ dừng lại ở quan hệ người yêu.
Như vậy không hề ổn, Dương Bảo Bình ấm ức nghĩ. Không bằng hôm nay đưa cậu đi đăng ký kết hôn luôn?
Dương Bảo Bình đi một mạch trên đường dẫn đến phòng làm việc của Giang Thiên Yết. Từ xa nhìn thấy cậu đi ra từ phòng họp, bên cạnh còn có bố mẹ Giang.
Dạo gần đây thời gian hai người bên nhau ít hơn rồi. Vì anh phải đến tập đoàn nhà mình học việc, cậu thì vùi đầu vào dự án.
Anh bước nhanh đến, để ý thấy hình như sắc mặt của cậu không được tốt, có hơi bợt bạt. Hai hôm nay Giang Thiên Yết đều ở chỗ làm không về nhà, vì dự án lần này mà cậu vô cùng dụng tâm. Nhưng không thể vì vậy mà không để ý tới sức khỏe chứ?
Giang Thiên Yết nhìn thấy anh, cơ thể mệt mỏi khiến cậu bị trì trệ. Không hiểu sao cả người bỗng toát mồ hôi lạnh, trước mắt cứ mờ rồi lại tỏ và bước chân trở nên loạng choạng. Bố mẹ Giang nhận ra con trai khác thường, vội vàng đỡ lấy cậu.
“Con trai, con sao vậy?”
“Con…”
“Thiên Yết!”
Dương Bảo Bình bước lớn đến bên cạnh, đỡ lấy cơ thể mất khống chế ngã xuống của cậu. Anh hoảng sợ ôm chặt Giang Thiên Yết ngất lịm trong lòng, vỗ nhẹ dưới má cậu mấy cái, vừa lau mồ hôi lấm tấm trên trán cậu vừa sốt ruột nói với bố Giang.
“Con đưa em ấy về phòng nghỉ, bố gọi bác sĩ đến đi.”
“Được được, mau đi mau đi.”
Mười phút sau, bác sĩ riêng hớt hải chạy đến dưới sự dẫn đường của Doãn Sư Tử. Đây là lần thứ bao nhiêu đó từ bảy năm đến nay, anh ấy đến khám bệnh cho Giang Thiên Yết vì cậu ngất xỉu.
Cậu là người cuồng công việc, và gần như phớt lờ mọi lời khuyên của bác sĩ dành cho mình. Ăn uống không đầy đủ và làm việc quá độ, thỉnh thoảng còn đau dạ dày.
Dương Bảo Bình không hài lòng khi nghe toàn bộ lời khai của bác sĩ: “Còn gì nữa không?”
“Không còn, truyền dịch xong là được. Tất nhiên sau đó cậu ấy vẫn cần nghỉ ngơi đầy đủ để cơ thể hoàn toàn hồi phục, tôi nghĩ cậu Giang sẽ nghe lời… người yêu của mình?”
“Tôi biết rồi, anh có thể đi.”
Dương Bảo Bình nhìn chằm chằm Giang Thiên Yết đã tỉnh dậy từ lúc bác sĩ bị anh thẩm tra, cậu hung dữ trừng bác sĩ, lại rụt cổ khi đối diện với tầm mắt của anh. Nhìn thái độ của anh giống như sắp mắng cậu vậy, Giang Thiên Yết nuốt nước bọt, cười nhạt.
“Thật ra, em định dự án này kết thúc sẽ dành nhiều thời gian nghỉ ngơi.”
“Chưa kết thúc thì em đã nhập viện mấy lần rồi.”
“Bác sĩ nói quá lên thôi, em không yếu ớt thế.”
Dương Bảo Bình lại nhướng mày: “Em nghĩ anh sẽ tin ai?”
“…”
“Ngoan ngoãn nằm nghỉ đi.” Dương Bảo Bình ngồi xuống mép giường, chỉnh chăn cho cậu. Qua một lúc lại nói: “Anh biết em tâm huyết với dự án lần này, anh sẽ không bắt em dừng lại. Nhưng từ hôm nay, mỗi giờ ăn uống nghỉ ngơi làm việc của em đều phải do anh sắp xếp.”
“Bảo Bình…” Giang Thiên Yết mím môi.
Anh nhíu chặt mày.
“Thôi được rồi.” Cậu thở dài nói, ngán ngẩm nhìn dịch truyền không biết bao giờ mới truyền hết.
Gò má được một bàn tay ấm áp chạm vào khiến cậu phải chuyển tầm nhìn, một bàn tay khác đặt lên bên má còn lại, Giang Thiên Yết im lặng nhìn anh càng lúc càng áp sát. Chợt theo bản năng nhắm mắt lại, quả nhiên môi tiếp xúc với cánh môi mềm mại, cậu nâng tay trái không bị vướng dây truyền dịch lên, chạm vào mái tóc đen của anh.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, chuyển từ môi lên trán.
“Thiên Yết, chọn ngày đẹp, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”