Ngước nhìn tinh vân, Thiên Tâm soi chiếu lại bản thân thông qua từng câu chuyện nhỏ mà Bạch Vĩ đang kể, cổ họng nghẹn lại khó mà nói thành lời. Thiên Hương thực sự đã chết, một nhát kiếm của Quốc Cường đã đẩy nàng xuống vực, sự tàn bạo khát máu của Quốc Cường và đám trưởng lão đã giết chết linh hồn Thiên Hương ngây thơ dại khờ.
Những gì mà Bạch Vĩ đang kể với Thiên Tâm, chẳng qua chỉ là đang kể về một người đã chết.
“ Anh Vĩ, anh có thích người ấy không?”
“ Thích.”
“ Nhìn anh thế này, không đời nào anh lại đem lòng thích nam nhân.”
“ Điểm tâm thật là thông minh.”
“ Ấy chà chà, trái tim nhỏ bé của anh Vĩ hóa ra đã có chủ. Vậy tên của nàng ấy là gì?”
“ Nàng ấy tên Thiên Hương, họ tên đầy đủ là Lý Thiên Hương.”
“ Trùng hợp thật, tôi tên Lý Thiên Tâm, nàng ấy tên Lý Thiên Hương, chỉ khác nhau phần tên cuối. Khoan, chẳng lẽ anh Vĩ bắt tôi về đây vì muốn tôi thay thế nàng ấy? Xin nhấn mạnh với anh, tôi là nam nhân, không phải nữ nhân.”
Bạch Vĩ gật đầu đồng ý với Thiên Tâm: “ Đúng, anh là nam nhân, nàng ấy là nữ nhân.”
Thiên Tâm như mở cờ trong bụng, chỉ cần dụ dỗ được Bạch Vĩ dẫn hắn ra ngoài, chẳng sợ có chuyện hắn không thể bỏ trốn.
Thiên Tâm cẩn thận rót mật vào tai Bạch Vĩ: “ Anh Vĩ à, nếu anh nhớ Thiên Hương, anh có thể phái người tìm kiếm nàng ấy. Nếu anh muốn tìm người giải khuây, anh có thể đến con thuyền nhỏ neo ở bên sông để tìm tôi. Chúng ta cùng hàn huyên mỗi đêm, chuyện đời chuyện người chuyện thế gian tất thảy đều đã nói hết, nếu cứ tiếp tục cưỡng cầu e rằng sẽ không tốt cho cả hai.”
“ Ừm, điểm tâm nói đúng.”
“ Nếu đã như vậy, xem như đêm nay là đêm cuối cùng chúng ta trải lòng cùng nhau, sáng mai anh Vĩ hãy dẫn tôi ra ngoài, ngày tới tôi lại mời anh Vĩ ghé thăm thuyền nhỏ của tôi. Anh Vĩ thấy thế nào?”
“ Được.”
Thiên Tâm vui vẻ vỗ vào lòng bàn tay Bạch Vĩ, mạnh miệng tuyên bố: “ Lời hứa đã thành, tuyệt không nuốt lời.”
Bạch Vĩ sững sốt nhìn vào lòng bàn tay đỏ ửng vì cú đánh ban nãy, trong tiềm thức xoẹt qua một đoạn ký ức nhỏ. Thiên Hương dùng ngón tay nhỏ mở lòng bàn tay của Bạch Vĩ, tinh nghịch vỗ bàn tay tròn trịa trắng mịn vào đó, thích thú hét lên: “ Lời hứa đã thành, tuyệt không nuốt lời.”
Đây chỉ là sự trùng hợp, hay thực sự giữa Thiên Tâm và Thiên Hương có một mối liên kết nào đó.
“ Anh Vĩ… Anh Vĩ… Anh không sao chứ?”
Bạch Vĩ lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt, mỉm cười trả lời: “ Không sao, chỉ là uống nhiều rượu quá nên có hơi buồn ngủ.”
“ À…” Thiên Tâm nhìn ra cánh cổng tiểu viện, thẳng thừng đuổi người: “ Trời cũng đã tối, anh Vĩ đi đường nhớ cẩn thận.”
“ Đêm nay tôi ngủ lại đây, sáng mai chúng ta sẽ khởi hành sớm.” Bạch Vĩ là một con cáo tinh ranh, lời nói hoa mỹ của Thiên Tâm nào có thể thu phục tâm trí hắn, chỉ là thời gian tới hắn sẽ rất bận, nhất thời không thể gặp được Thiên Tâm. Thay vì cố chấp nhốt người, chi bằng hắn thả người trở về thuyền, về sau còn có thể dễ nhìn mặt nhau.
“ Được thôi.” Thiên Tâm hất cằm về phía cái giường, “ Anh Vĩ nằm trên giường, tôi nằm dưới đất.”
Bạch Vĩ chống tay xuống sàn nhà, nghiêng người ghé sát vào mặt Thiên Tâm, hơi rượu tỏa ra theo lời nói bông đùa: “ Chúng ta đều là nam nhân, cần gì phải câu nệ tiểu tiết.”
“ Tôi không ngại việc ngủ chung, nhưng người anh đầy mùi rượu, tôi sẽ bị viêm mũi mất.” Ấn đường Thiên Tâm co lại, hắn duỗi tay đẩy mặt Bạch Vĩ ra xa, giọng điệu rõ ý chê bai: “ Đi ngủ đi, lèm bà lèm bèm.”
Bạch Vĩ giữ chặt bàn tay Thiên Tâm trên gò má mình, cười khúc khích: “ Tôi có thứ khác đáng để anh sờ hơn, anh muốn thử không?”
“ Ồ, có luôn sao?”
“ Có chứ.”
Bạch Vĩ đặt tay Thiên Tâm lên đùi mình, lòng bàn tay hướng lên trên, năm ngón tay khép lại duỗi thẳng. Ngón tay luồng vào thắt lưng, Bạch Vĩ cẩn thận rút ra một món bảo vật nhỏ bé tinh xảo rồi đặt vào tay Thiên Tâm.
“ Cái gì đây?” Thiên Tâm nhìn chiếc chìa khóa bằng đồng trong tay, nhanh miệng hỏi Bạch Vĩ.
“ Đi theo tôi là sẽ biết.”
Hai người đứng trước cái giường lớn, Bạch Vĩ lật tấm chiếu trải giường qua một bên, để lộ ra một cái lỗ bé tý ở góc cuối giường. Bạch Vĩ hất cằm về phía cái lỗ, Thiên Tâm ánh mắt ngờ vực, cẩn thận đút chìa khóa vào cái lỗ, bàn tay dùng sức vặn sang phải, “cạch” một tiếng, giữa cái giường lập tức hiện ra một lối đi nhỏ.
Thiên Tâm ngạc nhiên nhìn Bạch Vĩ, hắn không ngờ rằng Bạch Vĩ lại tiết lộ bí mật về mật thất, càng không ngờ rằng Bạch Vĩ lại chủ động muốn dẫn hắn xuống đó.
Bạch Vĩ trèo lên giường, một tay cầm chắc đèn dầu, một tay hướng về phía Thiên Tâm.
“ Tôi tự đi được.” Thiên Tâm từ chối hảo ý của hắn, cúi người dậm chân lên từng nấc thang.
Cùng theo bóng lưng dần khuất trong bóng tối, lối vào của cơ quan một lần nữa được đóng lại, ngôi nhà nhỏ vì mất đi ánh đèn mà chìm sâu vào bóng tối.
Dưới mái hiên có đặt một bàn trà nhỏ, trên bàn là ấm tử sa, lư đốt trầm, bộ tách trà cùng một hộp đựng lá trà khô.
Hộp đựng lá trà cao một tấc, chất liệu giấy, hình dáng vuông vức bắt mắt. Ngay tại vị trí mặt vuông hướng tra ngoài sân, một cây kim châm đang lấp lánh phản quang trong đêm tối, cơn gió thổi qua khiến phần lộ ra của kim châm khẽ đung đưa lên xuống.
Ánh đèn dầu soi chiếu hai bên tường gạch, bóng lưng Bạch Vĩ ngược sáng che lấp hoàn toàn cơ thể Thiên Tâm, khiến cho bóng đen của hai người hòa thành một, kéo dài trên lối đi.
Đi đến cuối đường, Thiên Tâm bị choáng ngợp bởi kiến trúc độc đáo của mật thất. Mật thất nhìn trông như một chiếc bát bị úp ngược, những chiếc hộc hình vuông rộng 4 tấc nằm rải rác xung quanh lớp tường dài, bên trong là những viên ngọc dạ quang đủ màu sắc, viên nào cũng to tròn bằng cái nắm tay người trường trưởng thành.
Bạch Vĩ dẫn Thiên Tâm tiến đến vị trí trung tâm của mật thất, bàn tay hắn nâng đèn dầu lên cao, nhỏ giọng giới thiệu: “ Điểm tâm, đây chính là thứ mà tôi muốn nói.”
Nương theo ánh sáng vàng, Thiên Tâm trố mắt đứng nhìn hai món vũ khí được đặt ngay ngắn trên giá đỡ. Giá đỡ làm bằng gỗ mun, rộng 2 thước cao 4 thước, viền ngoài được nạm bằng vàng ròng có giá trị liên thành. Nhìn lên giá đỡ, bên trái là một thanh kiếm rực ánh vàng, bên phải là cây thương trong có vẻ cũ kỹ.
Đây chẳng phải là Dạ Nguyệt kiếm và Phàm Dương thương sao?
Vì sao chúng lại có mặt ở đây?
Thiên Tâm điều chỉnh lại tâm trạng kích động, bình tỉnh hỏi Bạch Vĩ: “ Hai món vũ khí này là của anh Vĩ à?”
Bạch Vĩ lắc đầu, thật tâm trả lời: “ Không phải. Đây là vũ khí tùy thân của Thiên Hương và Lý Lâm Sơn.”
“ Nếu đã là vũ khí tùy thân, đáng lý ra chúng phải ở cạnh chủ nhân, đâu lý nào lại cô độc nằm trong mật thất này.”
“ Nói rất đúng.” Bạch Vĩ sống mũi cay cay, vừa cười vừa nói, “ Nhưng làm sao để tìm được họ đây? Một người thì phơi thây nơi biên cương máu lửa, một người lại hòa mình vào dòng sông tịch mịch.”