Cuối cùng cũng đã hết kỳ nghỉ hè.
Cố Hoài Diễm mua hết sách vở mới để cho Hân Nghiên chuẩn bị cho năm học mới. Còn Hân Nghiên thì đi ngủ sớm để mai có thể dậy được đúng giờ. Vì thế nên Trạch Dương về nhà sang bên hỏi Hân Nghiên đâu thì biết cô ngủ nên cậu lại đành về phòng của mình.
Sáng hôm sau, Hân Nghiên nhanh nhẹn dậy rồi vệ sinh còn nhanh chóng mặc đồng phục vào. Xuống dưới bếp thấy ba mình đang ngồi đấy rót cốc sữa ấm cho cô thì đi đến ôm lấy ông.
- Ba.
- Hân Nhi của chúng ta dậy sớm vậy sao? Ngoan quá đi, nào lại đây ngồi ăn sáng còn đi học nhanh lên.
- Vâng ạ.
Hân Nghiên ngồi ăn bánh mỳ sandwich rồi uống nhanh để xong cốc sữa. Vừa đi ra ngoài lấy giày để đi thì Trạch Dương đã đứng ngoài cổng chờ Hân Nghiên. Thấy Trạch Dương về thì Hân Nghiên vui mừng không thôi, cô còn không thèm buộc dây giày mà đi thẳng đến cổng ôm lấy Trạch Dương.
- Trạch Dương ở quê về từ lúc nào vậy?
- Tối hôm qua.
- Sao mình không được gặp vậy nhỉ?
- Con heo nhà cậu ngủ say còn chảy nước miếng ra mà đòi dậy được à.
Nghe vậy thì Hân Nghiên chỉ gãi đầu cười. Trạch Dương vuốt lại tóc cho Hân Nghiên rồi cúi xuống buộc dây giày cho cô. Còn vừa buộc xong thì lại một chiếc xe đạp khác đi đến. Hân Nghiên thấy vậy thì vui mừng đi đến chỗ chiếc xe đó.
- Sở Tiêu đến rồi a.
- Đương nhiên phải đến đón công chúa nhỏ của chúng ta rồi. - Sở Tiêu đưa tay vuốt tóc Hân Nghiên rôi quay sang nhìn Trạch Dương. - Anh bạn, về rồi sao?
- Ừ.
Trạch Dương ừ cho có rồi kéo Hân Nghiên về chỗ mình.
- Hân Nhi...
Còn vừa quay ra chỗ Hân Nghiên định nói cô lên xe để đi thì lại thấy Hân Nghiên chạy tót đến chỗ Sở Tiêu còn ngồi đằng sau xe của cậu. Trạch Dương khó chịu ra mặt, nhưng có Cố Hoài Diễm đang đứng ở đấy vẫy tay chào Hân Nghiên nên cậu không tiện để nói.
Không biết trong thời gian cậu ở quê thì cái tên Hoàng Sở Tiêu này đã làm những chuyện gì với Hân Nghiên của cậu rồi. Chắc chắn phải chỉnh đốn lại Hân Nghiên, không thể để như hôm nay được.
Nhưng Trạch Dương đâu biết, cô bé kia vốn dĩ đã rất thân thiết với mọi người xung quanh. Đã vậy trong kỳ nghỉ hè thì Sở Tiêu rất hay đưa cô đi chơi. Chính vì điều đó nên Hân Nghiên đã nói với Sở Tiêu rằng Sở Tiêu với Trạch Dương chính là bạn thân nhất của cô. Diệp Lam cũng chỉ xếp sau một bậc. Đương nhiên là Sở Tiêu nghe vậy vui mừng không thôi. Cậu còn mong Trạch Dương ở dưới quê luôn để cậu có thể sở hữu một mình sự ưu ái của Hân Nghiên.
Đi trên đường Trạch Dương nhìn thấy Hân Nghiên còn ôm ấp sát vào người Sở Tiêu thì nắm chặt tay lái. Cái con bé này đúng là không chỉnh đốn lại là không được.
Đến trường thì có rất đông học sinh đang tụ họp theo từng nhóm để nói chuyện sau một kỳ nghỉ dài. Hân Nghiên về xuống xe thì vừa đúng lúc Thiệu Huy lai Diệp Lam đến. Thấy vậy thì Hân Nghiên còn vui hơn. Cô đi đến ôm lấy Diệp Lam hôn lấy hôn để lên mặt cô. Diệp Lam còn hưởng thụ điều này vì cô biết như vậy thì ai đó sẽ tức đến đỏ mắt cho xem.
Đúng thật là như vậy. Trạch Dương tức muốn bóp chết tất cả mấy người này, để Hân Nghiên chỉ có thể làm những hành động đó với cậu.
Một lúc sau lại gặp hai anh em họ Lãnh. Đương nhiên hai người họ cũng sẽ bày tỏ tình cảm của mình với Hân Nghiên rồi. Trạch Dương thật sự muốn kéo Hân Nghiên về nhà ngay bây giờ. Không đúng, phải là mong cô đủ tuổi để cậu có thể độc quyền "sử dụng" cô.
- Huyền Nhi có kẹp tóc đẹp quá đi.
Hân Nghiên chợt để ý đến kẹp tóc của Lãnh Huyền Nhi rồi cảm thán. Thấy vậy Kỳ Minh đã đi đến phía Huyền Nhi tháo bỏ kẹp tóc trên đầu em gái mình rồi đưa cho Hân Nghiên. Huyền Nhi trợn tròn mắt nhìn anh trai mình.
- Anh làm cái gì vậy?
- Về nhà mua cái khác là được rồi.
- Mua thế nào được, đây là bản giới hạn rồi mà.
Thấy Huyền Nhi có vẻ buồn nên Hân Nghiên tháo bỏ kẹp tóc vừa nãy Kỳ Minh đưa cho đặt vào tay Huyền Nhi.
- Mình chỉ khen thôi, ở nhà mình có nhiều kẹp tóc lắm. Huyền Nhi đừng buồn nha.
- Không phải đâu, chỉ là vì đây là của chú mình tặng ngày sinh nhật mình nên là mình mới không tiện cho thôi. Để mình tặng Hân Hân cái khác được không?
Trạch Dương nghe vậy thì thừa biết là ai. Cậu đi đến kéo Hân Nghiên rời khỏi nhà xe để đi ra sân trường.
Mấy người bạn thấy vậy cũng đi ra chỗ hai người. Khoảng tầm năm phút sau thì tất cả học sinh tập hợp lại ở sân trường. Lễ khai giảng bắt đầu dài khoảng chừng hơn hai tiếng rồi kết thúc. Tất cả học sinh về lớp của mình theo như bảng tin của trường sắp xếp.
Vậy là chỉ cần hết năm học này thì Hân Nghiên sẽ đủ tuổi trưởng thành. Hân Nghiên từng ước được làm người lớn thật nhanh để có thể thích đi đâu thì đi. Cô rất vui, nhưng người vui nhất lại không phải là cô mà chính là Trạch Dương. Cậu còn mong chờ ngày này hơn cả cô nữa đấy...1