Suốt quãng thời gian từ lúc đi học về đến buổi tối, Trạch Dương ngoại trừ việc lúc ăn tối ra thì không có nói thêm câu nào với mẹ mình.
Hạ Mỹ Oánh biết rõ con trai bà, cũng biết rõ cậu đang khó chịu. Nhưng dù vậy bà vẫn muốn Trạch Dương đi du học, có như vậy cậu mới có tương lai sáng lạng hơn.
Bây giờ nói thì Trạch Dương cũng không nghe, thôi thì đành để mấy bữa nữa rồi nói chuyện với cậu sau.
Còn đang rửa mấy chùm nho thì Hân Nghiên chạy sang còn mang theo sách vở. Cô bé thấy Hạ Mỹ Oánh trong bếp thì đi tới chào bà.
- Cô Oánh đang rửa nho sao?
- A, Hân Nhi đến chơi sao? Đây là nho mà bà mang lên cho đó. Cũng tính sang nhà Hân Nhi để cho con nho đó.
- Ân, nhưng bây giờ Hân bận rồi, Hân phải nhờ Trạch Dương làm bài nếu không ngày mai sẽ bị phạt á.
- Vậy để cô mang nho sang cho Hân Nhi nhé? Đĩa này thì là của hai đứa, con mang lên đi.
- Dạ.
Hân Nghiên vui vẻ gật đầu còn tiện tay cầm lấy một quả nho lên ăn còn nhoẻn miệng cười khen ngon. Nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ đi lên cầu thang, Hạ Mỹ Oánh thở dài. Có lẽ nên tách hai đứa ra càng sớm càng tốt, nếu không mai sau Trạch Dương mà phụ thuộc quá nhiều vào Hân Nghiên thì sẽ không tốt cho cả hai.
Đi đến phòng, Hân Nghiên mở cửa như mọi hôm vậy mà hôm nay cửa lại khóa trái. Cô nhăn mặt cầm tay nắm cửa ấn mấy lần cũng không được. Đành phải đưa tay ra gõ cửa mà cô lại cầm rất nhiều đồ nên phải ép sách vào nách rồi gõ cửa.
- Trạch Dương ơi mở cửa cho mình.
- ...
Nhưng đáp lại lời của cô chỉ là sự im lặng. Hân Nghiên không thích, đã vậy cô còn đang cầm nhiều đồ nữa, thật quá quắt mà bắt cô đứng ngoài mãi thôi.
- Trạch Dương, mở cửa cho mình vào.
- Đồ con heo xấu xa, mình không cho cậu ăn nho nữa đâu nhá.
- Trạch Dương xấu tính không cho mình vào phòng.
Dù Hân Nghiên có nói thể nào thì Trạch Dương cũng không chịu mở cửa. Cô bé tức giận còn đưa tay đập cửa mạnh hơn mà điều này còn vừa đau tay cô, còn vừa làm đĩa nho rơi xuống kêu lên tiếng không hề nhỏ.
Hân Nghiên mếu máo, mắt cô đỏ hoe. Không phải vì sợ tiếng động mà vì cô đập tay vào cửa mạnh quá, đau!
Vì tiếng động mạnh nên Hạ Mỹ Oánh nhanh chóng tắt bếp đi lên để xem có chuyện gì. Trạch Dương cũng vừa mở cửa ra. Cậu cũng chỉ là không muốn gặp Hân Nghiên vì sợ nhìn thấy cô thì cậu sẽ khó mà đưa ra quyết định được.
Thấy Hân Nghiên mếu máo sắp khóc thì Trạch Dương đi đến ôm lấy cô. Chắc là do tiếng động mạnh làm cô giật mình.
Hạ Mỹ Oánh đi lên xoa đầu Hân Nghiên để hỏi chuyện. Cô bé thấy vậy thì òa khóc vào lòng bà. Cô nói rất nhiều nhưng đại khái không thể nghe rõ hết vì cô vừa khóc nức nở vừa nói. Thấy vậy, Trạch Dương bảo mẹ mình để cậu dỗ Hân Nghiên rồi đưa cô vào phòng đóng cửa. Hạ Mỹ Oánh chỉ biết thử dài, bà lắc đầu nhặt mấy mảnh đĩa sứ bị vỡ rồi vứt vào thùng ra. Song, mang đĩa mới cùng chùm nho lên cho hai đứa trẻ rồi lại đi xuống ngay.
- Được rồi, không khóc.
- Huhu...
Trạch Dương càng dỗ thì Hân Nghiên lại càng khóc lớn hơn. Cô bé khóc như vậy làm Trạch Dương không biết phải làm sao, cậu cũng đâu muốn nhìn cô khóc như vậy đâu.
Thở dài rồi vươn tay kéo Hân Nghiên về phía mình. Trạch Dương ôm cô vào lòng dỗ dành như đứa trẻ con.
- Là mình sai, để cậu đứng ngoài cửa. Từ lần sau không như vậy nữa, được chưa?
- Hức....đau....
- Đau ở đâu?
- Đây nè...
Hân Nghiên thút thít rồi đưa tay ra cho Trạch Dương xem. Nhìn thấy tay Hân Nghiên chỗ đỏ, chỗ thì tụ máu thì Trạch Dương hơi bất ngờ. Sao ngốc hết chỗ nói, chỉ vì chuyện đó mà đập mạnh tay như vậy. Nắm lấy tay đang bị đau của Hân Nghiên, cô lại kêu đau nên cậu phải nhẹ nhàng tránh làm mạnh.
Hôn nhẹ lên chỗ bị thương rồi lau nước mắt cho cô.
- Ngoan, đợi mình đi lấy đá.
Nói rồi Trạch Dương đi xuống tầng lấy túi chườm đá rồi bỏ đá vào. Lấy thêm hộp sơ cứu thì mới trở lại phòng.
Hân Nghiên cũng đã không khóc nữa nhưng mà cô vẫn còn nấc. Đập tay vào cửa cũng không hề nhẹ, cô đau chết mất.
- Đưa tay cho mình.
- Không.
- Cái đồ ngốc này.
Trạch Dương không nhiều lời liền đưa tay giật tay Hân Nghiên về phía mình. Cô lại nhất quyết không đưa tay ra cho cậu. Tại cậu nên cô mới đau, cô không thích.
- Mình ghét Trạch Dương lắm, ghét thật nhiều.
- Giơ tay ra.
- Hứ.
Hân Nghiên vẫn khoanh tay còn hất hàm với cậu. Trạch Dương còn đang rất đau đầu, cậu đang cố gắng hết sức giữ bình tĩnh mà Hân Nghiên thì lại cứ thích phá hỏng điều này. Không nhiều lời liền đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Hân Nghiên kéo lại về phía mình. Điều này làm Hân Nghiên chới với về sau, may còn không ngã. Cô còn đang định nói thì Trạch Dương nhìn cô.
- Ngồi im!
Trạch Dương lần đầu quát Hân Nghiên, lần đầu Hân Nghiên thấy Trạch Dương tức giận như vậy. Cô sợ thật đó! Nhìn cậu giống như có thể bóp chết cô vậy.
Sợ hãi, không dám lên tiếng. Nhưng cô khá run, cũng tại vì Trạch Dương đáng sợ vậy nên cô mới run.
Trạch Dương không muốn để ý nhiều, cậu chườm đá cho cô rồi còn bôi thuốc nữa. Làm xong Hân Nghiên cũng không dám rút tay về. Cô sợ Trạch Dương quá đi.
Ngẩng đầu lên thấy Hân Nghiên đang nhìn mình nhưng đến lúc thấy cậu nhìn mình thì cô lại cúi đầu không dám làm.
Thấy Hân Nghiên im lặng như vậy thì Trạch Dương khó hiểu. Cậu định hỏi Hân Nghiên nhưng mà thôi, cũng đang không muốn nói chuyện với ai lúc này. Cậu ngả người về phía sau nằm xuống giường. Hân Nghiên vẫn im lặng, cô bé dụt chân lại. Thậm chí còn không dám mở miệng nói là muốn về nhà.
Trạch Dương nằm nhắm mắt lại một lúc thì mới xoay đầu nhìn về phía Hân Nghiên.
- Vẫn còn đau sao? - Thấy Hân Nghiên im lặng nên Trạch Dương đành phải lên tiếng.
Nhưng Hân Nghiên chỉ gật đầu mà không nói gì. Trạch Dương còn nghĩ là do chuyện gì, cũng không nghĩ là do mình. Còn kéo Hân Nghiên nằm xuống ôm cô. Ngửi mùi hương sữa trên người cô cũng khiến cậu dễ chịu hơn. Nhưng Hân Nghiên lại không thích, cô không muốn Trạch Dương ôm mình nhưng lại sợ Trạch Dương.
Ấm ức không thể làm gì được, Hân Nghiên chỉ mím môi không nói gì. Nhưng nước mắt cô lại cứ tuôn ra. Dù vậy cũng không dám lên tiếng, sợ Trạch Dương sẽ tức giận như vừa nãy.
- Sao khóc?
Cảm nhận được Hân Nghiên run lên trong lòng mình thì Trạch Dương cúi xuống nhìn. Lại khóc? Đau mắt chết mất, lúc nào cũng khóc thì làm được gì chứ. Nhưng Hân Nghiên lại không trả lời, cô mím môi chặt chặt dường như là cô đang cắn môi. Mà Trạch Dương sợ cô chảy máu nên phải đưa tay đẩy môi cô ra. Ngốc hết mức có thể.
- Bị ngốc à? Không khóc nữa.
Hân Nghiên ngước lên nhìn Trạch Dương, sau lại úp mặt vào lồng ngực khóc lớn. Cô không thích Trạch Dương này đâu, muốn về nhà quá đi.
Trạch Dương thở dài ôm lấy Hân Nghiên, đợi cô khóc xong mới nắm lấy hai bả vai cô đẩy ra nhìn xem cô thế nào. Mắt của Hân Nghiên từ nãy đến giờ khóc đã sưng húp cả lên. Cúi xuống hôn lên mí mắt của Hân Nghiên rồi nói.
- Không khóc nữa, nói mình nghe lí do.
Nhưng Hân Nghiên không nói, cô chỉ lắc đầu. Từ nãy đến giờ khóc đến mệt lả ra. Trạch Dương ôm cô vào lòng còn chườm mắt cho cô đã sưng nên chưa gì cô đã ngủ.
Nhìn Hân Nghiên ngủ say trong lòng thì Trạch Dương lại trỗi dậy điều xấu xa. Nếu bây giờ cậu làm chuyện đó thì sao? Hân Nghiên và cậu sẽ luôn ở bên nhau. Đã vậy có thể đưa Hân Nghiên đi theo mình nữa. Nhưng nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô, còn cả lúc cô khóc, cậu lại không thể làm điều này được.
Trạch Dương ôm Hân Nghiên rồi nằm xuống ngủ. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều điều, cũng đã có quyết định rồi. Chỉ là vẫn chưa biết nói ra sao thôi. Đợi ngày mai sẽ nói chuyện với người lớn sau vậy.
Hạ Mỹ Oánh thấy Hân Nghiên không xuống thì cũng nghĩ rằng cô còn chơi chưa muốn về. Nhưng vì muộn rồi nên bà đi lên xem sao thì lại thấy hai đứa ngủ rồi. Bà biết rõ là Trạch Dương muốn vậy, dù đang rất muốn tách hai đứa ra nhưng thấy hai đứa không có quá đà nên bà cũng đành bỏ qua. Bà gọi điện bảo mẹ Hân Nghiên một câu để bên đó biết rồi cũng tắt điện nhà để đi ngủ.