Đưa Hân Nghiên đi chơi đến tận chiều tối mới về. Còn vừa đi gần đến nhà đã thấy cả ba mẹ Hân Nghiên lẫn mẹ Trạch Dương đứng ở cổng. Trạch Dương vẫn giữ vẻ mặt bình thường. Cậu chào mẹ với cả ba mẹ Hân Nghiên rời chống chân xe xuống.
- Hoàng Hân Nghiên, con giỏi lắm. Từ bao giờ biết cách trốn học rồi hả?
Cố Hoài Diễm lại gần véo nhẹ má Hân Nghiên. Tuy là vậy nhưng không thể phủ nhận lúc nghe cuộc gọi điện từ phía cô giáo chủ nhiệm thì bà đã tức giận. Bà biết được cô con gái cưng của mình lại trốn học. Dù chỉ là lần đầu nhưng bà nhất quyết không bỏ qua, có một lần sẽ có lần hai, có lần hai thì sẽ có lần sau và nhiều lần sau nữa. Bà phải trị triệt để không cho phép Hân Nghiên có tư tưởng đó thêm lần nào nữa.
- Hân...Hân chỉ đi theo Trạch Dương thôi mà mẹ.
Hân Nghiên lo lắng lùi lại nép sau lưng Trạch Dương. Cậu hơi xoay người lại, còn đưa tay về sau xoa đầu cô.
- Cô Diễm, là cháu tự ý đưa Hân Nhi đi, có gì cô trách phạt một mình cháu là được rồi. Cậu ấy không có biết gì về chuyện này.
- Tiểu Dương, con...
Hạ Mỹ Oánh tính nói nhưng lại thôi. Bà cũng có chút hiểu lí do vì sao. Ngày mai là rời đi rồi nhưng Trạch Dương không muốn thông báo lịch rời đi. Cậu không muốn để Hân Nghiên biết vì nếu cô biết chắc chắn sẽ đi theo để chào tạm biệt cậu. Mà điều đấy thì lại khiến cậu không thể nào mà đồng ý rời đi được. Vì vậy mới quyết định không nói cho đến lúc rời đi.
- Tiểu Dương à, Hân Nhi nghịch ngợm vậy mà con lại còn bày trò cho con bé làm gì? - Cố Hoài Diễn thở dài nói.
- Hân Nhi, lại đây với ba nhanh lên. - Hoàng Quân Thám nói nhỏ còn ra kí hiệu tay với con gái mình.
Hân Nghiên thấy vậy liền hí hửng cười đi đến chỗ ba của mình. Cô biết rõ mỗi lần mẹ muốn phạt cô thì ba sẽ bênh vực hết mức. Lần này cũng vậy, ông muốn cô vào phòng trước, đợi mẹ cô nguôi giận rồi tính sau.
- Hoàng Hân Nghiên, đứng im đấy cho mẹ. Mẹ đã cho đi chưa?
- Dạ...chưa ạ.
- Còn cả anh nữa, cười cái gì mà cười. Con nó trốn học, còn bênh nó. - Cố Hoài Diễm xoay người lại trừng mắt nhìn chồng mình.
- Ài, Hân Nhi lớn rồi con bé tự biết chuyện gì đúng chuyện gì sai. Em đừng bắt con bé quá, tội nghiệp con. - Hoàng Quân Thám cười lấy lòng vợ mình, ông lại gần vỗ vai vợ.
- Anh lúc nào cũng bênh con bé, làm hư nó lúc nào không hay.
Bà Hoàng vừa nói với Hân Nghiên thì bây giờ lại quay sang chồng mình để nói. Hân Nghiên thấy mẹ mình nói nhiều quá, còn gay gắt nên cô sợ. Nép đằng sau còn kéo tay áo của Trạch Dương thi thoảng lại nhìn về phía mẹ mình.
- Cô Diễm, chuyện này là do cháu. Vì cháu đưa Hân Nhi đi không báo trước, có gì cô cứ nói cháu không cần phải bảo Hân Nhi.
Trạch Dương thấy Cố Hoài Diễm đang im lặng rồi thì mới lên tiếng. Nghe Trạch Dương nói rồi thì Cố Hoài Diễm muốn nói cũng chả nói được. Bà biết Trạch Dương luôn nghĩ cho Hân Nghiên, cậu cũng không thích việc cúp học như vậy. Nhưng lí do là vì sao? Bà đang muốn biết lí do.
- Chuyện này thì...người lớn chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?
Lần này thì Hạ Mỹ Oánh đã nói. Nghe bà nói vậy thì Cố Hoài Diễm và Hoàng Quân Thám đều gật đầu rồi đi vào trong nhà để nói chuyện. Hân Nghiên thấy mẹ mình hết bực rồi thì vui mừng.
- Oa, mẹ không mắng nữa rồi. Trạch Dương giỏi quá đi.
Hân Nghiên không ngớt lời khen ngợi cho Trạch Dương. Cậu cũng chỉ gật đầu không nói thêm gì. Kéo Hân Nghiên về phòng mình ngồi chơi.
- Hân Nhi.
Nhìn Hân Nghiên đang mải vẽ thì Trạch Dương lại gọi cô. Hân Nghiên nghe thấy cậu gọi mình thì quay lại mỉm cười nhìn cậu.
- Sao vậy Trạch Dương?
- Tối...qua ngủ với mình không?
- Ngủ cùng Trạch Dương sao?
- Ừ.
Hân Nghiên nghe vậy thì bất ngờ. Cô lần đầu thấy Trạch Dương rủ mình ngủ cùng luôn. Mọi lần đều là cô muốn ngủ nên cậu mới gật đầu. Lần này là do Trạch Dương nói, cô bất ngờ nhưng còn vui nữa nha. Vốn dĩ thích nằm ngủ ở giường của Trạch Dương, bây giờ lại còn được chính chủ mời sao cô không thích cho được.
- Có nha, mình muốn ngủ cùng Trạch Dương. Tí nữa mình sẽ qua với Trạch Dương.
Nói rồi Hân Nghiên lật đật đi về nhà để xin phép ba mẹ. Còn không hiểu sao lần này xin phép thì mẹ cô là người đồng ý mà ba cô thì lại không. Nhưng mà được mẹ đồng ý rồi nên Hân Nghiên đã cắp gấp bông qua bên nhà để ngủ cùng Trạch Dương.
Cô ngồi đọc truyện mãi mới bắt đầu bảo Trạch Dương là buồn ngủ. Trạch Dương kéo Hân Nghiên về giường ngồi nhưng cậu lại tắt điện tưởng chừng như là đi ngủ vậy. Hân Nghiên thấy tắt điện thì còn định ngả người nằm ngủ nhưng Trạch Dương lại kéo cô ngồi dậy.
Ánh trăng soi vào qua lớp cửa sổ, cô có thể nhìn thấy Trạch Dương đang có gì đó rất buồn trong mắt nha. Lần đầu tiên nhìn thấy.
- Trạch Dương đang buồn sao?
Hân Nghiên đưa tay lên định sờ vào mặt Trạch Dương thì cậu lại kéo cô ôm vào lòng. Cằm của Trạch Dương cọ vào vai nhỏ của cô.
- Hân Nhi.
- Ừm.
- Nếu như, chỉ là nếu như mình đột nhiên biến mất thì cậu sẽ làm gì?
- Là sao? Trạch Dương đang ở đây mà.
Hân Nghiên nhíu mày, cô không có hiểu lời Trạch Dương nói.
- Ý mình. là đột nhiên mình biến mất thì cậu sẽ làm sao?
- À, mình không muốn Trạch Dương biến mất đâu nha.
- Cậu...phải nói là sẽ ổn, hiểu chưa?
- Thế nếu Trạch Dương biến mất là mình phải nói vậy hả?
- Bỏ qua chuyện đó đi.
Trạch Dương cũng chả biết nói sao với Hân Nghiên. Cô toàn nghĩ gì thì liền nói đó nên làm cho cậu không biết làm sao. Nhìn cô gái vẫn đang đưa đôi mắt long lanh to tròn nhìn cậu thì Trạch Dương nhắm mắt thở dài.
- Hân Nhi, cậu có tình cảm với mình không?
- Có nha, mình rất thích Trạch Dương. Thích nhiều lắm luôn.
- Không phải, cậu hiểu thích một người là thế nào không?
- Là thích á, mình thích Trạch Dương.
- Ngoài thích mình ra thì cậu còn thích ai?
Hân Nghiên nghe vậy thì liền giơ tay ra đếm. Cô tính nhẩm trong miệng và điều này còn làm Trạch Dương đau đầu. Cô vốn dĩ vẫn là không có tình cảm riêng biệt với cậu. Đưa tay nắm hai tay Hân Nghiên đang đếm lại. Trạch Dương ôm Hân Nghiên vào lòng. Cậu cúi xuống hôn cô. Nụ hôn có phần như đang muốn chiền đoạt Hân Nghiên vậy. Điều này làm Hân Nghiên không thích tí nào nhưng Trạch Dương có nói là cậu thích hôn như vậy nên cô mới ngồi im để cậu hôn.
Nụ hôn thật sâu, còn có phần tham làm trong đấy. Trạch Dương giống như đang ăn nhanh chỉ sợ người khác cướp mất vậy.
Hôn thật sâu mới buông Hân Nghiên ra. Cậu giữ mặt Hân Nghiên còn nhìn thẳng về cô.
- Mình thích cậu, yêu cậu. Chỉ muốn cậu làm của riêng. Cậu hiểu điều này chứ?
- Mình biết á, Lam Lam có nói rồi.
Trạch Dương còn đang tình cảm một chút thì Hân Nghiên lại lôi Diệp Lam vào câu chuyện. Cậu nhíu mày muốn hỏi thì Hân Nghiên lại nói tiếp.
- Lam Lam nói Trạch Dương thích mình á, mình có biết Trạch Dương thích mình nha. Mình cũng rất thích Trạch Dương.
- Nhưng chỉ được thích mình, biết chưa?
- Mình thích nhiều cái lắm á Trạch Dương. Chỉ thích Trạch Dương thì không đủ đâu.
Hân Nghiên chu môi lên nói. Trạch Dương thở dài kéo Hân Nghiên nằm xuống ngủ. Nhưng Hân Nghiên thì lại cứ chọc chọc má của cậu.
- Yên nào.
Trạch Dương kéo Hân Nghiên ôm vào lòng giữ tay cô buông xuống. Được Trạch Dương ôm thì nhìn Hân Nghiên thật bé nhỏ. Cậu vuốt tóc cô nhìn thật lâu mới nói.
- Nếu mình đi đến một nơi xa thì cậu sẽ thế nào?
- Đi đâu? Ý Trạch Dương là về nhà bà sao? Mình sẽ rất nhớ Trạch Dương.
- Nói dối, sao mình thấy cậu chả giống nhớ mình khi về nhà bà ở kì nghỉ hè hết.
- À không, lần này sẽ nhớ mà. Nhớ Trạch Dương lắm luôn.
Hân Nghiên lắc đầu rồi còn ôm chặt lấy cậu. Hai má của cô phồng lên nhìn như con cá nóc vậy. Trạch Dương nhìn thấy cũng buồn cười.
- Vậy phải luôn nhớ mình biết chưa? Mỗi ngày, đều không được quên điều đấy.
- Mình biết rồi, sẽ nhớ Trạch Dương mãi luôn.
- Còn một chuyện nữa, nếu mình đi thì không cho phép tên họ Hoàng đó tiếp xúc quá gần biết chưa?
- Sở Tiêu sao? Mình thấy Sở Tiêu rất tốt.
- Vậy có nghe theo mình không?
- Ừm, mình biết rồi.
Nói là vậy nhưng nhìn mặt Hân Nghiên giống như không hiểu chuyện gì thì đúng hơn. Trạch Dương véo má cô cúi xuống thấp để cằm mình chạm vào trán của cô.
- Nhớ rồi thì nhắc lại nhưng điều mình nói thử xem.
- A, ờm nhớ Trạch Dương, phải luôn nhớ...còn không được...gần với Sở Tiêu.
Hân Nghiên vừa nói còn phải suy nghĩ. Thật may là cô vẫn nhớ. Trạch Dương mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô.
- Ừ, phải nhớ hai điều đấy, biết chưa?
- Mình biết rồi.
- Hứa đi.
- Sao cơ?
- Mình bảo cậu hứa rằng cậu sẽ thực hiện được hai điều trên
- À, mình hứa.
Nhìn thấy Hân Nghiên còn đang suy nghĩ thì Trạch Dương cúi xuống thì thầm vào tai cô.
- Còn nhớ chuyện mình kể chứ? Nếu như không thực hiện lời hứa thì phải làm sao nhỉ?
Hân Nghiên nghe vậy liền nhớ đến câu chuyện Trạch Dương kể cho mình trước đây. Cô vội ôm lấy tay mình rồi thu người lại.
- Mình không muốn bị chặt ngón út đâu.
- Vậy hứa rồi thì phải thực hiện được biết chưa?
- Ừm, mình hứa mà. Mình sẽ nhớ, không quên đâu. Mình không muốn bị chặt tay đâu Trạch Dương.
Hân Nghiên sợ hãi thu khép mình lại. Cô vẫn còn rất tin câu chuyện đó là thật. Chỉ nghĩ thôi đã sợ chết khiếp lên được rồi.
- Ừ, Hân Nhi rất ngoan.
Trạch Dương lại cúi xuống hôn Hân Nghiên làm cô không kịp trở tay. Cô khó thở mà mặt đỏ bừng lên. Đã vậy còn cả sức nóng giữa hai người giao nhau.
Hôn Hân Nghiên còn chưa đủ, Trạch Dương còn muốn nhiều hơn như vậy. Nhưng cậu cũng đâu thể làm càn. Chỉ dám đưa tay sờ một chút hai chiếc bánh bao trắng mịn của Hân Nghiên. Cô bé hơi ngọ nguậy rồi cau màu nhìn Trạch Dương.
- Trạch Dương, đau.
- Đau?
- Ừm, Trạch Dương chạm vào chỗ đó đau nha.
Nghe Hân Nghiên nói vậy thì Trạch Dương liền trườn lên người Hân Nghiên. Cậu sờ rất nhẹ không hề có động tác nào mạnh cả. Có lẽ là do thời kỳ phát triển nên Hân Nghiên có chút đau. Cậu vạch áo Hân Nghiên lên để xem, chiếc bánh bao đã có lớn hơn nột chút. Cũng dễ hiểu vì sao cô lại nói là đau.
Trạch Dương nằm trở lại, cậu nhẹ nhàng xoa hai bên bánh bao giúp Hân Nghiên.
- Có đau nữa không?
- Nó đỡ hơn rồi a, thật kì diệu.
- Vậy ngủ đi.
- Ừm.
Hân Nghiên cảm thấy không khó chịu nữa. Cô rất thích cảm giác này, còn muốn Trạch Dương xoa xoa nhiều hơn. Dạo gần đây cô rất khó chịu, nhưng cô chỉ tự xoa cho mình vì không có ai xoa cho. Bây giờ có Trạch Dương thật tốt. Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trạch Dương thấy Hân Nghiên ngủ say nhưng cậu vẫn chưa buông tay ra. Nhắm mắt lại muốn ngủ nhưng chả ngủ nổi. Cậu chỉ muốn nhìn Hân Nghiên thêm lâu hơn nữa, muốn thời gian trôi thậm chậm lại. Cậu vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với Hân Nghiên, lúc nãy thổ lộ tình cảm của mình với cô nhưng có vẻ cô vẫn chưa hiểu. Nhưng không sao, đợi sau này sẽ còn nhiều thời gian hơn.