Trạch Dương hầu như cả đêm chỉ ngắm nhìn Hân Nghiên ngủ. Cậu cũng không muốn làm việc gì khác ngoài ngắm cô lúc này. Nhìn Hân Nghiên ngủ thật say, lòng cậu cũng mông lung.
Mặt trời vừa lên thì Trạch Dương đã sắp xong đồ đạc vào vali của mình. Cậu nhìn ngoài trời, ánh nắng ngày sớm dịu nhẹ khiến con người ta cũng cảm thấy nhẹ lòng. Xoay người lại nhìn về phía giường. Hân Nghiên vẫn đang ngủ say chả biết gì.
Cậu nhẹ nhàng đi đến vén tóc mái của cô sang một bên. Hai má của Hân Nghiên phớt hồng, cám giác rất ấm. Cả hàng lông mi cũng thật dài và cong. Còn thêm đôi môi nhỏ đỏ mọng nhu thuận đanh chúm chím. Trạch Dương thật chả nỡ rời xa cô. Nhưng chuyện gì đến ắt hẳn sẽ phải đến. Cúi xuống hôn nhẹ lên trán của Hân Nghiên.
- Hẹn gặp lại, thỏ con của mình.
Trạch Dương nói nhỏ chỉ đủ cho cậu và Hân Nghiên nghe nhưng bây giờ Hân Nghiên lại ngủ nên cô chả biết gì. Trạch Dương chỉnh lại chăn đắp cho cô bé rồi nhanh chóng kéo vali rời khỏi phòng. Vì nếu ở lâu cậu sẽ không kiểm soát nổi cảm xúc của mình mất.
Ở dưới nhà thì ba mẹ cậu cũng đã đợi sẵn ở phòng khách. Trạch Dương chào hỏi ba mình một câu.
Ba mẹ của Hân Nghiên cũng đi sang. Họ còn dặn dò Trạch Dương rất nhiều điều. Ví dụ như sang đấy phải giữ gìn sức khỏe, còn phải ăn uống đầy đủ rồi còn rất nhiều thứ khác. Cũng dễ dàng nhận ra được ba mẹ Hân Nghiên đã coi Trạch Dương như con trai của họ nên đương nhiên họ cũng rất lo lắng khi Trạch Dương đi xa.
- Tiểu Dương sang bên đấy nên kết bạn nhiều một chút, cũng nói chuyện nhiều hơn nhé. - Cố Hoài Diễm ôm lấy Trạch Dương thủ thì.
- Cháu biết rồi.
- Aiz, Tiểu Dương lớn quá rồi. Sang đấy cháu nhớ giữ gìn sức khỏe, chú nghe nói bên Mỹ thời tiết mùa đông còn khắc nghiệt hơn ở đây. - Hoàng Quân Thám vỗ vai Trạch Dương nói.
- Vâng.
- Cũng sắp đến giờ rồi, cám ơn mọi người đã đến chào hỏi thằng bé. - Bắc Hải Nam nhìn đồng hồ trên tay rồi nói.
Mấy người nghe vậy thì cũng chào hỏi nhau thêm vài câu rồi mới giúp gia đình Trạch Dương xách đồ đi ra ô tô. Trạch Dương rút trong túi áo ra một bức thư nhỏ có hình con cừu rất ngộ nghĩnh đặt lên tay Cố Hoài Diễm.
- Tí nữa Hân Nhi dậy thì cô đưa cái này giúp cháu.
- À, cô biết rồi. Để cô đưa cho con bé.
- Cháu cám ơn.
Nói rồi Trạch Dương cũng nhanh chóng lên xe ngồi. Cậu cắm tay nghe bật nhạc để át hết tiếng mọi người nói. Hai người phụ nữ thì bịn rịn mãi không buông. Vì thế nên hai người đàn ông trong gia đình đành phải lên tiếng để họ chào nhau còn nhanh chóng rời đi.
Chiếc ô tô màu đen bắt đầu lăn bánh. Trạch Dương ngước lên nhìn về phía cửa sổ của căn phòng mình. Bên trong đó có một cô công chúa nhỏ đang ngủ say. Mong rằng cô công chúa đó sẽ đợi cậu trở về. Đừng quên cậu là được rồi.
Trạch Dương ngước nhìn lên đến tận khi chiếc xe ô tô đi xa khỏi khu nhà và bị các tòa nhà khác che lấp mất hết thì cậu mới xoay người về vị trí cũ. Nhắm mắt lại để không phải suy nghĩ về những việc này.
Gia đình cậu nhanh chóng đến sân bay. Hạ Mỹ Oánh lo là Trạch Dương mệt còn bảo cậu nằm nghỉ một chút tí nưa lúc nào chuẩn bị đi thì họ sẽ gọi nhưng Trạch Dương lại lắc đầu từ chối.
Đến đúng giờ thì cả gia đình Bắc chuẩn bị lên máy bay. Đột nhiên điện thoại của Hạ Mỹ Oánh reo lên. Bà cầm lên nghe thì lại nghe được giọng của Hân Nghiên.
- Cô Oánh với Trạch Dương bỏ Hân đi sao?
- Hân...Hân Nhi không phải vậy đâu, cô chỉ định qua đó một thời gian thôi.
Nghe thấy giọng nghẹn lại của Hân Nghiên thì bà sợ cô sẽ khóc nên đành gạt cô.
Trạch Dương nghe đến Hân Nghiên liền chú ý đến điện thoại của mẹ mình. Cậu muốn biết Hân Nghiên sẽ nói gì, nhưng một phần lại không muốn nghe. Thật khó chịu muốn chết.
Còn đang suy nghĩ vẩn vơ xem Hân Nghiên nói những gì thì Hạ Mỹ Oánh bước đến gần cậu đưa điện thoại ra.
- Hân Nhi muốn nói chuyện với con.
Còn vừa dứt lời thì Trạch Dương đã cướp lấy. Cậu thật muốn nghe giọng nói đáng yêu và ngọt ngào đó của Hân Nghiên. Dù đã muốn loại bỏ nó ra khỏi đầu nhưng vẫn không được.
- Chào buổi sáng. - Trạch Dương vừa nói còn vừa mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên mà Trạch Dương lại cười tươi khi nghe điện thoại đến vậy.
- Trạch Dương bỏ mình đi sao? - Hân Nghiên ở đầu dây bên kia nấc lên.
- Ai bảo cậu thế? Ngoan, không được khóc. Mình đã nói như nào rồi nhỉ?
- Trạch Dương... nói không được khóc, khóc sẽ rất xấu a.
- Ừ, giỏi. Vậy không được khóc biết chưa?
- Nhưng mà...nhưng mà mình không thích Trạch Dương rời đi đâu.
- Vậy thử nói cậu rất yêu mình đi, có lẽ mình sẽ xem xét để quay trở về.
- Mình rất yêu Trạch Dương, rất rất yêu luôn. Trạch Dương đừng đi nha.
Nghe được lời nói này của Hân Nghiên thì trái tim Trạch Dương càng đập nhanh hơn. Đứng sát gần cậu có thể cảm nhận rõ. Trạch Dương thật muốn từ bỏ hết mọi thứ để quay về nhà nói với Hân Nghiên rằng cậu sẽ ở bên cô mãi, sẽ không rời xa cô. Nhưng lại chả thể vì cậu đã quyết định rồi.
- Mình sẽ về sớm thôi, không được phép quên mình, biết chưa?
- Không quên, sẽ không quên Trạch Dương đâu. Nhưng mình không thể gặp Trạch Dương và cô Oánh nữa sao?
- Có thể, tại sao không chứ? Mỗi ngày đều phải gọi điện cho mình. Nhưng lúc rảnh thì phải gọi nhiều hơn biết chưa?
- Ừm, mình biết rồi. Sẽ gọi cho Trạch Dương suốt ngày luôn.
Trạch Dương nghe vậy thì cơ mặt cậu mới giãn ra. Cậu khuyên nhủ Hân Nghiên một lúc rồi mới chào tạm biệt cô. Đáng lẽ sẽ không có lời chào tạm biệt nào nhưng cuối cùng thì vẫn là có. Nhưng dù vậy Trạch Dương vẫn cảm thấy rất yên lòng, Hân Nghiên chỉ cần nói yêu cậu là đủ. Mai sau cậu sẽ trả lại cô nhiều hơn như vậy.
Ngồi trên khoang máy bay, Trạch Dương nhìn về phía cửa sổ. Với độ cao như này thì nhìn bên dưới, các ngôi nhà cao to cũng chỉ như bóng đèn nhỏ vậy. Bầu trời trong xanh còn có cảm giác chạm vào là tan ra. Ngả người về phá lưng ghế rồi nhắm mắt nằm ngủ. Dù sao cả đêm hôm qua cậu không ngủ rồi, bây giờ chợp mắt một chút cũng được.