Vì sự việc lần này mà ba mẹ của Hân Nghiên đã quyết định mua nhà ở thành phố này để cô có thể vừa học tập cũng như đảm bảo an toàn cho cô.
Trạch Dương dù rất muốn Hân Nghiên ở cùng mình nhưng anh không thể tìm được lý do nào hợp lý. Bây giờ ba mẹ cô mua nhà ở đây, anh cũng chả có cơ hội nào để ở gần với Hân Nghiên.
Nhưng ít nhất mọi chuyện đã êm ấm hơn. Bắc lão phu nhân cũng bị Bắc Hải Nam đưa đến viện dưỡng lão để sinh sống.
Còn về phần Lý Diệp Anh, cô ta vì không thể dựa vào ai nữa nên đành phải tự lực. Nhưng vẫn chưa thể lộ diện ngay được, Trạch Dương còn tức giận với chính người thân của mình thì với cô thì có gì là không thể.
...
Buổi sáng, Trạch Dương đã qua nhà đưa Hân Nghiên đi học. Dù sao cô cũng sắp thi tốt nghiệp rồi, anh cũng không muốn làm phiền cô quá nhiều.
Nhưng thấy Sở Tiêu cứ luôn nhắn tin còn gọi điện với Hân Nghiên làm anh rất khó chịu. Hơn nữa hai bên gia đình còn hạn chế cho hai người gặp nhau nữa làm anh sợ Hân Nghiên sẽ không cảm nhận tình cảm của anh dành cho cô.
Buổi chiều đưa Hân Nghiên về. Trạch Dương không có về luôn, anh còn đưa Hân Nghiên đi chơi. Hai người còn chơi đến tận buổi tối mới về.
Nhưng rồi Trạch Dương lại không có ý định đưa Hân Nghiên về nhà. Đang đi trên đường thì anh tấp xe vào lề đường quay sang nhìn Hân Nghiên. Cô thì lại ngơ ngác chả hiểu anh muốn làm gì.
- Sao lại dừng lại vậy? Xe hỏng sao?
- Hân Nhi, em... có muốn "ngủ" với anh không?
- Tại sao lại ngủ cùng anh? Ba mẹ nói không nên bắt anh phải làm nhiều việc cho em.
- Đây không phải việc gì hết. Tối nay anh muốn "ngủ" cùng em.
Trạch Dưong kéo Hân Nghiên qua ngồi lên đùi mình. Cô còn chưa hiều gì đã bị Trạch Dương ôm lấy mà hôn lên môi cô. Nụ hôn không quá sâu nhưng đấy là do Trạch Dương đang cố kiềm chế. Dụi mặt vào vai của Hân Nghiên.
- Anh muốn "ngủ" cùng em. Hân Nhi không muốn ngủ cùng anh sao?
Nhìn Trạch Dương bây giờ giống như một đứa bé đang cố ngoan ngoãn để được mẹ thưởng quà cho vậy. Thật chả bù cho lúc anh lúc tức giận.
- Em có thể ngủ cùng anh Trạch Dương nha.
Hân Nghiên suy nghĩ một lúc liền gật đầu. Cô đơn giản chỉ nghĩ là như những lần trước. Cũng là do cô quá ngây thơ rồi.
- Nhưng mà ba mẹ nói không cho ở cùng anh nữa.
- Không sao, em gọi điện cho họ là đi đến nhà Diệp Lam ngủ đi.
- Như vậy là nói dối.
- Vậy em muốn ngủ cùng anh hay không?
- Hay là không ngủ nữa nha anh?
Hân Nghiên cũng không muốn nói dối ba mẹ mình. Nhưng Trạch Dương lại muốn. Lần này anh không thể ngồi yên, anh cũng muốn Hân Nghiên và anh kết hôn sớm nhất có thể. Chỉ có như vậy thì mọi chuyện anh có thể kiểm soát dễ hơn.
- Không được. Em có hai lựa chọn, một là gọi điện cho họ bảo sẽ ngủ ở nhà Diệp Lam, hai là anh về Mỹ.
- Không, không muốn anh Trạch Dương về đó đâu. Không muốn.
Hân Nghiên lắc đầu ôm chặt lấy cổ Trạch Dương. Cô mới ở cùng anh không được lâu, nếu anh về đó thì cô sẽ buồn lắm.
- Vậy em chọn cái nào?
- Em... gọi cho ba mẹ là được mà. Anh không được đi đâu nha?
- Được, chỉ cần Hân Nhi ngủ cùng anh thì anh sẽ không đi.
Hân Nghiên thấy vậy thì vui ra mặt. Cô lập tức gọi điện cho ba mẹ mình rồi còn khoe với Trạch Dương để anh khen cô.
Không nghĩ ngợi nhiều liền phóng xe thật nhanh để về nhà. Trạch Dương còn không muốn chờ thêm, anh bế cô vào vào phòng. Hân Nghiên còn chưa hiểu gì liền bị anh đè xuống để hôn. Đầu lưỡi anh khiến Hân Nghiên khó chịu, cô xoay người muốn dời đi nhưng Trạch Dương giữ chặt tay cô lại.
Anh nhanh chóng kéo khoá váy của Hân Nghiên xuống làm lộ cơ thể trắng nõn của Hân Nghiên. Cô có vẻ hơi sợ, nhưng chỉ lấy tay nắm lấy tay áo của Trạch Dương.
Cúi xuống cởi chiếc áo ngực của Hân Nghiên xuống. Trạch Dương liền đưa tay xoa nắn hai luồng thịt đó của Hân Nghiên làm cô nhăn mặt lại.
- Trạch Dương... không muốn đâu...
Có vẻ vì sự việc lần đó vẫn khiến Hân Nghiên sợ hãi. Cô còn đang hình dung Trạch Dương là tên vệ sĩ đó. Mắt cô cũng óng ánh nước lên.
Trạch Dương cũng không thể chịu nổi, anh bây giờ rất muốn Hân Nghiên nên dù cô có khóc bây giờ thì anh cũng không để tâm nữa rồi.
Cởi bỏ chiếc áo sơ mi của mình, Trạch Dương để lộ cơ thể săn chắc của mình. Anh từ khi đi học cũng đã tập thể dục rất nhiều nên có thể thấy cơ bụng của anh hiện rất rõ. Hân Nghiên chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng.
Kéo quần nhỏ của Hân Nghiên xuống, Trạch Dương còn đưa tay luồn vào bên trong làm Hân Nghiên rùng mình.
- Anh Trạch Dương, em không thích vậy đâu. Em muốn đi ngủ.
- Ngoan, anh sẽ làm nhẹ với Hân Nhi thôi.
Trạch Dưong hôn nhẹ lên mí mắt của Hân Nghiên để nói.
Ngón tay anh đưa vào bên trong của Hân Nghiên. Vì lần đầu bị "tấn công" công như vậy khiến Hân Nghiên cảm thấy rất đau. Cô khóc lóc còn ra tay đánh Trạch Dương.
Nhưng hầu như Trạch Dương không để yên, ngón tay của anh giống như đang được hàng trăm cái miệng nhỏ ngậm lấy vậy. Cảm giác thật ấm áp.
Chọc ngoáy sâu hơn để cho Hân Nghiên có nhiều khoái cảm hơn. Đợi cô kịp thích ứng thì Trạch Dương mới làm công việc chính.
Hân Nghiên nhìn thấy bộ phận bên dưới của Trạch Dương làm cô có chút sợ. Tuy chả hiểu gì về việc làm này nhưng cô không muốn như vậy chút nào. Ngón tay của Trạch Dương làm cô rất đau. Cô không thích nhưng dưới sự áp bức của Trạch Dương thì cô chả thể làm gì được.
Trạch Dương tách hai chân của Hân Nghiên ra liền đâm sâu vào cơ thể xuất cô. Có cảm giác nhiều bị xé toạc ra vậy. Hân Nghiên hét đến chói tai.
- Đau... ghét anh Trạch Dương quá...
- Anh yêu em, Hân Nhi của anh.
Trạch Dương bị Hân Nghiên bóp đến muốn bỏ cuộc, anh đành phải đợi cô từ từ thích ứng rồi mới tiếp tục làm.
Vì bên dưới của Hân Nghiên bóp chặt khiến Trạch Dương gần như tê dại. Anh chỉ có một suy nghĩ trong đầu là làm với Hân Nghiên.
Tiếng giao hợp giữa hai người ngày một càng lớn. Trạch Dương "vần" trên người Hân Nghiên hết tư thế này đến tư thế khác làm cô khóc nấc cả lên.
Trạch Dương vẫn muốn làm tiếp trên người của cô, cũng vì cô đã mê hoặc anh quá rồi. Nhưng bên dưới của Hân Nghiên đã sưng đỏ cả lên, còn cả vệt máu nữa làm Trạch Dương sợ Hân Nghiên sẽ không chịu được. Vì thế nên đành bế cô đi tắm rồi quay lại giường nằm.
Hân Nghiên dỗi anh còn không thèm nói chuyện với anh lấy một câu nào. Nhưng Trạch Dương thì ngược lại rất vui, anh ôm lấy Hân Nghiên còn cười không ngớt. Có lẽ đây là lần anh cười nhiều nhất.
- Hân Nhi còn đau không?
Trạch Dương bôi thuốc cho Hân Nghiên xong còn ân cần hỏi cô. Nhưng Hân Nghiên bĩu môi rồi nhắm tịt mắt lại. Cô chính là đang không muốn nói chuyện với anh.
- Anh rất yêu Hân Nhi. Yêu không thể dùng từ nào để nói thành lời được.
- Anh Trạch Dương nói dối, anh làm đau em còn nói yêu em. - Hân Nghiên quay lại cau mày nhìn Trạch Dương.
- Đấy là... để chứng minh tình yêu của anh thôi. Lần sau Hân Nhi sẽ không bị đau như vậy nữa.
- Không tin, không thích như vậy đâu.
- Không thích cũng phải thích, nếu không bây giờ anh làm Hân Nhi tiếp. Chịu không?
- Không, không được. Em đau lắm.
Hân Nghiên lắc đầu ôm chặt lấy Trạch Dương. Cô còn đang rất đau, thứ anh Trạch Dương đưa vào người cô thật lớn, căng đến khủng khiếp làm cô không thể chịu nổi.
Trạch Dương chỉ muốn trêu Hân Nghiên một chút. Anh ôm lấy Hân Nghiên còn đưa bàn tay mân mê trên ngực cô. Nhưng vì Hân Nghiên mệt rồi nên mặc anh dày vò thì cô vẫn ngủ.
- Hân Nhi, có yêu anh không?
- ...
Vì không thấy Hân Nghiên trả lời nên Trạch Dương cúi xuống nhìn cô. Ai mà ngờ cô ngủ mất rồi. Anh chỉ có thể hôn nhẹ lên môi Hân Nghiên, ôm cô chặt hơn rồi mới yên tâm đi ngủ.