Sau khi tổ chức đám cưới xong thì hai vợ chồng mới cưới liền phải đi ra sân bay để đi đến Thụy Sĩ. Cũng chỉ vì Hân Nghiên thích nói đây nên Trạch Dương mới gật đầu đồng ý để cho tuần trăng mật của họ sẽ là ở nơi đấy.
Hân Nghiên thì mệt mỏi sau một ngày dài nên cô lên máy bay ngồi liền có thể ngủ được ngay. Trạch Dương ngồi bên cạnh đắp chăn mỏng cho Hân Nghiên. Anh không ngủ được nên ngồi kiếm vài cuốn sách để đọc cho thời gian trôi đi.
Chuyến bay cũng mất gần 13 tiếng đồng hồ. Lúc này thì Hân Nghiên cũng đã tỉnh ngủ hơn. Cô đứng xuống sân bay ở Thụy Sĩ mà cười không ngớt.
Hai người bắt taxi rồi về resort mà Trạch Dương đã đặt trước để nghỉ ngơi.
Vì cũng là buổi trưa bên đó nên Hân Nghiên với Trạch Dương chỉ ăn trưa rồi quay về phòng ngay. Nhưng Hân Nghiên còn đang định đi nằm ngủ tiếp thì Trạch Dương lại ôm lấy cô.
Còn chưa hiểu gì liền bị môi của anh khóa chặt lại. Dẫu biết là việc hôn này cũng nhiều lần rồi nhưng Hân Nghiên vẫn có cảm giác lo lắng. Hầu như khi nào Trạch Dương hôn cô xong liền sẽ muốn "ngủ" cùng cô. Mà cô thì lại không thích điều này. Lúc nào cũng bị anh làm đến mệt không thở nồi. Còn đau nữa chứ.
Trạch Dương hôn Hân Nghiên rồi còn đưa tay kéo khóa váy đằng sau lưng của cô. Anh nhanh chóng kéo váy của Hân Nghiên xuống dưới đầu gối. Cơ thể Hân Nghiên khiến người anh cũng nóng lên. Ngực của Hân Nghiên đang được che đậy dưới chiếc áo ngực nhỏ. Nhìn qua liền có thể thấy chiếc áo ngực giống như đang cô gắng để ôm chạt lấy ngực Hân Nghiên chỉ sợ bung ra.
Không nói nhiều Trạch Dương liền đẩy chiếc áo lên trên. Cặp ngực trắng nõn bại lộ trước mắt anh. Cúi xuống một bên thì ngậm mút, một bên thì lại xoa nắn có lúc còn vân vê đầu ngụy hoa.
Hân Nghiên lúc thì khó chịu lúc thì ngứa ngáy. Cô muốn đẩy Trạch Dương ra nhưng anh giống như đỉa mà bám chặt trên người cô không thể buông nổi.
- Ưm... em khó chịu a.
- Trạch Dương...
Dù Hân Nghiên có nói so thì Trạch Dương vẫn mặc kệ mà mân mê cặp thịt trên người của cô.
Thật lâu rồi Trạch Dương mới đưa tay xuống phía dưới. Anh kéo bỏ quần lót của Hân Nghiên. rồi đưa tay sờ nhẹ cái cánh môi nhỏ e ấp.
Hân Nghiên rùng mình một cái. Cô co người ngồi dậy để tránh xa Trạch Dương nhưng anh lại kéo cô vào lòng. Để cô dựa lưng vào anh rồi mạnh mẽ tách hai chân của cô ra. Bên dưới của Hân Nghiên cũng e ấp hé mở nhẹ.
- Em không muốn đâu... đau... ưm...
Còn chưa nói xong liền bị ngón tay hư hỏng đó của Trạch Dương đâm vào bên trong. Phía dưới của Hân Nghiên bị Trạch Dương tách hai chân dạng ra nên liền có thể dễ dàng đi vào trong hơn. Nhìn bên ngoài liền có thể thấy cô đang co rút ra sao. Mà Trạch Dương thì lại rất thích như vậy. Anh còn biết rõ những điểm nhạy cảm của Hân Nghiên làm cô phải van xin anh cho cô thêm nữa.
Chả mấy chốc mà bên dưới của Hân Nghiên đã chảy nhiều nước. Thậm chí còn chảy cả xuống grap giường. Hai má của cô cũng đỏ hồng lên vì việc làm này. Cô ngứa ngáy, còn cảm giác Trạch Dương ấn sâu vào những điểm đó làm cô liền có khoái cảm đến dễ chịu.
- Ah... Trạch Dương... ngứa ah...
- Nói anh nghe xem có thích hay không?
- Thích... ưm... rất thích.
Nhìn cô vợ nhỏ của mình quận tròn trong lòng mình còn nói rất thích làm bên dưới của Trạch Dương vốn đã nhô cao bây giờ còn căng cứng cả lên.
Anh không muốn nói nhiều nữa liền đặt Hân Nghiên nằm xuống rồi cởi hỏ quần áo trên người mình. Nâng hai chân của cô lên giữ hai bên hông của mình liền mạnh mẽ tiến sau vào hàng lang tăm tối đó. Hân Nghiên vì vật thể to lớn xâm nhập mà co rút người lại. Đôi mắt cô ướt nhèm nên mở mắt ra nhìn có vẻ mờ ảo. Cô đưa tay quờ quạng trên không trung.
Trạch Dương thì vì được bao bọc bới hàng trăm cái miệng nhỏ bên dưới mà đại não anh như muốn nổ tung ra.
Anh liên tiếp đưa cả cơ thể mình vào nơi nhỏ bé đó. Hân Nghiên thì không kịp thích ứng nổi liền hết lần này đến lần khác bị anh tiến sâu vào bên trong. Thậm chí lúc rút ra còn không thể khép vào được ngay.
Không chỉ có như vậy, Trạch Dương còn nâng một chân Hân Nghiên đặt lên vai rồi lại quỳ gối rồi tiến thẳng vào bên trong. Hân Nghiên bị anh làm đến mụ mị đầu óc. Cô bị anh đưa đến từng đợt khoái cảm một. Nhưng vì anh cứ hì hục làm như vậy khiến cô không bắn nổi ra.
- Trạch Dương... em... ah... . Đam Mỹ Hài
Hân Nghiên không biết lý giải ra sao. Bên dưới cô liền bắn ra chất dịch nhờn khó tả. Nhưng Trạch Dương không bận tâm liền tiếp tục vận động trên người cô.
Thậm chí Hân Nghiên bị anh làm đến gần chiều tối vẫn chưa được buông tha. Bụng của cô đang chứa bên trong là toàn bộ tất cả những gì Trạch Dương "ban phước" cho. Cô khó chịu nhưng không thể làm gì được.
Chỉ đợi đến khi Trạch Dương thấy cô mệt lả rồi mới chịu dừng lại. Anh bế cô vào trong phòng tắm rồi mới cọ rửa rồi tống khứ hết mấy thứ đó ra khỏi người Hân Nghiên.
Vì Hân Nghiên mệt mỏi như vậy nêm đành để cô ngủ. Buổi tối sẽ đưa cô đi chơi sau vậy.
Ôm Hân Nghiên vào lòng vòn không quên hôn hẹ lên trán cô yêu chiều nói:
- Anh yêu em, yêu rất nhiều.
- Ưm.
Hân Nghiên chỉ gật đầu rồi lại úp mạt vào lồng ngực anh rồi nhắm mắt ngủ. Có gì thì để sau nói chứ bây giờ anh nói gì cũng chả thể lọt vào tai cô lấy nửa câu.
Trạch Dương nhìn ngắm Hân Nghiên thật lâu rồi mới nhắm mắt đi ngủ.
Căn phòng vẫn còn dư vị của sự hoan ái. Hai con người cũng đã say vào giấc mông đẹp.