Mặt trời dần lên, dải mây đỏ đầy trời. Canh giờ tuy còn sớm, nhưng bên ngoài Hồng Liên Thuỷ Tạ đã có rất nhiều đồ đệ tụ tập lại từ lâu. Bọn họ vận đồ trắng, đều rủ mắt cúi đầu, đứng dạt sang hai bên.
"Cốc—— Cốc—— Cốc——"
Thông Thiên Tháp truyền ra tiếng mõ vang, nơi xa có mấy người khiêng quan tài dần dần đến gần. Đi đầu nhóm là Tiết Chính Ung, Tham Lang trưởng lão, xếp sau là Mặc Nhiên, Tiết Mông. Trái phải có thêm Sư Muội và một vị tăng nhân khoác áo cà sa cũ. Bọn họ dẫm trên phiến đá xanh trơn ướt, từ trong sương mờ dần dần đi tới.
Tăng nhân cầm theo một chiếc đèn trong tay, rõ ràng trời rất sáng, nhưng đèn này ngày hay đêm vẫn toả sáng rực rỡ không suy giảm, ánh vàng như ngày hè, tươi sáng dễ nhìn.
Chúng đệ tử đồng loạt cúi đầu, ngưng thần liễm tức. Bọn họ đã nghe nói về Hoài Tội đại sư của Vô Bi Tự đặc biệt đến vì Ngọc Hành trưởng lão, nói vậy chứ tăng nhân dung mạo bình thường thì ổn rồi. Đối với nhân vật trong truyền thuyết, nhóm vãn bối chung quy vẫn kính sợ át đi tò mò, sơn đạo rất dài, nhưng không ai dám nhìn cho kỹ, chỉ nghe tiếng trượng lộc cộc, rủ mắt nhìn thấy một đôi giày của tăng nhân đi qua, đại sư đã phiêu nhiên bước vào, để lại mọi người đứng ngoài trang nghiêm.
Quan tài luôn được khiêng đi vững vàng, bởi vì sẽ trọng sinh, không cần thiết phải hạ táng, cũng không có ai khóc. Tới Hồng Liên Thuỷ Tạ rồi, Hoài Tội nhìn quanh, nói: "Đặt ở hồ sen này đi, nơi đó nhiều linh khí, dễ thi pháp."
"Được, đều nghe theo đại sư!" Tiết Chính Ung dẫn theo mấy người còn lại, đặt quan tài băng ở nơi đó, "Đại sư còn có gì yêu cầu, cứ việc nói ra. Ngài cứu Ngọc Hành, là cứu Tiết mỗ nửa mạng rồi, Tiết mỗ nhất định tận lực tương trợ!"
"Đa tạ ý tốt của Tiết chưởng môn." Hoài Tội nói, "Bần tăng tạm thời không có yêu cầu gì, nếu sau này có, nói lại với chưởng môn cũng chưa muộn."
"Được, mong đại sư ngàn vạn lần đừng khách khí."
Hoài Tội chắp tay trước ngực, cười nhạt hành lễ với Tiết Chính Ung, sau đó quay người nhìn về phía người khác: "Bần tăng bất tài, thay Sở trưởng lão hồi hồn, cần năm năm. Để tránh loạn, từ ngay ngày bắt đầu, Hồng Liên Thuỷ Tạ đóng cửa từ chối tiếp khách, năm năm sau Sở Trưởng lão sống lại, sẽ lại mở ra."
Tiết Mông tuy đã nghe nói từ trước, nhưng xác nhận lại lần nữa sư tôn sau năm năm có thể tỉnh lại từ Hoài Tội đại sư, không khỏi hốc mắt lại đỏ lên. Yên lặng cúi đầu.
"Chư vị thí chủ nếu muốn chào Sở trưởng lão, thì mời đến bên cạnh quan tài, từ nay về sau, hơn ngàn ngày mới có thể gặp lại."
Mọi người đi theo thứ tự.
Đầu tiên là Tiết Chính Ung cùng chư vị trưởng lão, bọn họ nhất nhất đứng bên quan tài trang nghiêm cáo biệt, Tiết Chính Ung nói: "Mong sớm ngày gặp lại."
Tham Lang nói: "Sớm tỉnh nhé."
Toàn Cơ nói: "Mong hết thảy đều trôi chảy."
Lộc Tồn thở dài nói: "Thật hâm mộ ngươi, năm năm ngừng lại, sẽ không có vẻ già đi."
Các trưởng lão khác cũng dài hoặc ngắn, các lý do thoái thác, thực nhanh tới lượt Tiết Mông, Tiết Mông vốn còn muốn nhịn, nhưng cậu xưa nay hành động theo cảm tình, nhịn không được, rốt cuộc rơi lệ cạnh quan tài Sở Vãn Ninh.
Cậu vừa dùng sức lau mắt, vừa nức nở nói: "Sư tôn, người không ở đây ta cũng sẽ luyện đao cho thật tốt, sau dự Linh Sơn Đại Hội, ta tuyệt đối không để người mất mặt. Chờ người tỉnh rồi, ta sẽ nói xếp hạng của ta cho người nghe. Dưới toà sư tôn ta, không có đồ đệ thất bại."
Tiết Chính Ung tới bên, vỗ vai cậu. Tiết Mông không giống ngày thường sẽ ôm lấy phụ thân mình, mà là xoa mũi quật cường rời đi. Cậu không muốn ở trước mặt sư tôn vẫn là thiếu niên ăn chơi trác táng ỷ lại phụ thân.
Rồi sau đó tới Sư Muội, hốc mắt Sư Muội cũng ướt, chưa nói gì, cúi đầu nhìn Sở Vãn Ninh một lát, không lên tiếng lui đến một bên.
Y đi rồi, có một đoá hoa hải đường màu hồng nhạt được đặt trong quan tài. Tay đặt hoa đã có dáng vẻ thiếu niên, cũng hết mực thon dài.
Mặc Nhiên đứng bên quan tài, gió nhè nhẹ thổi qua mặt hồ, đưa mùi sen thơm ngào ngạt ngọt thanh đến. Tóc hắn bị thổi hơi rối, nhưng hắn nâng tay lên, lại là sửa sang lại dáng vẻ cho Sở Vãn Ninh.
Mặc Nhiên mím môi, tựa như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến cuối cùng, chỉ khàn khàn, nhẹ nhàng nói một câu: "Ta chờ người."
Chờ người cái gì?
Hắn không nói. Hắn cảm thấy mình là muốn nói chờ người tỉnh lại, nhưng hình như nói một câu này, lại sẽ thấy không đủ. Giống như không thể bày tỏ nội tâm chứa chan của hắn, tình cảm chen chúc, đáy lòng hắn như có dung nham nóng bỏng ở trong, những dung nham đó tìm không thấy nơi để phun ra, liền đấu đá không ngừng trong lòng hắn, đâm hắn đau tới hoảng hốt.
Hắn cảm thấy một ngày nào đó tim mình sẽ bị phá hỏng, đến lúc đó dung nham trào ra không thể ngừng, hắn sẽ ở trong biển giận nổi sóng bị thiêu thành tro tàn.
Nhưng giờ hắn, còn chưa xác định được tình cảm cháy bỏng kia là gì.
Cho nên hắn chỉ nói "Chờ người".
Hồng Liên Thuỷ Tạ cuối cùng đóng cửa.
Kết giới rộng lớn hạ xuống, như phân cách sinh tử môn, ngăn mọi người bên ngoài.
Từ đây hương thơm mùa hạ, tuyết đông vắng vẻ, tầm khoảng năm năm, sẽ không có người khác đến nhà Thuỷ Tạ.
Lá trúc hiu quạnh, hoa lạc hải đường, từ ngoài Hồng Liên Thuỷ Tạ chạy dài đến trước sơn môn, chúng đệ tử lũ lượt quỳ xuống, mà Mặc Nhiên, Tiết Mông, Sư Muội là ba người quỳ xuống đầu tiên trong hàng dài bất tận ấy.
Giọng Tiết Chính Ung rung động cả rừng, tiếng vang tận mây xanh: "Tiễn, Ngọc Hành trưởng lão bế quan."
Chúng đệ tử cúi đầu hạ giọng: "Cung tiễn, Ngọc Hành tưởng lão bế quan."
Mấy nghìn người giọng không đồng đều thành một dòng, bỗng nhiên ầm ầm nổ vang như mây khói lượn lờ quanh Tử Sinh Đỉnh, doạ quạ bay bốn phía, bay vụt lên, vòng quanh mấy ngọn cây không dám đậu xuống. Tiếng người vang vọng như sấm rền, nghiền nát làn mây trôi cuồn cuộn, vang vọng khắp trời cao.
"Cung tiễn, sư tôn bế quan." Mặc Nhiên nhẹ giọng nói.
Cúi thấp đầu xuống.
Thủ quân năm năm.
Ngọc Hành bế quan, ba đệ tử thân truyền dưới toà không muốn bái tạm trưởng lão nào khác làm thầy, từng người tu hành khổ luyện.
Bởi vì tư chất, lại do tâm pháp, Sư Muội và Tiết Mông ở lại trên núi, mà Mặc Nhiên chọn đi xa.
Có điều hắn sở dĩ lựa chọn như vậy, ngoài việc bản thân hắn không hợp rèn luyện, cũng bởi vì sống lại một đời, có rất nhiều chuyện không giống xưa, không nói đến thay đổi của Sở Vãn Ninh, làm hắn lo nhất chính là Câu Trần giả kia.
Trong lòng hắn có suy đoán, cảm thấy người luôn trốn sau màn, nói không chừng cũng là trọng sinh. Rốt cuộc người này đã có thể nắm giữ tám chín phần Trân Lung Kỳ Cục, mà đời trước tới tận khi hắn tự sát, trên đời cũng không có người thứ hai có thể phát huy cấm thuật này tới mức như vậy.
Tìm hiểu về thân phận người nọ không phải sở trường của hắn, sau hỗn loạn ở trấn Thải Điệp, toàn bộ Tu Chân giới đều tập trung xem xét, chờ kẻ sau màn kia lộ đuôi cáo, này là một chuyện, cũng không cần hắn nhúng tay vào quá nhiều.
Mặc Nhiên biết mình cũng chẳng thông minh gì, duy chỉ có linh lực dồi dào, thiên phú tu hành kinh người, nếu sau lại có một trận quyết đấu, hắn có thể làm được, đó là nhanh chóng lấy lại thực lực cường hãn trước khi mình trọng sinh.
Kiếp trước hắn là kẻ huỷ diệt.
Đời này, hắn muốn làm người bảo vệ.
Sở Vãn Ninh bế quan không lâu, Mặc Nhiên đứng trước sơn môn Tử Sinh Đỉnh.
Hắn đeo bọc hành lý, mang đi xa.
Người tới tiễn hắn không nhiều, Tiết Chính Ung, Vương Phu Nhân, còn có Sư Muội.
Tiết Chính Ung vỗ vai hắn, hơi xấu hổ mà nói: "Mông Nhi không tới, nó nói..."
Mặc Nhiên cười: "Hắn nói hắn muốn luyện đao trong rừng, không rảnh đến tiễn con?"
"..." Tiết Chính Ung càng xấu hổ, không khỏi mắng, "Tiểu tử hỗn hào kia thật không hiểu chuyện!"
Mặc Nhiên cười nói: "Hắn một lòng muốn đoạt hạng nhất ở Linh Sơn Đại Hội, phải luyện tập chăm chỉ. Cho sư tôn mặt mũi đều dựa vào hắn rồi."
Tiết Chính Ung do dự nhìn hai mắt Mặc Nhiên, nói: "Linh Sơn Đại Hội là cạnh tranh tiên thuật chính thống, Nhiên Nhi lại đi vân du tứ hải, tuy có thể mạnh hơn rất nhanh, nhưng chỉ sợ đại hội không chấp nhận công phu hỗn tạp tam giáo cửu lưu đâu. Nếu vì vậy mà bỏ lỡ, cũng thật đáng tiếc."
Mặc Nhiên nói: "Không còn đường đệ của con ư."
"Con không định giành một thứ hạng à?"
Mặc Nhiên lúc này thật sự bật cười.
Thứ hạng?
Kiếp trước hắn vì phạm sai lầm ở Linh Sơn Đại Hội, bị phạt cấm không cho thi, trong lòng có oán hận. Nhưng giờ xem ra, chút chuyện nhỏ ấy có là cái gì đâu? Hắn là người trải qua nhiều sinh ly tử biệt, hắn ở trong kiếp nạn như lũ, cũng không níu được khát vọng, rồi từ khát vọng đến oán hận, từ oán hận thành thoải mái, từ thoải mái lại hoá áy náy.
Đến mức này, Mặc Nhiên hắn chỉ cầu, không phải là giai nhân hay rượu ngon, muôn đời triều bái, càng không phải báo thù rửa hận, sát phạt điên cuồng.
Đám mây phồn hoa vô hạn, ngợp trong vàng son, hắn đã nhìn thấy rồi, cũng nhìn ngán rồi, hắn không muốn quay lại, chỉ cảm thấy nơi đó thật lạnh, không có ai ở bên cạnh hắn.
Người từng là Đạp Tiên Đế Quân, từng ở đỉnh Thái Sơn hô mưa gọi gió, nhìn khắp nhân gian. Làm sao còn để tâm tới mấy giờ vỗ tay trên núi, vài ba tiếng reo hò.
Còn chuyện thứ hạng...
Ai thích làm ai xếp cũng mặc.
"Con còn chút chuyện khác muốn làm." Mặc Nhiên cười nói, "Tiết Mông là công tử, công tử có cách sống của công tử, con là kẻ lưu manh, lưu manh cũng có cách sống của lưu manh thôi."
Vương phu nhân nhịn không được thương tiếc nói: "Đứa nhỏ ngốc này, nói gì vậy, con giống với Tiết Mông, làm gì có khác biệt giữa công tử với lưu manh cái gì."
Mặc Nhiên cười he he, lại hơi chua xót.
Trời sinh phú quý và hèn mọn từ nhỏ, cho dù may mắn được vào Tử Sinh Đỉnh này, nhưng mười mấy năm trước kia ngu ngốc trải qua, giống nhau sao được chứ?
Nhưng thấy Vương phu nhân dịu dàng quan tâm, đương nhiên không dám nói gì, gật đầu nói: "Bá mẫu nói đúng, con nói sai rồi."
Vương phu nhân lắc đầu cười, cho hắn một túi gấm càn khôn nhỏ, phía trên thêu hoa, nói: "Con ở bên ngoài, không ai chăm sóc. Túi gấm này con cầm đi, trong có không ít thuốc trị thương, đều là bá mẫu tự chế, so với loại thuốc tầm thường mua ngoài tiệm tốt hơn, giữ cẩn thận, đừng có làm rơi."
Mặc Nhiên rất cảm kích: "Đa tạ bá mẫu."
Sư Muội nói: "Ta không có gì để cho đệ, chỉ có miếng ngọc bội này thôi, đệ cầm đi, dùng ôn dưỡng linh hạch."
Mặc Nhiên cầm lên nhìn, quả thấy bạch ngọc như ngưng chi, chạm vào trơn mịn, là vật phẩm tốt hiếm có. Hắn vội trả lại miếng ngọc vào tay Sư Muội, nói: "Cái này ta nhận không nổi, quá quý rồi. Huống chi linh hạch ta hệ hoả, bảo ôn dưỡng... Không khéo tẩu hoả nhập ma mất."
Sư Muội cười nói: "Vớ vẩn gì thế, sao tẩu hoả nhập ma nổi?"
"Dù sao ta cũng không nhận." Mặc Nhiên rất kiên trì, "Thân thể huynh yếu, tự cho mình sẽ tốt hơn."
"Nhưng ta nhờ người mua ở Hiên Viên về cho đệ..."
Mặc Nhiên nghe y nói vậy, cảm thấy rất ấm áp, nhưng lại đau lòng nhiều hơn: "Vật ở Hiên Viên đều là giá trên trời, ngọc bội này giữ lại cũng không dùng được nhiều, nhưng thật ra lại tốt cho huynh hơn nhiều. Sư Muội, tâm ý ta nhận, nhưng đồ thì huynh lấy đi. Bình thường nhớ mang ra, dưỡng linh khí chút."
Sư Muội còn muốn nói gì đó, Mặc Nhiên đã buộc ngọc bội lên đai lưng y, treo ở bên người.
"Khá đẹp đó." Hắn cười nói, nâng tay lên, vỗ vai Sư Muội, "Huynh đeo hợp hơn ta nhiều. Ta thô kệch như vậy, sợ là không tới hai ngày đã làm mất rồi."
"Nhiên Nhi nói không sai, ngọc bội này tuy ai đeo cũng được, nhưng linh hạch hệ thuỷ vẫn hợp nhất. Muội Nhi giữ lại cho mình đi."
Nếu Vương phu nhân đã mở miệng, Sư Muội tự nhiên sẽ nghe lời, gật đầu, nói với Mặc Nhiên: "Vậy đệ bảo trọng."
"Đừng lo, ta sẽ thường xuyên viết thư cho huynh."
Sắp ly biệt, Sư Muội hơi khổ sở, nhưng nghe hắn nói vậy, lại không nhịn được mà cười: "Đệ viết chữ, cũng chỉ có mỗi sư tôn đọc hiểu được."
Nhắc tới Sở Vãn Ninh, trong lòng Mặc Nhiên không biết là cảm giác gì.
Cừu hận ăn sâu vào xương tuỷ tan đi, áy náy vẫn còn, như vết thương kết vảy, làm trái tim vừa đau vừa ngứa.
Hắn ôm tâm tình như vậy, lẻ loi một mình, đi xuống núi.
"Một, hai, ba..."
Hắn cúi đầu, vừa đi, vừa yên lặng mà đếm.
"Một trăm lẻ một, một trăm lẻ hai, một trăm lẻ ba..."
Khi đi tới chân núi, hắn nhịn không được quay đầu lại, nhìn mây mù lượn lờ quanh Tử Sinh Đỉnh xa xa, bậc đá dài gần như không thấy cuối, hắn lẩm bẩm nói: "Ba ngàn bảy trăm chín mươi chín."
Hắn đi một đường, một đường xuống núi.
Đây là số bậc thang dẫn lên núi, sốc bậc kia, cũng là số bậc Sở Vãn Ninh cõng hắn bò lên.
Hắn cảm thấy mình cả đời này không thể quên được đôi tay kia của Sở Vãn Ninh, lạnh băng, dính đầy máu, hỏng hết.
Một người hướng thiện hoặc làm ác, kỳ thật thường đều không phải thiên tính hắn như thế. Mỗi người đều có một đồng ruộng, có người may mắn, thu hoạch được hoa màu tươi tốt, tới mùa thu, ngũ cốc được mùa, mùi thơm ngào ngạt, hết thảy đều tốt, đều như người nói.
Nhưng có đồng rộng, không có số phận tốt như vậy. Đất gieo chính là hoa anh túc, gió xuân thổi qua, sinh ra tội ác, khắp trời đều là màu kim hồng hắc huyết. Mọi người đều oán ghét nó, thoá mạ nó, sợ nó, lại chê nó mơ màng tanh tưởi, hủ bại thành cặn bã.
Đến cuối cùng, nghĩa sĩ nhân dân sẽ tụ lại, đốt trụi điền trung, vặn vẹo cháy lên, họ nói hắn là nghiệt nghiệp trong lòng, nói hắn là lệ quỷ ác ma, nói hắn ăn thịt người không nhả xương, nói hắn đáng chết, không có lương tâm.
Hắn ở trong ngọn lửa thống khổ mà run rẩy, rên rỉ, hoa anh túc nhanh chóng cuộn lại, hoá thành tro tàn hoà vào bùn đất.
Nhưng hắn cũng từng có một đồng ruộng tốt, từng khát vọng nguồn nước và ánh mặt trời.
Là ai cho hạt giống hắc ám, sau tội ác thành hoạ, không thể vãn hồi.
Khối đất đó, ôn lương quá, sáng lạn quá, có lửa, thành tro.
Ruộng bỏ hoang.
Không còn ai muốn nữa, hắn chỉ là một thứ cũ nát nên vứt bỏ mà thôi.
Cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ tới, còn ai sẽ đi vào cuộc sống của hắn, lại cho hắn một lưỡi cày, cho cơ hội làm lại từ đầu.
Sở Vãn Ninh.
Hắn cùng y phải năm năm mới có thể gặp nhau, hôm nay là ngày đầu tiên của năm năm.
Hắn bỗng nhận ra mình thế mà đã bắt đầu nhớ gương mặt của Sở Vãn Ninh, nghiêm khắc, buồn bực, ôn nhu, trang trọng, chính trực.
Mặc Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn cẩn thận nhớ về kiếp trước, nhiều chuyện cũ như gió thổi tuyết tan, hắn dần dần ý thức được, hoá ra chuyện ở vết nứt Quỷ giới, lại là ranh giới lớn nhất trong cuộc đời của hắn.
Kiếp trước hắn yêu một người sâu đậm.
Về sau, người ấy mất mạng, mà hắn thì vào địa ngục.
Kiếp này, có một người khác quý hắn.
Về sau, người đó dùng tính mạng, độ hắn quay về nhân gian.