Edit: Thiên Di
Beta:
Từ Sương Lâm trong ảo ảnh bỗng mở to mắt, đồng thời mọi người xem ảo ảnh cũng sửng sốt.
Mặc Nhiên xem đến đây, cảm thấy có chỗ không đúng lắm.
Hắn là người từng sống hai đời, xây chuỗi cuộc đối thoại này với sự việc kiếp trước lại với nhau, làm hắn nhận ra chút chi tiết mang ý sâu xa.
Hắn biết tình nghĩa Diệp Vong Tích đối với Từ Sương Lâm, kỳ thật cũng lúc Diệp Vong Tích gần chết, mong muốn được mai táng bên cạnh Nam Cung Tứ, mà là ở kiếp trước, thân phận nữ nhi của Diệp Vong Tích đã được công chiếu với thiên hạ từ lâu, Nam Cung Liễu khâm điểm nàng, để nàng thành thân với Nam Cung Tứ.
Giờ ngẫm lại chi tiết này, đều là phụ thân giúp con trai tìm đối tượng song tu, nhưng hôn ước của hai người định chưa bao lâu, Nam Cung Tứ đã chết bất đắc kỳ tử, Diệp Vong Tích lại vẫn sống… Mặc Nhiên nhịn không được mà nghĩ, năm đó Nam Cung Tứ chết, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Hắn cảm thấy không giống vậy.
Trong ảo ảnh, Từ Sương Lâm siết chặt quyền, tuy trên mặt vẫn tươi cười, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo.
“Ngươi muốn gả Diệp Nhi cho A Tứ?”
“Ừ, nàng phù hợp nhất.”
“Phù hợp chỗ nào?” Từ Sương Lâm bật cười, “Ban đầu ngươi muốn nuôi nàng thành thống lĩnh ám vệ quân, biến nàng thành dáng vẻ bất nam bất nữ, giờ lại muốn ủy thân nàng cho Tứ nhi, ngươi không nghĩ tới Tứ nhi sẽ ghét nàng à.”
“Nó thật sự không vui, ta vốn thường thấy nó cười cười nói nói, đối xử với nàng cũng tốt, còn tưởng nó ít nhất có thể chấp nhận. Nhưng lúc ta nói chuyện thành hôn với nó, nó nói nó không thích Diệp Vong Tích, vốn dĩ quan tâm tới nàng, chỉ vì nàng là một cô nương, trong thành tối loạn ở không dễ. Nó không chịu chấp nhận hôn sự này.”
Từ Sương Lâm: “…”
“Sao ta có thể thoả hiệp? Nó với ta cãi một trận lớn, nói ta không tôn trọng ý của nó, tự tiện định chuyện chung thân đại sự, càng tránh né Diệp Vong Tích, lạnh nhạt xa cách. Ta càng nói, thái độ của nó càng ác liệt, còn bảo ta thiên vị Diệp Vong Tích, đúng là thứ không biết tốt xấu.” Nam Cung Liễu mắng, “Không phải nó ghét nàng lớn lên khó nhìn à?”
Từ Sương Lâm lại rất công chính: “… Nếu trưởng môn trước đột nhiên muốn ngươi cưới một nữ nhân ngươi không thích, ngươi có thể đồng ý à? Ta thấy đây không phải chuyện hay, ngươi thật sự không tôn trọng hắn.”
“Nó nông cạn! Cưới vợ phải cưới cô nương hữu dụng, hiền đức, nếu hắn thích cô nương xinh đẹp, chẳng lẽ về sau thân thể đã điều ổn rồi, còn không thể nạp thiếp à?” Nam Cung Liễu thở dài, “Ầy, vẫn phải trách ta lúc trước không… Kịp thời nhìn ra tâm ý Diệp Vong Tích dành cho Tứ nhi, nếu là dáng vẻ khi xưa của nàng, Tứ nhi đương nhiên sẽ thích nàng rồi.”
“Ngươi quá hoang đường.” Từ Sương Lâm nói, “Tứ Nhi sẽ không chấp nhận.”
“Trừ phi nó không muốn sống. Linh hạch hắn bạo ngược cả người song tu cùng, cực kỳ thống khổ, nếu cưới nữ nhân tầm thường… Sợ, sợ là không chịu nổi…” Nam Cung Liễu thở hổn hển nói, “Diệp Vong Tích yêu nó, nàng nguyện ý, sẽ chịu được.”
“Sao nàng có thể nguyện ý?!”
“Ta hỏi nàng ấy rồi.”
“… Cái gì?!”
“Ta hỏi nàng ấy, chuyện này, ta nói với nàng ta rồi.” Nam Cung Liễu nói, “Nàng sợ Tứ nhi có bệnh, để vậy sẽ tự hại chết mình.”
Xem đến đây, Mặc Nhiên cơ hồ có thể hiểu—- Kiếp trước Nam Cung Tứ sao có thể mắc bệnh hiểm nghèo mà chết bất đắc kỳ tử? Tám chín phần mười là Từ Sương Lâm hại chết.
Nam Cung Tứ chết, Diệp Vong Tích mới có thể sống.
Kiếp này Nam Cung Tứ vẫn sống, khả năng là vì chuyện với Tống Thu Đồng, chó ngáp phải ruồi. Tống Thu Đồng là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, vốn thể chất cực kỳ thích hợp với việc song tu, có ả gả cho Nam Cung Tứ, đương nhiên phụ thân không thể nói gì hơn, thậm chí cảm thấy bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, sẽ không ép buộc Nam Cung Tứ thành hôn với Diệp Vong Tích.
Nếu hôn ước giữa Diệp, Tứ hai ngươi thành rác, Từ Sương Lâm sẽ không hại Nam Cung Tứ trong kiếp nay, vậy hoàn toàn sẽ qua. Nhưng Mặc Nhiên trăm nghìn lần không nghĩ ra—- Từ Sương Lâm bây giờ, căn bản thành ma đầu phát rồ, nhưng một ma đầu như vậy, sao lại coi trọng Diệp Vong Tích tới thế? Rõ ràng chỉ là con gái nuôi mà thôi… Người quỷ quyệt đáng sợ, ý đồ khó đối phó, rốt cuộc hắn có chấp niệm gì?
Mong muốn, đến tột cùng là gì?
Đoạn hồi ức này không dài, rất nhanh đã kết thúc, đến khi ảo cảnh lại sáng lên, thời gian đã lùi về xa hơn.
Nhìn Nam Cung Liễu có vẻ trẻ hơn hiện tại rất nhiều, còn chưa mập. Gã cầm vật nhỏ lấp loé bích sắc, mọi người nhìn kỹ, nhận ra là là nhẫn chưởng môn Nho Phong Môn.
Nhẫn này một khi đeo lên sẽ không tháo được, cho tới ngày từ nhiệm, mà hình ảnh Nam Cung Liễu còn chưa đeo nó lên, nên chứng minh gã lúc này, chưa thành chủ nhân Nho Phong Môn.
Có tuỳ hầu tiến vào, quỳ xuống đất hành lễ, áo bào tuỳ hầu kia còn dính máu, xem ra vừa trải qua ác chiến. Đoạn hồi ức này, hẳn là lúc Nam Cung Liễu giết thầy, đêm cướp lấy nhẫn chưởng môn.
“Chưởng môn, thi thể La Phong Hoa, nên xử lý thế nào?”
Nam Cung Liễu xoay chiếc nhẫn kia, ngẫm nghĩ: “Mai táng ở núi anh hùng đi, dù sao y cũng từng là thầy trò với ta, để thể diện cho y.”
“Vâng!”
Tuỳ hầu lui xuống.
Mặc Nhiên hơi nhăn mày, hắn thấy kỳ quái, theo hồi ức vừa xem, sư tôn La Phong Hoa của huynh đệ Nam Cung, rõ ràng là bị Nam Cung Liễu băm thây trăm mảnh, ném vào hồ máu, hoá thành lệ quỷ, đầy xuống Địa Ngục Vô Gian, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Nhưng sao Nam Cung Liễu lại bảo coi như sư phụ gã mà an táng ở núi anh hùng?
Ảo cảnh Nam Cung Liễu vuốt ve chiếc nhẫn chưởng môn sáng loáng, nháy mắt có ánh sáng kỳ dị trong mắt, như sợ hãi, lại tràn ngập khát vọng.
Hầu kết gã nhấp nhô, cuối cùng nâng tay lên, dưới ánh nhẫn, đem chiếc nhẫn kia, trịnh trọng lạ thường mà đeo lên ngón tay cái của mình.
Gã nhìn chằm chằm tay mình, đánh giá qua lại, khoé miệng chậm rãi giương lên, tựa như muốn cười thống khoái, nhưng nụ cười kia còn chưa được một nửa, bỗng ngừng lại.
Nam Cung Liễu hô to một tiếng, bỗng từ ghế chưởng môn ngã xuống, cả người co lại run rẩy.
“A—-! A!!!”
“Chưởng môn!”
“Chưởng môn ngài làm sao vậy?”
Người hầu vội đã hắn lên, có điều Nam Cung Liễu vừa ngẩng đầu, mặt đầy máu, gương mặt nãy còn bình thường bỗng rách ra vô số vết thương, những vết thương đó mở lại khép, khép lại mở, máu quỷ dị chảy ra không ngừng.
“Sao lại thế này!” Nam Cung Liễu kinh hoảng thất thố, “Đau… Đau quá… Sao lại… Sao lại như vậy? Sao lại thế này?!!”
Ngoài cửa có tiếng bước chân.
Một nam tử đứng ngươck ánh trăng, bàn chân cân đối để trần, dâm lên gạch lạnh như băng, đi tới trước mặt Nam Cung Liễu, mặc trường bào, nửa quỳ xuống.
Người này đúng là Từ Sương Lâm khi trẻ, hắn cúi người nâng mặt Nam Cung Liễu đánh giá cẩn thận, Nam Cung Liễu thở dốc giãy giụa, nước mắt hoà với máu. Từ Sương Lâm tựa hồ có hơi ghê tởm, nhíu mày, sau đó hỏi: “Sao bỗng lại như vậy?”
“Ta không biết… Nói… Ta không biết… Sương Lâm tiên sinh… Tiên sinh cứu ta với…”
Khi ấy Từ Sương Lâm chỉ là mưu sĩ phụ tá Nam Cung Liễu, nên Nam Cung Liễu gọi hắn là Sương Lâm tiên sinh, mà không phải trưởng lão.
Xem xét một hồi, Từ Sương Lâm cầm tay phải Nam Cung Liễu, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh rực rỡ, bỗng biến sắc: “Trên nhẫn sao lại có vạn kiếp chú?”
Người xung quanh nghe thấy tên này, đều hít ngược một hơi khí lạnh, chỉ có Nam Cung Liễu, ngu ngốc, không biết sinh tử chi chú là gì, chỉ mờ mịt đầy nước mắt ngẩng đầu, mũi chảy ra nước, cùng máu, nhỏ lên trên gạch.
“A, đó là gì?”
“Sát chú.”
Sắc mặt Từ Sương Lâm thật không đẹp.
“Trên nhẫn bị La Phong Hoa hạ sát chú, y nguyền rủa ai mang nhẫn này, chỉ cần có ánh trăng chiếu vào, da thịt sẽ nứt ra, sống không bằng chết… Đêm nào cũng vậy.”
“Cái gì?!”
“Còn chưa hết.” Từ Sương Lâm vuốt ve nhẫn phỉ thuý, nhắm mắt cảm thụ linh lưu mãnh liệt trên đó, “Ngày mười lăm trăng tròn, chẳng cần ngươi ra khỏi cửa, bốn tường đều kín mít, bóng đêm không chiếu tới, vẫn cảm nhận được nỗi đau thiên đao vạn quả, không trốn được…”
Hắn mở to mắt, nhìn Nam Cung Liễu cuộn tròn không ra người trên đất, nhẹ giọng nói.
“Đến chết mới thôi.”
Máu tanh hôi đặc sệt, đồng tử Nam Cung Liễu bỗng co lại, đương nhiên là kinh hoảng thất thố, lại như nọc độc rắn len lỏi trong mạch máu.
Gã run rẩy nực cười, lẩm bẩm: “Đến chết mới thôi?”
“Ừ.”
“Phá, phá không được?”
“Phá không được.” Từ Sương Lâm nói, “Dù sao thì giờ ta chưa nghĩ ra bất cứ cách gì để phá… Chỉ có thể để sau này…”
Lời hắn nói còn chưa hết, Nam Cung Liễu đã tránh khỏi tay hắn, điên cuồng kêu thảm bò xuống bậc thang, trên bậc thang lạnh lẽo dính đầy vết máu dài văn vẹo, gã vừa kêu thảm, vừa cười to, tiếng vặn vẹo đến cực hạn, sắc nhọn chói tai, nhiều người trong ảo cảnh không chịu được, bịt tai lại.
“Ha ha ha—- Chú ta? Ngươi chú ta?”
“La Phong Hoa! Ngươi cướp chức chưởng môn Nho Phong Môn, ta đuổi ngươi xuống đài, giữ ngươi toàn thây, đã là… Đã là thiên kinh địa nghĩa! Thế mà ngươi chú ta? Ngươi sao có thể nhẫn tâm—- Sao ngươi có mặt mũi đó!!”
“Ta bái ngươi… Nhận chi ân… Mai táng ngươi ở… Mai táng ở núi anh hùng… Ha! Núi anh hùng! Ngươi lại muốn ta ngày đêm đau khổ, da tróc thịt bong—- Đến chết mới thôi!!!!” Gã rít gào, từng tấc từng tấc bò ra đại điện, bóng đêm dày đặc bao phủ ngoài cửa lớn đại điện, móng tay run rẩy dữ tợn, đột nhiên bắt lấy, siết lên mặt đất.
“Đến chết mới thôi! Ngươi sao có thể nhẫn tâm như thế! Sao ngươi có thể nhẫn tâm như thế—- Súc sinh! Súc sinh! Ngươi huỷ cả đời ta!”
“Chưởng môn…” Hầu cận không đành lòng, muốn kéo gã lại, nhưng Nam Cung Liễu rống giận, gào to, điên khùng si cuồng.
Cơ thể huyết nhục mơ hồ trên đất, xưa nay yếu đuối vô năng hơn bất kỳ thứ gì, nhưng hôm nay không giống vậy, trên mặt gã có cừu hận thấu xương, lửa cháy hừng hực trong đồng tử, thiêu đốt tâm trí, không còn ngọn cỏ.
Nam Cung Liễu điên cuồng gào thét: “Truyền… Lệnh chưởng môn ta… Điều đầu tiên…”
Tuỳ hầu nghe vậy đều quỳ xuống.
“Tiền chưởng môn La Phong Hoa, tội lớn… Ác độc… Không thể tha thứ! Sai người đem di hài y… Thiên đao vạn quả… Băm thành trăm mảnh—-!”
Từ Sương Lâm lẳng lặng đứng cạnh, rủ mắt nghe, nhìn không ra biểu tình gì: “… …”
Giờ lại có thêm mấy vết rách nữa, Nam Cung Liễu không chịu nổi, bỗng muốn chết, lại khóc rống lên, nhưng gã vừa khóc, vừa ra lệnh thứ nhất khi lên bảo toạ Nho Phong Môn, từng câu từng chữ, đều bị nhai nát mới phun ra: “Trầm thi… Huyết trì…”
Ngươi nguyền rủa ta huyết nhục mơ hồ đến chết mới thôi.
Ta nhốt ngươi vào Luyện Ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Đoạn ảo cảnh cuối cùng này, Nam Cung Liễu mở to hai mắt mờ mịt, tiếng như phá lậu đào huân, nghẹn giọng, gã lẩm bẩm: “La Phong Hoa, súc sinh… Ngươi tên súc sinh này…”
Mảnh ký ức như tuyết rơi sụp đổ, bí văn tanh tưởi của Nho Phong Môn từng tấc từng tấc, đều bị mọi người xem hết, có người, như Diệp Vong Tích hay Nam Cung Tứ, là vì chuyện liên quan tới mình, không thể không xem, mà càng nhiều người nhìn trộm mang theo khoái ý.
Ghen ghét là loại cảm xúc xấu xa mục rữa nhất trên trần đời, những người tới đại hôn của Nam Cung Tứ, có bao nhiêu người thực lòng bái phục Nho Phong Môn? Có bao nhiều người trải qua tam xuất khuyết, trải qua linh thạch tấc đất tấc vàng, nhìn hậu duệ quý tộc bảy mươi hai thành, trong lòng chỉ bội phục, không chút ngứa mắt?
Càng ở trên tầng mây cao ngất, khi sụp đổ, càng đưa nhiều người tới vây xem, hạt dưa cắn đầy đất, nước miếng văng ba thước.
Người khác thống khổ, vĩnh viễn rơi vào ngõ cụt, tửu lâu quán trà càng nhiều chuyện để kể.
Mặc Nhiên có chút không muốn xem, nhưng việc này có điểm đáng ngờ, chuyện lại trọng đại. Tuy rằng hồi ức của Từ Sương Lâm không nhìn ra vấn đề gì, có thể giải thích chuyện ở chốn đào nguyên và Kim Thành Trì, nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy có chỗ không thoải mái.
Hắn cảm thấy đoạn hồ ức này, có chỗ phá lệ không thích hợp.
… Là cái gì?
Hắn nhăn mày, nặng nề ngẫm nghĩ.
Nhưng dư quang đột nhiên thoáng qua, thấy hình như có dị quang chớp động ở nơi xa. Nhưng vì nơi này đang mở ảo cảnh, sẽ không có ai đến bên bìa rừng ngoài kia, nên không nhận ra—-
Mặc Nhiện sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt đột biến, hô lớn: “Cháy rồi!”
Mọi người nghe vậy vội quay đầu: “Cháy? Cháy ở đâu?”
“Bên kia—- Ở bên kia!”
Ai cũng mải xem ký ức của Từ Sương Lâm, bốn phương tám hướng Nho Phong Môn, bảy mươi hai thành, đang bốc cháy hừng hừng, ánh lửa chiếu xa, rừng bọn họ đứng rất rậm, nên không chút ý tới, căn bản không rõ.
Đám cháy kia rất lớn, trừ phi mưa to, dùng sông ngăn lại, nếu không xung quanh sẽ bị thiêu trụi không còn ngọn cỏ, sẽ không dừng lại.
Khói đặc cuồn cuộn, ảnh lửa như nước trên lụa, rất nhanh lan ra tứ phía, xa xa có thể thấy bảy mươi hai thành lộng lẫy như sao băng, nhưng nhìn kỳ, sao băng chỗ nào? Rõ ràng là một nhóm chạy ra từ biển lửa, đệ tử Nho Phong Môn ngự kiếm bay ra.
Người trong rừng thấy, có không ít kẻ thất sắc, hét lớn: “Sao lại như thế?”
Có người chạy về Thi Ca Điện, miệng liên tục gọi tên bạn, Tiết Chính Ung sắc mặt báo biến, vì Vương phu nhân vẫn ở bên kia, bà không thể ngự kiếm được…
“A Nhiên! Ngọc Hành! Mông nhi giao cho các ngươi, ta đi xem phu nhân—-“
Mặc Nhiên cũng rất nóng lòng, gật đầu nói: “Bá phụ mau đi đi, đưa bá mẫu rời khỏi trước đã, nơi này có chúng ta, ta tuyệt đối không để Tiết Mông xảy ra chuyện gì.”
Tiết Chính Ung dùng sức vỗ vai hắn, chạy về Thi Ca Điện rực lửa lướt đi.
Nhìn một đám kinh sắc hoảng loạn, Từ Sương Lâm lẳng lặng đứng yên, đột nhiên gương mặt tươi cười sáng lạn, hắn cười nói: “Hay cho cảnh tượng đám khỉ chạy loạn.”
Mặc Nhiên quay đầu, thấy Từ Sương Lâm búng tay một cái, ký ức lung linh rực rỡ tan thành vạn bông tuyết, tụ về bàn tay hắn.
Xung quanh lại quay về biển lửa mênh mông, thiên liệt Địa Ngục Vô Gian trên trời còn chưa khép lại, vẫn không ngừng chảy dung nham nóng rực, thong dong nhanh chóng khuếch tán trong rừng.
Mặc Nhiên nhìn chằm chằm Từ Sương Lâm, bỗng cảm thấy không rét mà run.
Người này, trong ánh mắt có điểm không đúng, loại ánh mắt này Mặc Nhiên biết rõ…
Kiếp trước hắn ở Tử Sinh Đỉnh, hắn ở Vu Sơn Điện trống rỗng, hắn sau khi Sở Vãn Ninh chết, mỗi ngày đều tự ôm gương mà soi, thấy đôi mắt đáng sợ như vậy.
Tràn ngập điên cuồng cùng máu tanh, tự sa ngã, đôi mắt muốn tất cả mọi người tới tuẫn táng mình.
“Ngươi muốn phá huỷ Nho Phong Môn?”
Nghe Mặc Nhiên hỏi vậy, phản ứng của Từ Sương Lâm, chỉ là vắt chéo hai chân cọ lên nhau.
Sau đó mỉm cười nói.
“Thì có sao? Ta phá nhà mình, tới lượt ngươi quản à?”
“Nhà ngươi…”
Từ Sương Lâm dẫm lên dung nham nóng bỏng cuồn cuộn, đến bên cạnh Nam Cung Liễu, túm cổ gã, nhấc gã từ mặt đất lên, nâng mắt nói: “Đúng vậy, nhà ta.”
Hắn ép buộc Nam Cung Liễu đối mặt với hắn, sau đó nâng tay, nhét một quả lăng trì, trước mặt Nam Cung Liễu sống không bằng chết, nâng một tay khác, từng tấc từng tấc, từ dưới cổ, chậm rãi xé rách, từng chút từng chút…
Roẹt.
Cuối cùng một tiếng nhẹ vang lên, mặt nạ da người tinh xảo bị lột ra, lộ ra phía sau, là gương mặt phong hoa không hề cười.
Đầu tiên cả người Nam Cung Liễu chấn động, run rẩy co rúm kịch liệt, hơi thở gã yếu ớt, vẫn khó khăn phát ra tiếng nói từ cổ họng.
“Ngươi… Là ngươi…?! Ngươi… Không… Chết? Ngươi thế mà… Ngươi thế mà…”
“Ta không chết, ngươi còn sống, sao ta có thể chết trước ngươi một bước chứ.” Từ Sương Lâm cười tủm tỉm nói, “Ta chính là mạnh hơn ngươi quá nhiều, bao gồm cả tuổi thọ, ngươi tan thành bùn, ta vẫn sống tốt. Làm sao? Ngươi và ta cửu biệt gặp lại, vui tới mức không nói nên lời rồi sao?”
Hắn đốt một ngọn lửa, thiêu huỷ mặt nạ da người nọ, ngọn lửa lan ra, đốt tới ngón tay hắn, hắn lại không thèm để ý, cũng không thấy đau, lắc lắc tay, ấn tro tàn dính trên tay lên môi Nam Cung Liễu, nghiêng đầu cười nói.
“Chưởng môn Tiên Quân, đã lâu không gặp… Hay là nói, ta hẳn nên gọi ngươi một tiếng… Ca?”