Edit: Bubbuble
"Ngươi muốn dùng đệ nhất cấm thuật làm gì?"
Cũng chẳng biết là y đã hỏi lần thứ bao nhiêu rồi, hôm nay Mặc Nhiên tâm tình vui vẻ mới rốt cuộc từ tốn đáp: "Trở lại quá khứ."
"Sau đó thì sao?"
Đạp Tiên Quân nhấc mí mắt: "Cứu hắn trở về."
"Hắn" là ai, tất nhiên không cần nói cũng biết.
Sở Vãn Ninh bạch y như tuyết, đứng trước mặt Mặc Nhiên: "Nếu ngươi từng cẩn thận xem qua Đệ nhất cấm thuật tương quan điển tịch, ngươi nên biết, không có kẻ nào thi thuật xoay chuyển thời không có thể có cái kết tốt đẹp. Một vị tông sư có ý đồ đưa nữ nhi của mình từ một thời không khác về bên người, cuối cùng lại cùng chính mình của thời không kia đối đầu giết hại lẫn nhau. Chuyện đó kết cục thế nào, hẳn là ngươi cũng biết."
Mặc Nhiên nhíu mày thay đổi cái dáng ngồi, hai chân giao nhau nghiêng mặt nhìn y: "Bổn tọa thực sự không biết."
"..."
"Loại ví dụ thất bại này không có tính tham khảo."
Sở Vãn Ninh đáp: "Chưa từng có ai thành công."
Mặc Nhiên nói: "Vậy coi như Bổn tọa là người đầu tiên thành công."
Sở Vãn Ninh lại nói: "Một khi thời không hỗn loạn, ngươi căn bản không biết sẽ dẫn tới hậu quả gì."
Thanh âm Mặc Nhiên cơ hồ là cười nhạo: "Kể cả thiên hạ đại loạn, hồng thủy ngập trời thì cũng liên quan gì đến Bổn tọa?"
Sở Vãn Ninh vẫn không cam lòng: "Cứ cho là ngươi thật sự có thể đem Sư Minh Tịnh từ một thời không khác về, còn ngươi ở thời không ấy thì sao? Ngươi định thương lượng thế nào? Nếu sự tình hai tông sư cường đoạt một người năm đó một lần nữa tái diễn, ngươi rốt cuộc giải quyết ra sao?"
Mặc Nhiên bật cười khe khẽ: "Chẳng qua cũng chỉ là ta ở hồng trần khác mà thôi. Nếu hắn dám cản, giết quách đi là xong."
Sở Vãn Ninh đột nhiên im bặt, cảm thấy toàn thân dâng lên một cỗ run rẩy rùng mình.
Mặc Nhiên thật sự phát điên rồi!
"Lại nếu như..." Sở Vãn Ninh vẫn cố gắng chậm rãi nói, "Ngươi dẫm vào vết xe đổ của tông sư đoạt nữ năm đó, trong quá trình ngươi cùng chính mình cường đoạt Sư Minh Tịnh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Sư Minh Tịnh ở trần thế kia chỉ sợ cũng sẽ bị cắn nát ở khe hở thời không, ngươi..."
Lúc này lời còn chưa dứt, thanh âm loảng xoảng đã vang lên.
Mặc Nhiên đột ngột đứng dậy, đá văng đĩa đựng trái cây đặt trên bàn đá. Nho, cam, quýt, vải,... giờ phút này đều như đầu người bị hắn một đao chém đứt, nhanh như chớp lăn lông lốc đầy đất.
Đạp Tiên Quân bước nhanh qua, đạp lên tấm thảm thêu hoa văn ám long đỏ rực. Trái cây bị dẫm nát lăn lóc, nho nứt như máu, vải nát tựa óc... Nơi đây tràn ngập hương vị thanh ngọt của hoa quả nhưng cơ hồ lại phảng phất như đứng giữa núi thây biển máu. Hắn đột nhiên túm lấy cổ áo Sở Vãn Ninh, ánh mắt như hùm như sói.
"Ta biết ngươi chướng mắt hắn, luôn hy vọng hắn chết." Mặc Nhiên âm trầm nói, "Nhưng ngươi cũng quá mức ác độc rồi. Dù thế nào hắn cũng là đồ đệ ngươi, đã từng lạy ngươi, tin tưởng ngươi. Sở Vãn Ninh, vậy mà ngươi lại có thể nguyền rủa hắn."
"Ta không có nguyền rủa hắn, những lời nói với ngươi đều là sự thật."
Mặc Nhiên lạnh lùng đáp: "Ai muốn nghe sự thật của ngươi? Người Bổn tọa muốn, kể cả phải xé rách thời không xoay chuyển càn khôn cũng phải đem trở về! Hồng trần ngăn cách xé hồng trần, bản thân ta ngăn cản vậy giết ta —— Nếu ngươi muốn cản, vậy thì..."
Hắn thở hổn hển một lát, trong ánh mắt điên cuồng lại có chút ẩm ướt. Vậy thì thế nào? Chà đạp? Hắn đã sớm đập vỡ tôn nghiêm của Sở Vãn Ninh. Dâm nhục cưỡng đoạt? Sở Vãn Ninh thân nam nhân nhưng sớm đã cùng hắn bái đường thành thân.
Hay là, giết? Đột nhiên hắn thấy tâm can ngột ngạt đau đớn, chẳng thể nói lên lời, cũng chẳng biết vì sao mình lại như thế.
Mặc Nhiên tức giận rời đi, để Sở Vãn Ninh một mình đứng giữa đại điện trống vắng hiu quạnh. Xung quanh y nơi nào cũng là bóng tối u ám. Y biết bóng tối này được dựng lên bởi một người. Đạp Tiên quân cũng thế, Bắc Đẩu Tiên Tôn cũng vậy, đều đã chìm sâu vào vũng bùn lầy.
Nhưng y nên làm cái gì bây giờ?
Đệ nhất cấm thuật một khi thi triển, nếu chỉ là xé mở một vết nứt nhỏ thì chưa gây ra chuyện gì lớn, tựa như vết sẹo trên cơ thể người qua thời gian có thể kết vảy, thời không cũng có thể tự liền lại. Nhưng nếu là xé mở một cánh cửa lớn, biến số nhiều, hai hồng trần đan chéo nhau hỗn loạn, cuối cùng có lẽ sẽ dẫn đến kết cục như trong sách cổ ghi lại.
Nứt toạc.
"Hồng trần có tự, nếu tự nứt toạc, thiên phạt buông xuống, toàn về Hồng Mông*."
(Hồng trần có trật tự, nếu trật tự bị phá vỡ, trừng phạt của trời cao giáng xuống đưa tất cả về cõi hỗn độn)
*Hồng Mông: Cõi bao la mờ mịt, hoang sơ, chưa có vũ trụ, chưa có thế giới vật chất, ý thức tinh thần. Từ của Phật giáo.
—— Những lời này Sở Vãn Ninh không nhớ rõ y đã đọc được ở nơi nào, nhưng ấn tượng lại cực kỳ rõ ràng, chính là nói về hậu quả khi thời không sinh tử môn mất khống chế.
Cái gọi là "thiên phạt buông xuống, toàn về Hồng Mông", chính là nói thiên tiên sẽ giáng trừng phạt xuống thế gian, đem hai thứ thời không hỗn loạn nghiền thành bột mịn, quay về với hư vô.
Đệ nhất cấm thuật mất khống chế, đại khái sẽ khiến hai thời không bị hủy diệt hoàn toàn. Cho nên bất luận như thế nào cũng không thể để cho loại chuyện này phát sinh, không thể để Mặc Nhiên cứ như vậy tiếp tục chìm sâu xuống.
Buổi tối hôm đó, Mặc Nhiên vội vàng đi xử lý bạo loạn ở Côn Luân nên không quấy nhiễu Sở Vãn Ninh. Vì thế Sở Vãn Ninh lại cầm phong đăng, đi tới Tàng Thư Các.
Đây cũng là chút nhân tâm của Mặc Nhiên. Hắn biết Sở Vãn Ninh không thích nhàm chán bó buộc, cho nên trừ thời điểm bị chọc giận, ngày thường không hạ kết giới ở Tử Sinh Đỉnh. Đừng nói Tàng Thư Các, sau núi, kể cả kho thần võ hắn cũng để mặc Sở Vãn Ninh muốn đi đâu thì đi.
Việc này với nuôi mèo cũng giống nhau.
Mài răng nanh, cắt móng vuốt, thế cũng là đủ rồi. Nếu còn đem chân đánh gãy khiến mèo không thể động đậy, dã tính toàn vô thì cũng thật quá mức nhàm chán.
Sở Vãn Ninh ở Tàng Thư Các nghiên cứu đến tương đối mạch lạc, kết hợp với tình huống trước mắt cuối cùng kết luận được hai điểm: Thứ nhất, người đứng sau màn phải cực kỳ am hiểu dùng dược, nhưng linh lực nhất định không quá mạnh. Điểm này cũng dễ lý giải, bởi vì nếu người này linh lực hùng hậu thì căn bản không cần phải bày mưu tính kế giả tá nhân thủ tới làm những việc này. Thứ hai, việc Sư Muội chết nhất định nằm trong kế hoạch của người sau màn, mục đích để châm lên hận thù trong lòng Mặc Nhiên.
Điểm này Sở Vãn Ninh cũng tìm được bằng chứng trong sách cổ.
"Bát Khổ* Trường Hận tuy hủy diệt tính thiện nhưng đồng thời cũng giữ lại hồi ức tốt đẹp về một người nào đó." Ma văn phức tạp trong sách cổ tạm dịch bằng câu chữ, "Bởi vậy, người thi thuật thường khiến cho Trường Hận Hoa chủ giữ lại ký ức đối với chính mình, khiến cho Trường Hận Hoa chủ đồng cảm với người thi thuật, ỷ lại người thi thuật, nguyện vì họ vào sinh ra tử."
*Bát khổ: tám mối khổ, tất cả chúng sanh còn luân hồi sanh tử đều phải chịu những mối khổ này: Sanh khổ, Lão khổ, Bệnh khổ, Tử khổ, Cầu bất đắc khổ (Muốn mà không được), Ái biệt ly khổ (Yêu mà phải chia xa), Oán tắng hội khổ (Ghét mà phải ở gần), Ngũ ấm xí thạnh khổ (Sống không hài hòa). Theo ngôn ngữ Phật giáo.
Sư Muội đã sớm qua đời, là y chính mắt nhìn thấy nên sẽ không phải là giả. Bởi vậy Sư Muội hẳn là không phải người thi thuật. Nhưng Mặc Nhiên hiển nhiên nhớ rõ những hồi ức tốt đẹp cùng Sư Muội, mà người phía sau màn lại lợi dụng đúng điểm ôn nhu duy nhất này của Mặc Nhiên mà dụ hoặc hắn chạm vào tam đại cấm thuật.
Từ việc dùng Trân Lung Kỳ Cục khống chế thiên hạ cho đến Trọng Sinh Chi Thuật làm người chết sống lại. Bây giờ là Thời Không Sinh Tử Môn xoay chuyển càn khôn.
Mặc Nhiên quả thật đã nhất nhất nếm trải từng thứ một, bất luận có thành công hay là không. Người nào khát vọng bức thiết đến nỗi nhất định phải khống chế tam đại cấm thuật? Người nào sẽ hy vọng thời không bị xé rách, mạo hiểm hai hồng trần đều có thể tan thành cát bụi chỉ để thỏa mãn tư dục của chính mình?
Sở Vãn Ninh không thể nghĩ ra nổi. Nhưng đáp án giờ phút này không phải vấn đề quan trọng nhất, quan trọng là y nên làm thể nào để bắt kịp việc Mặc Nhiên mở ra Sinh Tử Môn, ngăn cản thất thảy mọi chuyện phát sinh.
Y suy tư hồi lâu, rốt cuộc thấy rõ trước mắt mình chỉ có duy nhất một con đường—— Phải giết chết Đạp Tiên Đế Quân, sau đó trở lại quá khứ, lúc trong tâm can Mặc Nhiên còn chưa bị Bát Khổ Trường Hận bắt rễ sâu vào, nghĩ cách nhổ ra, đem tất cả ngăn chặn. Gieo Bát Khổ Trường Hận lên một người không có khả năng gieo thêm lần thứ hai. Chẳng sợ sau khi Đạp Tiên Quân chết, độc thủ phía sau màn vẫn nghĩ cách mở ra Thời Không Sinh Tử Môn, không có biện pháp có được Mặc Vi Vũ chiến lực mạnh nhất.
Giết chết Đạp Tiên Đế Quân...
Ban đêm, Tàng Thư Các có thiêu thân, lao vào phong đăng của Sở Vãn Ninh, nháy mắt bị ngọn lửa nuốt đến một mảnh tàn thân không còn.
Sở Vãn Ninh một mình nhìn ánh lửa leo lắt, lại nhìn những con thiêu thân vụng về ngu ngốc.
Lửa rất sáng, tim lại rất lạnh.
Giết chết Đạp Tiên Đế Quân... Giết Đạp Tiên Đế Quân...
Giết Mặc Nhiên. Giết nam tử đáng thương bị khống chế, bị lợi dụng, bị kiểm soát, không có lấy một ngày vui vẻ.
Trước đây thân là sư tôn lại không bảo vệ tốt cho hắn, hiện giờ lại phải thân thủ mưu hoa, bắt hắn đền tội.
Sở Vãn Ninh bỗng dưng khép mắt, hơi ngửa đầu ra sau, lấy kệ sách làm gối. Phong đăng lấp lánh nhấp nháy, mà y cũng hệt như thiêu thân lao vào liệt hỏa.
Phải giết Mặc Vi Vũ.
Trời mưa.
Mưa nhỏ tầm tã, triền miên kéo dài.
Sở Vãn Ninh là nam sủng của hắn, từ giấc ngủ mơ màng tỉnh lại.
Mặc Nhiên dục vọng cùng tinh lực trước nay đều thực kinh người, Sở Vãn Ninh không biết người này có đối với Tống Thu Đồng cũng như vậy không ngừng nghỉ dây dưa hay không? Hắn phát tiết đến tột cùng là bản năng thú dục hay chỉ là đối với một mình y mới tàn nhẫn như vậy?
Không còn quan trọng nữa.
Mặc Nhiên lúc này say ngủ bên người y, so với những đêm dài trước đây cũng không có quá nhiều bất đồng. Trong khoảng thời gian này hắn càng lúc càng hoang đường, ham muốn cũng càng ngày càng nhiều, làm xong nếu không có sự tình gì sẽ không rời đi. Hôm sau tỉnh lại hoặc là thiết triều, hoặc là thêm một phen mây mưa.
Giết hắn.
Lực lượng kém xa như vậy, Sở Vãn Ninh không cảm thấy bản thân sẽ có cơ hội thắng, kể cả nằm kề bên gối.
Có lẽ chờ thêm một chút đi. Y nói với chính mình như vậy.
Chung quy lại có hai việc phải làm. Một mặt giết người, một mặt vượt trước độc thủ phía sau màn, mở ra Thời Không Sinh Tử Môn, ngăn cản Mặc Nhiên trong quá khứ bị Trường Hận Hoa cắn nuốt. Vì điều thứ nhất không thể hoàn thành ngay lập tức, y liền đi đến điều thứ hai —— Mở ra đệ nhất cấm thuật, Sinh Tử Môn.
Về cấm thuật này, trong đầu y chẳng hiểu sao lại có chút ấn tượng mơ hồ. Kết hợp với cuộn giấy mà Mặc Nhiên tìm được, sau khi thất bại vô số lần, y rốt cuộc khôi phục được đại khái nguyên trạng chú quyết. Nhưng bởi vì không có linh hạch, Sở Vãn Ninh rất khó thi triển pháp thuật, cũng may y cùng Cửu Ca trời sinh ăn ý, chẳng sợ không có linh hạch cũng có thể triệu hoán. Do đó tuy rằng đi từng bước một thật khó khăn, tất sẽ có lúc suy sụp nản lòng. Song cuối cùng, Sở Vãn Ninh mượn chi lực của Cửu Ca, xé rách được một vết nứt thời không cực nhỏ.
Đó thực sự là khe hở có thể dẫn đến quá khứ.
Y tiến lại gần, nghe được trong khe hở vọng đến một tiếng còi vang.--
Thời Không Sinh Tử Môn, mở ra còi vang, đóng lại cũng còi vang. So với lời đồn quả thực không chút sai biệt.
Y đột nhiên nghe được một thanh âm từ nơi xa xa vọng đến: "Bệ hạ đi đâu vậy?"
Mới đầu tâm như nổi trống, nhưng thật sự thuyền đến đầu cầu, thế nhưng đột ngột thản nhiên.
"Bệ hạ đi đâu vậy?"
Thanh âm kia một lần nữa lặp lại. Sở Vãn Ninh nhìn thoáng qua hướng Vu Sơn điện đã khởi ca vũ —— Hôm nay y chọc Mặc Nhiên nổi trận lôi đình, lúc này Mặc Nhiên đã triệu Tống Thu Đồng qua tương bồi, hẳn là sẽ không tìm y nữa.
Y hít một hơi thật sâu, mắt phượng lóe sáng: "Ta muốn trở lại thời điểm Mặc Nhiên vừa trúng Bát Khổ Trường Hận Hoa kia được một năm."
Y thử, cố gắng nói thật rõ ràng.
"Cũng chính là lúc Trường Hận Hoa còn ở giai đoạn một, hết thảy đều có thể vãn hồi.... Ngươi hiểu không?"
Khe nứt vẫn nguyên trạng không hề đáp ứng, nhưng ngay lúc Sở Vãn Ninh sắp sửa thất vọng, một đạo ánh sáng lấp lánh bừng lên, đường hầm thời không chậm rãi mở ra.
Bước một bước vào, y cảm thấy choáng váng. Đến khi đã bình tĩnh trở lại, y mở to mắt, vừa lúc trước mặt có vài cánh hoa đào lặng lẽ rơi xuống.
Y... Y thật sự quay về nhiều năm trước kia.
Lúc này, Tử Sinh Đỉnh nguyệt bạch phong thanh, đương lúc xuân sắp tàn.
"..." Sở Vãn Ninh đứng sững trong chốc lát, tận lực trấn tĩnh cảm xúc của mình, sau đó bước ra từ trong khe.
Y phát hiện chính mình đang ở sau núi. Hương hoa cỏ thanh khiết theo gió đảo qua khứu giác, phía xa xa ánh lên tia sáng lấp lánh của hàng ngàn ngọn đèn dầu. Ấy là ánh sáng phát ra từ phòng của các đệ tử, trong bóng đêm quần tự thành một dải ngân hà yên bình.
Quay về chốn cũ, phảng phất như trong giấc mộng.
Sở Vãn Ninh đứng ở chỗ cũ, trên mặt tuy không có quá nhiều biểu tình nhưng trong lòng lại ngổn ngang trăm mối. Y chậm rãi rảo bước trên đường, nhìn đám tiểu đệ tử hi hi ha ha đùa giỡn chạy qua, thấy Toàn Cơ Trưởng lão đang cùng Lộc Tồn Trưởng lão múa kiếm tỷ thí luận bàn. Qua một chỗ ngoặt, y thậm chí còn thấy Vương Phu nhân vuốt ve con mèo nuôi đến béo mập nằm dài trên tường, ngẩng cái đầu đầy lông ngửi ngửi khóm hồng nguyệt quý.
Y sai rồi, không phải phảng phất như trong giấc mộng. Mấy năm nay, dù ở trong giấc mộng đẹp đẽ nhất, y đều chưa từng có thể trở lại một Tử Sinh Đỉnh như vậy.
Sở Vãn Ninh nhìn cảnh tượng trước mắt, một mình bước về phía trước.
Y biết chính mình không có thói quen rời khỏi Hồng Liên Thủy Tạ vào ban đêm, vì thế cũng không quá lo lắng sẽ gặp phải chính mình của thời không này.
Đang đi, y bỗng nhiên nhìn thấy hai thiếu niên tiến tới trước mặt, một người minh diễm như hoa sen, một người chói lóa như tước bình. Bước chân y vốn đang rất thong thả nhưng lúc này cũng không nhịn được mà khựng lại.
Đó là Tiết Mông và Sư Muội thuở còn thiếu niên.